Triệu Dật vác theo hai bao đồ lớn trở về ký túc xá, bây giờ cũng đã là 5 giờ chiều, điều hòa và máy giặt đều đã được lắp xong.
Mua đồ xong, Triệu Dật cùng với Liễu Vũ Phi đi dạo một vòng trong trường.
Cùng con gái đi mua đồ đúng là một loại tra tấn, một đôi dép lê mà Liễu Vũ Phi cũng có thể chọn đi chọn lại, chọn mãi mới được một đôi ưng ý.
Tuy nhiên chuyện này cũng không trách gì được cô ấy.
Nếu mà nói, cô ấy sẽ lôi một đống các lí do ra để mà phản bác lại.
Chỉ có thể chấp nhận số phận thôi!
Mang tất cả đồ vật cất vào phòng. Bốn người trong phòng Triệu Dật cùng Liễu Vũ Phi cùng nhau tới nhà ăn của trường học ăn cơm, sau đó lại tới ‘khu 7’ phòng học.
Đợi học sinh đến đông đủ liền mở họp lớp, nhận biết giáo viên chủ nhiệm rồi bàn các tiết mục cho khai giảng.
Liễu Vũ Phi không chút do dự lại đi cùng Triệu Dật.
Triệu Dật cũng hiểu tâm tư của cô, bất quá cứ để cô ấy vui vẻ đi, dù sao mình cũng không quan tâm.
Lúc Triệu Dật và Liễu Vũ Phi vào lớp, trong nháy mắt đã được các học sinh chú ý, tất cả mọi người đều âm thầm đánh giá hai người.
Lục Đào cười hắc hắc nói: “Triệu Dật! Cậu cùng Liễu mỹ nữ đi tới nơi nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm nha.”
Triệu Dật cười nói: “Biết làm sao đây! Trách mình đẹp trai thôi, đành chấp nhận số phận vậy, hắc hắc.”
Lục Đào cười mắng: “Vừa khen có chút mà cậu đã tự sướng tới vậy rồi sao ha ha.”
Đám người cười nói đi vào phòng học, tiếp đó không hẹn nhau mà cùng chọn vị trị ở hàng sau cùng, sau đó liếc nhìn nhau đều cười ha hả.
Rất nhanh sau đó, giáo viên chủ nhiệm của họ là thầy Tống Dịch Minh đến. Người này chừng ba mươi tuổi mang kính cận, nhìn qua cũng có nét thư sinh.
Tống Dịch Minh đầu tiên điểm danh học sinh một lượt, ngoại trừ một số học sinh xin phép nghỉ mấy ngày chưa đến, do nhà có việc hoặc bận thì đều đã đến đông đủ. Hắn cũng chú ý tới Triệu Dật cùng Liễu Vũ Phi, lúc điểm danh hắn cũng nhận ra Liễu Vũ Phi không có tên trong danh sách. Tuy nhiên, hắn cũng không lên tiếng.
Ở đại học, bên trong lớp học có người lớp khác chạy tới. Cùng người yêu ở trong lớp phát cơm chó cũng không phải là chuyện hiếm gặp, cho nên, dù là học sinh hay giáo viên đều sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Lúc Tống Dịch Minh ở trên bục giảng nói qua các thủ tục sẽ làm trong lễ khai giảng, thì Triệu Dật cũng đánh giá qua lớp học một lần.
Cả lớp có bốn mươi người, mười chín nam cùng với hai mươi mốt nữ. Tới lớp hôm nay cũng được ba chín người, xét tổng thể thì chất lượng con gái cũng không tệ. Nhưng cũng không có ai đẹp nổi bật cả.
Liễu Vũ Phi đã sớm đánh giá qua con gái trong lớp một lượt, quan sát cẩn thận một hồi lâu sau liền thở dài một hơi.
An toàn!
Không có uy hiếp!
Họp lớp được hơn một tiếng liền kết thúc.
“Đi! Mình đưa cậu về khách sạn.”
“Được.”
