Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 117: Kim ngọc mãn đường Thiên Lôi minh! (Trung)




Bầu không khí trên sân có chút nặng nề. Không khí bị khí thế của đông đảo kiếm giả ảnh hưởng lan tới cả kiếm đài. Lúc này đã là giữa buổi trưa, mặt trời bắt đầu dịch chuyển về phía Tây. Xa xa, chủ phong khuất trong mây mù, dưới ánh mặt trời vàng rực như khoác một tấm áo choàng màu vàng.

- Người thứ mười một Thác Bạt Minh, Kiếm Khách tiểu thiên vị khiên chiến người thứ mười, Chư Cát Vũ, Kiếm Khách tiểu thiên vị. - Âm thanh của Huyền Thanh bình tĩnh vang lên một cách rõ ràng.

- Ta bỏ qua. - Huyền Thanh vừa nói xong, một người thanh niên ước chừng hai mươi tuổi đứng cuối hàng thứ nhất lên tiếng.

Người đó chính là Thác Bạt Minh. Lục Thanh đưa mắt quan sát một chút liền hiểu rõ, Thác Bạt Minh mới tiến vào cảnh giới Kiếm Khách tiểu thiên vị được chừng một tháng nên Kiếm Nguyên trên người dao động rất mạnh. Khuôn mặt hắn trong suốt như ngọc, toàn thân tràn ngập cảm giác hòa hợp với trời đất. Đây chính là hiện tượng vừa mới đột phá xong. Nếu thêm khoảng chừng hai, ba tháng nữa thì cũng có thể củng cố xong.

Lúc này, sự bỏ cuộc của hắn đã nằm trong sự dự đoán của mọi người. Một người vừa mới đột phá còn chưa lựa chọn kiếm pháp tinh thâm để dẫn đạo lực lượng cơ bản của Kiếm Khách. Ngoại trừ việc kiếm khí có thể phát ra thì cũng chỉ coi như một gã Kiếm Giả có Kiếm Nguyên hùng hậu mà thôi. Một người như vậy, Chư Cát Vũ có thể thắng được ba người.

Vì vậy, việc khiêu chiến của Thác Bạt Minh không hề có ý nghĩa. Chênh lệch tuyệt đột khiến cho hắn cơ bản không thể thu hoạch được điều gì. Mà nếu cố gắng khiêu chiến dẫn tới bị thương thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tới việc đi vào Kiếm Trì.

Suy nghĩ như vậy, tất cả đám đệ tử nội tông đều hiểu rõ. Vì vậy mà cũng không ai nói gì. Chỉ có điều trong đám đệ tử ngoại môn đã xuất hiện những tiếng bàn tán không nhỏ.

- Sao mà trận đầu tiên đã có người khiếp sợ không dám đánh?

- Không biết! Xem ra Thác Bạt Minh cũng bình thường. Không ngờ trước mặt đông người như vậy lại mất bình tĩnh, làm giảm sự coi trọng của ta đối với hắn.

Đám đệ tử nội tông cũng không để ý tới lời nói của đệ tử ngoại môn. Thứ nhất là bọn họ không có đủ ánh mắt để xem xét bản chất tại sao Thác Bạt Minh từ bỏ. Thứ hai là thân phân chênh lệch cùng với tu vi khác biệt khiến cho bọn họ không thèm để ý.

Mà sau đó, kể cả Chư Cát Vũ cũng bỏ qua cơ hội khiêu chiến. So với việc đi vào Kiếm Trì mà nói thì kết quả của lần luận kiếm này đối với bọn họ không hề có ý nghĩa. Thậm chí, bọn họ còn cần tránh để bị thương, để tới lúc đó, tận dụng tốt cơ hội tu luyện.

Vào lúc này, người khiêu chiến đã tới lượt Dư Cập Hóa.



- Người đứng thứ chín Kiếm Khách tiểu thiên vị Vũ Văn Nộ khiêu chiến người đứng thứ tám Dư Cập Hóa, Kiếm Khách tiểu thiên vị.

- Người đứng thứ chín Kiếm Khách tiểu thiên vị Vũ Văn Nộ khiêu chiến người đứng thứ tám Dư Cập Hóa, Kiếm Khách tiểu thiên vị.

Âm thanh của Huyền Thanh lại vang lên một lần nữa. Mặc dù hắn cũng hiểu được suy nghĩ của đám đệ tử nhưng vào lúc này có nhiều đệ tử từ các nơi khác đến như vậy khiến cho sắc mặt hơi tối lại.


Tuy nhiên, Dư Cập Hóa cũng không có ý định bỏ cuộc. Chỉ thấy hắn dậm chân xuống mặt đất, nhẹ nhàng bay lên, lướt qua khoảng cách năm trượng rơi xuống một bên của kiếm đài. Như có một cơn gió nhẹ thổi qua, thanh kiếm dưới chân hắn chỉ hơi rung rung một chút rồi ổn định.

