Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 302




Chương 302: Độ thiện cảm của Bạch Nguyệt còn cao hơn sao?  

             Triệu Dật khẽ đảo mắt, dừng lại ở trên máy cắt dây thừng búp bê ở bên cạnh, hắn cười nói: "Mấy con búp bê này vẫn còn hơi nhỏ, chúng ta phải giành được hai con lớn hơn mới được. À không, ba người thì phải mỗi người một con mới được chứ!”  

             Trong máy búp bê, mỗi một con búp bê vải lớn được treo trong máy bằng dây thừng. Bởi vì sức nặng, sợi dây thừng sẽ được kéo căng. Người chơi chỉ cần điều khiển lưỡi kéo nhắm ngay mục tiêu, sau đó thì cắt chính xác vào dây thừng lúc nó di chuyển bên trong theo chiều dọc.  

             Cái này đối với Triệu Dật mà nói, so với gắp mấy con thú vừa rồi tựa hồ dễ hơn một chút.  

             Chỉ chốc lát sau, Triệu Dật liên tục cắt được ba con búp bê vải lớn, một con chó lớn, một con gấu lớn và một con hổ lớn.  

             Thu được ba con búp bê lớn, Triệu Dật cũng không tiếp tục nữa. Bởi vì nếu cắt nhiều hơn thì hai cô gái cũng không biết cầm thế nào được.  

             Diệp Thiến cùng Bạch Nguyệt vui vẻ thương lượng một chút. Diệp thiến thì cầm con gấu lớn, Bạch Nguyệt thì cầm con hổ, con chó lớn kia thì Triệu Dật giữ.  

             “Anh thực sự quá lợi hại!”  

             “Thật sự là có thể đem bao tải mang về đó! Nếu anh mà cắt tiếp, có lẽ ông chủ sẽ đến đuổi chúng ta đi đó ha ha ha!”  

             “Ha ha, đúng thế! Có thể còn đưa anh vào danh sách đen, sau này ảnh chụp của anh sẽ được dán lên máy gắp búp bê và kèm theo dòng chữ, Triệu Dật, miễn tiếp!”  

             “Nhiều búp bê thế này, người khác không hiểu còn tưởng chúng ta mới đi cướp ở cửa hàng búp bê về mất.”  

             Hai người Diệp Thiến cùng Bạch Nguyệt cực kỳ vui vẻ, sự trầm tĩnh lúc trước đã hoàn toàn không thấy nữa.  

             Rốt cuộc vẫn là con gái mà.  

             Triệu Dật tìm hai cái túi, giúp hai người gói lại số búp bê nhỏ kia. Tiếp đó thì mỗi người ôm một con búp bê lớn, vui vẻ bước đi trên đường.  

             Lúc chia tay, Triệu Dật lại một lần nữa quét qua hai cô một cái, kiểm tra một chút độ thiện cảm của hai cô đối với mình.  

             Diệp Thiến độ thiện cảm 85, Bạch Nguyệt độ thiện cảm 88.  

             Ồ! Độ thiện cảm của Bạch Nguyệt sao lại cao hơn Diệp Thiến một chút?  

             Tuy rằng Triệu Dật thoáng có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng không có vấn đề gì.  

             Độ thiện cảm 85 và 88 vốn chênh lệch không nhiều lắm, hơn nữa giữa Diệp Thiến và Bạch Nguyệt thì tình tình của Bạch Nguyệt hướng ngoại và hoạt bát hơn một chút. Diệp Thiến thì tương đối nội liễm hơn một chút. Tình cảm và cảm xúc tiến độ có chậm một chút cũng là chuyện rất bình thường.  

             Độ thiện cảm là 85 và 88 thì đã xem như những người bạn thân.  

             Trên tình bạn, dưới tình yêu.  

             Triệu Dật cũng không cần vội vã làm gì, giữa hắn và Diệp Thiến thì bọn họ mới gặp mặt nhau có ba lần, có thể đạt tới trình độ thiện cảm thế này đã xem như không tồi rồi.  

             Lần đầu tiên nhìn thấy đã có thiện cảm vượt qua 90 điểm, vậy thì chỉ sợ ngược lại là chuyện rất kỳ quái.  

             ......  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt hai người lên tàu cao tốc, ngồi cùng một chỗ. Tiếp đó trò chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ.  

             "Triệu Dật rất có năng lực đó nha, hơn nữa mình cảm giác hắn cũng rất tỉ mỉ, rất hiểu con gái..."  

             Bạch Nguyệt cười một tiếng rồi tiếp tục đánh giá: "Lúc trước, anh ta rõ ràng là muốn mua quần áo cho cậu, nhưng mà cậu không muốn nhận. Thế là lấy chuyện muốn gắp búp bê ra…”  

             Diệp Thiến khẽ mím môi cười: "Đúng vậy, quả thật rất tỉ mỉ, cũng rất biết làm cho người ta vui vẻ. ”  

             Bạch Nguyệt nháy mắt mấy cái, giọng điệu thoáng có chút lo lắng nói: "Quá ưu tú! Lại thoáng khiến cho người ta có cảm giác không được yên tâm. Diệp Thiến! Cậu có cảm giác như vậy hay không? ”  

             Diệp Thiến ngẫm lại một chút rồi đáp: "Quả thật có chút, hình như không nhận ra khuyết điểm gì của anh ấy, cảm giác anh ấy là người quá hoàn mỹ. ”  

             Bạch Nguyệt bỗng nhiên cảm thán nói: "Cậu nói xem, lòng người thật đúng là quá phức tạp mà. Nếu như anh ta biểu hiện ra một chút khuyết điểm, có lẽ chúng ta sẽ nói anh ta có điểm này hoặc điểm kia không được tốt. Thế nhưng anh ta hoàn toàn không có khuyết điểm nào, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không yên tâm, cảm giác giống như chuyện này quá không chân thật. Có cảm giác như một ngày nào đó sẽ lộ ra khuyết điểm thật lớn, khiến cho người ta mơ hồ lo lắng…”  

             Lời này của Bạch Nguyệt thật đúng là nói đúng tim đen của Diệp Thiến, trong lòng của Diệp Thiến cũng chính là nghĩ như vậy. Tiếp đó cô lại nhịn không được mà cười thầm, thật sự cô đã nghĩ quá nhiều rồi, chẳng lẽ phải nhất định bắt anh ta biểu hiện ra khuyết điểm gì thì mới được coi là bình thường hay sao, ưu điểm càng nhiều chẳng phải là chuyện tốt ư?  

             Bạch Nguyệt thấy Diệp Thiến không nói lời nào, thấp giọng hỏi: "Cậu chuẩn bị làm như thế nào? ”