Fan hâm mộ?
Giang Dĩnh ngạc nhiên nhìn thanh niên trước mặt, mình mà cũng có fan hâm mộ sao?
Mặc dù không rõ nhưng người ta vừa gọi đúng tên mình.......
“Cảm ơn cậu đã ủng hộ, nhưng mà....... Túi này tôi không thể nhận.”
Quản lý Chu ánh mắt khẽ liếc nhìn vào giá tiền chiếc túi trong tay của Triệu Dật, giá tiền 46,600 tệ. Sau đó lại nhìn sang Triệu Dật đánh giá quần áo hắn đang mặc, hắn cười lạnh nói: “Đừng có mà khoác lác, túi này mà anh mua sao, anh biết là Giang Dĩnh sẽ không nhận nên ở đây ra vẻ đúng không.”
Một chiếc túi giá 46 ngàn, hắn không phải là không mua được, nhưng mà đối với một sinh viên vẫn còn đang đi học, mới chỉ đóng hai vai phụ trên truyền hình thì quản lý Chu thấy nó thực sự không đáng!
Mà xem như muốn mua, vậy thì cũng phải thấy một chút lợi ích chứ ‘Không có thỏ, thì không có đại bàng’. Chỗ tốt còn chưa tới tay, đã mất bốn năm mươi ngàn rồi, đối với hắn điều này thực sự là không thể.
Bốn, năm mươi ngàn, đủ cho hắn đi đến câu lạc bộ chơi mấy lần, tìm được mấy cô gái.
Bầu không khí bị Triệu Dật phá, mục đích của hắn coi như bị hủy. Toàn bộ kế hoạch đã được lập trước đó hiện tại không thể sử dụng được nữa, lúc này hắn không còn kiêng kỵ gì nữa.
Triệu Dật quay đầu lại đưa chiếc túi trong tay cho người bán hàng ở bên cạnh nói: “Gói lại hộ tôi đi.”
Quản lý Chu cùng với Giang Dĩnh mặt biến sắc, quản lý Chu trong lòng đầy nghi vấn, còn Giang Dĩnh lại cảm thấy bất an cô nói: “Cái này thực sự tôi không cần mà....... “
Triệu Dật cười nói: “Vừa rồi nhìn thấy Triệu tiểu thư từ trên sân khấu nhảy xuống cứu đứa bé, cô có tấm lòng nhân hậu như vậy khiến tôi rất bội phục. Hy vọng có thể cùng Triệu tiểu thư kết bạn, cái túi này xem như là quà gặp mặt, mong rằng cô đừng từ chối.”
“A?”
Giang Dĩnh giật mình, cô không nghĩ Triệu Dật tặng cho mình chiếc túi này chỉ vì mình nhảy xuống cứu người.
Quản lý Chu sắc mặt càng lúc càng không hiểu, nhưng mà vẫn không nói gì, chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt.
Hắn đương nhiên nhận ra, Triệu Dật cùng với Giang Dĩnh không hề quen biết, vậy mà cũng dám bỏ ra một cái giá gần năm mươi ngàn tệ để mua một chiếc túi, chỉ để tặng một người mà mình không hề quen biết?
Quan trọng hơn là hắn nhìn đi nhìn lại như thế nào cũng không thấy Triệu Dật giống người có tiền.
Hắn chịu được sao?
Hắn chỉ muốn xem Triệu Dật có thực sự quét thẻ trả tiền hay không, hay chỉ là giả vờ ra vẻ để đuổi mình đi sau đó lại trốn mất.
Triệu Dật liếc mắt nhìn quản lý Chu rồi cười nói: “Quản lý Chu muốn nhìn tôi quẹt thẻ sao?”
Quản lý Chu hừ nhẹ một tiếng không có trả lời.
Hắn cũng không tiếp tục mỉa mai nữa, nhỡ đâu tí nữa thực sự bị mất mặt, bây giờ mà nói càng nhiều, tí nữa không phải càng mất mặt hơn sao?
Đã vậy thì ta nhất quyết không đi, để xem ngươi có trả nổi không.
Triệu Dật mỉm cười, không tiếp tục để ý tới hắn nữa, quay người đi đến quầy phục vụ chuẩn bị quẹt thẻ trả tiền, lúc hắn đi qua quầy ví tiện tay lấy luôn cái ví trị giá bốn ngàn tệ trên quầy.
Mua thêm một cái nữa cho đủ hạn mức tiêu phí.