Đồng thời, từ bên ngoài, một thanh niên có thân thể cường tráng nhảy lên. Tư thế của hắn giống như một cách chim ưng lao đang giang cánh lao thẳng về phía kiếm đài.

Cà hai đều bình tĩnh, gần như cùng một lúc rút kiếm ra khỏi vỏ.

Khung cảnh như thế đủ khiến cho Lục Thanh cảm thấy hứng thú. Trong mắt của hắn thì Thanh Vân kiếm của Dư Cập Hóa khoảng chừng thất phẩm. Một thanh kiếm tốt khó kiếm, có thể thấy được bên ngoài các thế gia đúng là chuyện khó khăn. Nhưng do mấy người bọn họ đối xử với nhau bằng tấm lòng nên cũng không có nhắc tới thân thế của mình vì vậy mà Lục Thanh cũng không rõ lắm.

Tuy nhiên, ngay lập tức, ánh mắt của hắn liền bị khí thế cường hãn của Vũ Văn Nộ hấp dẫn. Người này đúng như tên gọi, có thể nói là một người hiếu chiến. Vừa mới lên đài, cặp mắt hổ đã tỏa ra ý chí chiến đấu rất mạnh. Đôi mắt trong suốt còn ẩn chứa một thứ gì đó bí mật.

Từ ánh mắt của Vũ Văn Nộ, Lục Thanh thấy được một đôi mắt hoàn toàn trong sáng, chẳng khác gì tâm tính của đứa trẻ. Nhìn vào đôi mắt đó Lục Thanh mới hiểu được câu nói, ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn.

Nhưng điều khiến cho Lục Thanh cảm thấy ngạc nhiên đó là hơi thở của gã. Với tu vi bây giờ, Lục Thanh rất mẫn cảm đối với lực lượng mang thuộc tính. Vào lúc này, hắn cảm nhận được trên người Vũ Văn Nộ có một hơi thở hệ Hỏa rất mạnh. Nhưng có điều lạ đó là hơi thở đó so với Liệt Phong hay Lệ Kinh Sanh lại có sự khác biệt. Trong luồng hơi thở đó có một thứ gì dữ dằn, giống như một ngọn núi lửa ẩn mình mấy vạn năm chỉ chực phun ra bất cứ lúc nào.

Trong tay Vũ Văn Nộ là một thanh trường kiếm màu đỏ sậm. Màu sắc của nó giống như một đống than hồng khiến cho Lục Thanh nhìn qua một cái có thể biết được nó chính là đồng có ở núi lửa.


Loại đồng này không hề giống với đồng bình thường. Nó là một thứ đồng tinh khiết, do nằm trong nham thạch nóng chảy của núi lửa mười năm mới có thể tạo ra. Sử dụng nó gần như có thể chú tạo ra thanh kiếm đạt tới bát, cửu phẩm. Nhưng Lục Thanh nhìn thanh kiếm kia thì thấy được người chú kiếm có trình độ cũng không cao, nhiều nhất chỉ tới ngũ phẩm. Mà như vậy thì thanh kiếm cũng chỉ có thể đạt tới lục, hoặc thất phẩm là cùng.

"Đúng là phí phạm tài liệu". - Lục Thanh không khỏi than thở. Là truyền nhân của một thế gia chú kiếm, Lục Thanh cũng bị sự ảnh hưởng của phụ thân nên không bao giờ thích thú đối với việc lãng phí tài liệu.

Cuối cùng thì cũng có người khiêu chiến. Sau khi Dư Cập Hóa và Vũ Văn Nộ lên đài, không khí trở nên yên tĩnh. Điều đó khiến cho sắc mặt đang tối sầm của Huyền Thanh trở nên tươi hơn. Mà trong sáu hộ pháp đứng bên cũng có người mở miệng.

Người lên tiếng chính là Tam Hộ pháp Khách Thiên:

- Hồ sư đệ! Đệ tử của ngươi hình như đã dung hợp thành công Địa hỏa. Đúng là không phải chuyện đơn giản. Không tốn công nửa năm qua ngươi đưa hắn, tới núi lửa. Bây giờ, kiếm khí địa hỏa đã thành cũng đủ so với các loại kiếm khí không thuộc ngũ hành.

Lục hộ pháp Hồ Lạc Phong nghe thấy vậy cũng mỉm cười. Vũ Văn Nộ được hắn nhận vào làm đệ tử chân truyền. Do trời sinh nóng tính nên sau khi bước vào Kiếm Khách liền cố ý lựa chọn Địa Hỏa Chân tuyệt kiếm chỉ thấp hơn Diệu Dương kiếm thức mà thôi. Thứ kiếm pháp này đem so sánh với Diệu Dương kiếm thức cũng không thể biết nó chênh lệch bao nhiêu. Nhưng do địa hỏa dữ dội nên mặc dù không bằng Phong Lôi kiếm khí nhưng trong hai trăm năm qua cũng chưa có người nào luyện thành.