Sau khi trinh sát thành công, Liễu Vũ Phi vui vẻ đáp ứng. Mặc dù, sự xuất hiện của cô cũng chưa hẳn có thể ngăn cản những người khác muốn tiếp cận. Nhưng suy cho cùng thì cũng có một chút tác dụng nhất định.
Triệu Dật giúp Liễu Vũ Phi thu dọn hành lý, lại đưa cô ấy về khách sạn. Sau đó trở về phòng ngủ thì cũng đã 9 giờ tối.
Triệu Dật tắm rửa xong xuôi thì phát hiện bản thân cảm thấy đói, có lẽ là hôm nay đi đường nhiều, dẫn tới tiêu tốn nhiều năng lượng.
Triệu Dật nhìn đồng hồ một chút rồi nói: “Mình có chút đói bụng, mấy cậu có muốn đi ăn khuya không?”
Lục Đào nghe thấy vậy liền bật dậy: “Đi, đi chứ! Mình đang cảm thấy nhàm chán đây, đi ngủ sớm thì thật là lãng phí tuổi trẻ.”
Lý Dương kinh ngạc nói: “Cửa ký túc xá sắp đóng rồi đó nha.”
Triệu Dật cười nói: “Nói trước với quản lý ký túc xá là được. Quách Đông Lai, đi thôi! Hôm nay anh em chúng ta làm một bữa, ra ngoài ăn chút đồ nướng rồi uống rượu tâm sự.”
Quách Đông Lai cùng Lý Dương nghe thấy vậy đều đứng dậy. Dù sao vừa mới lên đại học, đều đang hưng phấn đây này.
Triệu Dật thuận tay lấy trong cái túi hồi chiều, bên trong có mua mấy bao thuốc. Hắn giật ra một điếu cất một bao vào người, trên tay kẹp một điếu còn lại bao thuốc thì để lên bàn nói: “Thuốc lá ở trên bàn, muốn hút thì cứ việc lấy đừng khách sáo nha.”
Quách Đông Lai nhìn một chút, mắt sáng lên: “Long Yên! Loại thuốc này cũng phải hơn 400 đó, Triệu Dật cũng là đại gia à nha.”
Triệu Dật ha ha cười nói: “Một chút đồ để giải trí mà thôi! Tính gì là giàu, đại gia thực sự ở đây nè.”
Triệu Dật chỉ chỉ Lục Đào, Lục Đào cười hắc hắc, ngón tay mịt mờ chỉ chiếc đồng hồ trên tay Triệu Dật: “Cậu cũng đừng có tâng bốc mình như thế nha, bằng không thì mình cũng phải khai hết ra đó nha, hắc hắc.”
Triệu Dật cười nói: “Người một nhà cả, đừng nổ súng! Đi ăn đi.”
Bốn người đi xuống lầu, Triệu Dật để ba người họ chờ một chút, còn mình thì bước vào phòng quản lý ký túc xá.
Quản lý ký túc xá là một người trung niên bốn mươi mấy tuổi, gọi là Trịnh Luân. Triệu Dật gõ cửa, Trịnh Luân cau mày hỏi: “Có việc gì không?”
Triệu Dật cười nói: “Anh Trịnh! Em ở phòng số 303, hôm nay khai giảng chạy nguyên một ngày thành ra giờ cảm thấy có chút đói. Chúng em tính ra ngoài ăn chút, vì thế có thể về hơi trễ. Đến lúc đó làm phiền anh Trịnh mở cửa giúp bọn em.”
Lúc Triệu Dật đang nói thì cũng nhanh tay đặt một bao thuốc lên trên mặt bàn.
Trịnh Luân xem qua một chút, A đù! Thuốc Long Yên!
Trên mặt Trịnh Luân lập tức nở ra nụ cười: “Phòng 303 hả?”
Hôm nay mua điều hòa với máy giặt chính là phòng của các cậu phải không?”
Triệu Dật cười nói: “Phải đó! Cái này cũng là vì có chút lười, hắc hắc.”
Triệu Luân sảng khoái khác tay: “Đi đi! Lúc nào về thì ới ta, nếu đã đóng cửa thì ta mở cho. Bất quá uống ít rượu một chút, cũng đừng uống say quá không tốt cho sức khỏe…”