Bát Điểm Đương

Chương 7




CHƯƠNG 7



Bắt gà không được còn mất nắm thóc! Hứa Đại Chí nửa tha nửa kéo Tần Tri Nghi bò lên tầng sáu, mở cửa ném vào sô pha. Họ Tần đỡ trán, nhìn quanh:”Đây là…”

“Nhà tôi.” Hứa Đại Chí đầy một bụng buồn phiền không thể phát tiết, đưa tay đẩy chén nước sôi qua:”Cậu ở đâu? Không thì tôi đưa cậu về nhé?”

Tần Tri Nghi uống hai miếng nước, xem ra cũng tỉnh táo lại một chút:”Tôi ở khách sạn Thiên Châu.”

“Khách sạn? Nhà cậu không ở đây?”

“Tôi vừa từ Anh về mấy hôm nay.”

Oh oh, chính là một Hoa kiều nha:”Làm ăn hả, khá đấy.”

Tần Tri Nghi cúi đầu:”Không phải.” Hử? Hứa Đại Chí trong đầu chợt lóe lên ánh sáng, vô cùng nhẹ nhàng mà ngồi xuống bên Tần Tri Nghi:”Sẽ không phải là do thất tình đấy chứ?”

Họ Tần im lặng, Hứa Đại Chí hiểu rõ chính mình đã nắm được báu vật rồi, đang muốn tiếp tục, Tần Tri Nghi bỗng ngẩng đẩu hỏi:”Nhà anh còn rượu uống không?”

Phải uống rượu, là dấu hiệu sẽ dốc hết bầu tâm sự đây! Hứa Đại Chí như bồ câu gật đầu:”Có, có. Tôi trong bếp còn mấy chai rượu xái. Tôi đi lấy.”

Một chai rượu xái, hai cái chén đại. Tần Tri Nghi nhận chén, Hứa Đại Chí cùng ngồi xuống, vừa uống vừa giả vờ lơ đãng hỏi:”Vừa nghe cậu bảo, hắn ta… cũng là người đã có vọ?”

Tần Tri Nghi lại cúi đầu:”Chỉ có điều còn chưa chính thức kết hôn.”

“Này còn không phải là bắt cá hai tay sao!”

Tần Tri Nghi cười khổ:”Tôi thì tính làm cái gì? Không thể so cùng vị hôn thê đó được.”

“Cũng không thể nói vậy được, nếu hắn ta đã cùng cậu lại còn ra ngoài tìm phụ nữ chính là hắn ta đã sai rồi.” Trừ phi là hắn có hôn thê trước khi gặp cậu. Hứa Đại Chí trong lòng bổ sung thêm.

Ánh mắt họ Tần ngày càng mông lung:”Cũng không thể trách hắn, mọi người đều phải thành gia lập nghiệp.”

Đầu lưỡi Hứa Đại Chí bắt đầu nổi dậy:”Không phải là… ở nước ngoại có nơi cho phép đồng tính luyến ái kết hôn sao?”

Tần Tri Nghi lại tiếp tục im lặng.

Hứa Đại Chí cảm thấy sự việc trước mắt dần bắt đầu mơ hồ, cũng dần không quản được đầu lưỡi chính mình nữa:”Tôi thấy hắn ta tìm đàn bà là để mượn cớ ~~ đem cậu vứt bỏ thôi.”

Tần Tri Nghi hạ mắt, hai hàng nước mắt xuôi theo khuôn mặt chảy xuống.

Hứa Đại Chí luống cuống:”Này này, những điều tôi vừa nói, cậu đừng có tưởng thật, đến đến, nâng ly cho tôi trước đã.” Hắn muốn uống nhiều thêm rồi lại khóc lên mình cũng chống đỡ không nổi mất! “Cậu, có muốn uống thêm chén nước sôi nữa không? Đây, đây không phải đều là quá khứ rồi sao?” Kháo! Thằng nhóc này đang hoảng loạn ~~ mình ~~ nói cái gì mới tốt đây? Hứa Đại Chí dụi dụi mắt, đưa tay vỗ vai Tần Tri Nghi, tạm lôi ra lời khuyên của bạn thân trong đại học nói:”Sau này sẽ tìm người tốt hơn, không phải người như vậy nữa!”

Tần Tri Nghi ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sâu tựa thâm đàm (hồ nước sâu). Đừng có nhìn tôi như vậy~~~ nhìn tôi cũng chẳng được gì đâu~~~~ Hứa Đại Chí nheo mắt lại, trời đất quay quay. Trước mắt càng ngày càng mơ hồ, khuôn mặt Tần Tri Nghi dần biến thành hai ba khuôn mặt.

Bất quá thoạt nhìn đúng là~~ có vài phần~ xinh đẹp. Phi phi! Mình con mẹ nó uống nhiều quá thật rồi, cư nhiên lại thấy một thằng đàn ông xinh đẹp được. Hứa Đại Chí lắc lắc cái đầu, lại nheo mắt, ba khuôn mặt của Tần Tri Nghi lại dần biến thành người tình trong mộng của Hứa Đại Chí, em gái Trần mập, Trần Tuyết Doanh. Tuyết Doanh muội muội đang liếc mắt đưa tình với mình, tươi cười như hoa đào. Hứa Đại Chí cũng ngây ngô cười theo, cười xong, người trước mắt lại biến thành Tần Tri Nghi, chớp mắt cái nữa lại biến thành Tuyết Doanh. Hứa Đại Chí nhịn không được đưa tay ra xác nhận, Tuyết Doanh muội muội cũng vươn tay tới, một đôi tay vòng lên cổ mình. Hứa Đại Chí hoảng hốt nhận ra chính mình đang ôm Tuyết Doanh muội muội hướng qua giường lớn trong phòng ngủ. Kia đôi mắt thực quyến rũ, đôi môi đỏ mọng cũng đặc biệt mê người.

Hứa Đại Chí ngã lên giường, phiêu phiêu đãng đãng như trên mây, ôm lấy Tuyết Doanh muội muội mà gặm cắn. Giấc mơ thật hạnh phúc. Da dẻ Tuyết Doanh thật trơn mịn! Nếu đã là mơ, nhất định phải làm cho đủ!