Tuy nhiên, đệ tử của hắn trời sinh đã mang mệnh Hỏa nên có thể tiếp đón lực lượng cơ bản của địa hỏa thành công. Nửa năm qua, tu luyện trên miệng núi lửa đã hoàn toàn dung hợp địa hỏa, tạo ra được kiếm khí địa hỏa dữ dội.

Như thế cũng đủ để bước chân vào một trong số hai mươi người đứng đầu trên Long Phượng bảng, làm sao không khiến cho Hồ Lạc Phong vui vẻ. Đối với đám hộ pháp như họ mà nói thì trước khi thu đệ tử, tu vi của bản thân chính là thể diện. Mà sau khi thu đệ tử thì để tử chính là thể diện của mình.

- Chuẩn bị bắt đầu rồi... - Đúng lúc này, ngũ hộ pháp La Thiên Hữu mở miệng nói. Ánh mắt của sáu đại hộ pháp lại tập trung về kiếm đài.

Lúc này, trên kiếm dài, hai luồng hơi thở khác nhau đã lan rộng. Một là của Vũ Văn Nộ khuếch tán ra xung quanh, khiến cho nửa kiếm đài nóng rực. Luồng hơi thở dữ dội như muốn đốt tất cả những gì nó tiếp xúc thành tro.

Phía bên kia, nửa kiếm đài quanh người Dư Cập Hóa chợt nổi lên một làn gió nhẹ. Ngay sau đó, làn gió chợt biến thành một cơn gió lớn khiến cho quanh người Dư Cập Hóa xuất hiện những tiếng gió thổi vù vù. Hắc Thiết kiếm trên mặt đất cũng rung động theo.


"Tốn Phong kiếm khí!"

Lục Thanh cảm thấy vui vẻ. Hắn biết Dư Cập Hóa tu luyện chính là Tử Tiêu Thanh Vân kiếm, nhưng vẫn chưa thể dung hợp được hoàn toàn Tốn Phong khí. Không ngờ sau ba tháng bế quan lại có thể dung hợp thành công, điều đó khiến cho Lục Thanh cảm thấy cao hứng.

Tuy nhiên, cơn giận của Vũ Văn Nộ bộc phát khiến cho Lục Thanh chợt nhớ tới một bộ kiếm pháp tinh thâm. Đó chính là bộ kiếm pháp có cùng đẳng cấp với Diệu Dương kiếm thức, Địa Hỏa chân tuyệt kiếm. Trên đó có miêu tả: Kiếm giả tu luyện Địa Hỏa chân tuyệt kiếm cần phải thận trọng bởi địa hỏa nóng cháy dữ dội, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị địa hỏa đốt chết không còn đường sống. Cứ trăm năm, trong Tử Hà tông chúng ta thì mười người cũng khó có một người luyện thành.

Cảm nhận được mức độ dữ dội từ sự tức giận của Vũ Văn Nộ, Lục Thanh thầm đoán chẳng lẽ đối phương tu luyện chính là Địa Hỏa chân tuyệt kiếm? Nhưng sau đó, Lục Thanh lại thầm gật đầu bởi nếu Vũ Văn Nộ có thể quyết tâm tu luyện Địa Hỏa Chân tuyệt kiếm thì chính là một người có can đảm. Mà nhìn cảnh tượng bây giờ, rõ ràng là hắn đã dung hợp thành công địa hỏa.

"Kiếm khí Địa Hỏa là loại kiếm khí thế nào?" - Lục Thanh thì thầm một câu, ánh mắt nhìn Vũ Văn Nộ có một sự mong đợi.

- Dư sư đệ! Không ngờ tới hôm nay ngươi cũng đã dung hợp được Tốn Phong khí. Nhưng cho dù kiếm khí Tốn Phong của ngươi đã thành thì ta cũng chẳng e ngại. Hai chúng ta đều hiểu rõ nhau, cứ đánh thẳng một trận. - Cảm nhận được Tốn Phong khí lưu chuyển, sự hưng phấn của Vũ Văn Nộ tăng lên.

Mà lúc này, mặc dù nét mặt của Dư Cập Hóa cũng tỏ ra sự ngưng trọng, nhưng chiến ý mạnh mẽ không hề kém Vũ Văn Nộ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Được! Trực tiếp quyết chiến. - Dư Cập Hóa lên tiếng. Trận quyết chiến này chính là sử dụng kiếm pháp tinh thâm để phân thắng bại.