Triệu Dật đang có ý định mua thêm một cái gì đó thêm vào hóa đơn của mình, nhưng hiện tại dính phải việc này thì Triệu Dật cũng không thèm để ý mà đưa cả cái ví vừa lấy cho Giang Dĩnh. Mà hiện tại cũng đúng dịp Triệu Dật còn có một lần sử dụng thẻ sơ cấp hoàn tiền.
Bản thân hắn cùng Giang Dĩnh vốn không hề quen biết gì cả, nhưng chỉ dựa vào tấm lòng thiện lương của cô, cũng đủ cho hắn một cái lý do nguyện ý tặng cho cô cái túi này.
“Hệ thống, lập tức sử dụng thẻ sơ cấp hoàn tiền.”
“Đinh, hiện tại tiêu phí 50,600 tệ.”
“Ký chủ sử dụng thẻ sơ cấp hoàn tiền, giới hạn cao nhất là 50,000 tệ.”
“Trước mắt hoàn tiền chỉ giới hạn ở mức 50,000 ngàn tệ.”
“Hiện tại số lần sử dụng 0 lần.”
“Hoàn tiền hệ số là.... 3 lần.”
“Hoàn tiền kết quả 150,000 tệ.”
“Tiền thưởng đã được cộng vào hệ thống, ký chủ có thể rút ra bất cứ lúc nào.”
Gấp 3 lần!
Không tệ, lại kiếm thêm được tiền rồi!
“Đinh, ký chủ hiện tại đẳng cấp tiếp tục đề thăng!”
Trong đầu Triệu Dật lại vang lên một âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Triệu Dật lập tức ra lệnh hệ thống mở bảng thông tin ra xem.
Thần trợ hệ thống: Nam nhân có tiền, liền có gan, làm chuyện gì cũng đều giống như được thần trợ giúp!
Kí chủ: Triệu Dật
Đẳng cấp: LV4
Phần thưởng đặc quyền: Mỗi khi tim Ngài đập một nhịp, có thể nhận được 0,8 tệ.
Điểm Kinh nghiệm thăng cấp: 1,033,379/5,000,000 (Tiêu tốn 1 sẽ nhận được 1 điểm kinh nghiệm )
Trước mắt có thể nhận được: gói quà thăng cấp x1
Số tiền hiện có: 174,109.6 tệ.
0,8 tệ!
Quả nhiên lại tiếp tục nhân đôi!
Bản thân chỉ nằm chơi không thôi cũng đã nhận được 20 triệu một năm rồi.
Quan trọng hơn đó là lại có thêm một gói quà thăng cấp, dựa theo những lần mở thưởng trước đây, thì gói quà này mở ra có thể cho mình thêm một năng lực mới nào đó. Không biết lần này có thể mở ra cho mình cái gì đây, mong rằng không phải là các loại năng lực như đỡ đẻ cho heo hay hộ lý.
Hiện tại bản thân vẫn đang ở trung tâm thương mại, Triệu Dật cũng không có gấp gáp gì mà phải lập tức mở gói quà.
Tiện tay đem thẻ của mình cất vào túi tiền, sau đó đưa lại biên lai mua sắm cho người bán hàng nói: “Đem những thứ tôi gửi lúc trước cùng với mấy cái này gói lại hết giúp tôi.”
“Vâng.”
Người bán hàng cung kính trả lời, đem mấy túi xách tay gửi lại cho Triệu Dật, ánh mắt khẽ liếc vào chiếc đồng hồ mà Triệu Dật đeo trên cổ tay.
Đối với những người bán hàng tại cửa hàng xa xỉ, những món đồ đắt tiền đều có thể nhìn nhận một chút. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua một chút đã biết đó chính là đồng hồ Vacheron Constantin, chiếc đồng hồ này là dòng mới của hãng thuộc series ‘Tung Hoành Tứ Hải’ loại này rất đắt tiền, giá thị trường cũng hơn 700 ngàn.
Lúc nãy anh ta đến trên tay dường như không có chiếc đồng hồ nào cả, vừa mới dạo quanh một vòng thế mà đã mua một cái đồng hộ 700 ngàn, thanh niên này đúng là đại gia ngầm mà.
Một người có thể tùy ý mua một chiếc đồng hồ hơn 700 ngàn tệ, đừng có nghĩ rằng hắn hoặc trong nhà chỉ có 3 triệu 800 ngàn.