Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 274




Chương 274: Nhắm vào lương hưu của mẹ tôi sao?  

             Triệu Dật và Quan Tâm nói chuyện phiếm một lát thì một chiếc xe gắn máy chạy tới từ trên đường lớn. Lái xe là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần jean, tóc rất dài. Thế nhưng gã cũng không chải chuốt gì cho nên hơi lộn xộn, trên miệng đang ngậm một điếu thuốc.  

             Gã đàn ông thấy Triệu Dật đang đứng cùng với Quan Tâm, lập tức nhìn chằm chằm vào người Quan Tâm, hai mắt sáng lên.  

             Chiếc xe gắn máy lao tới trước mặt hai người rồi dừng lại.  

             “Hai người tới viện dưỡng lão để thăm người thân hay là làm tình nguyện vậy hả?”  

             Triệu Dật khẽ nhíu mày đáp: “Không liên quan đến anh.”  

             Người đàn ông xuống xe, liếc mắt nhìn chiếc Porsche bên cạnh, ánh mắt ngạc nhiên hỏi: “Xe Porsche này là của các người sao?”  

             Dáng vẻ người đàn ông này cà lơ phất phơ, xem ra chính là một kẻ lưu manh lang thang nơi đầu đường xó chợ. Triệu Dật có hơi phản cảm nói: “Không phải của tôi hẳng lẽ là của anh sao?”  

             Gã đàn ông cảm giác bị khinh thường, nhất là trong lúc bị người đẹp nhìn chằm chằm như vậy lại càng khiến hắn cảm thấy bị làm nhục. Hắn trợn mắt quay đầu nhìn thẳng vào Triệu Dật, giọng điệu hung ác nói: “Tao thấy mày có vẻ rất kiêu ngạo đó nha! Mày có tin tao sẽ xử lý mày không, coi chừng tao đập nát cái ô tô này của mày đấy?”  

             Lời nói của gã đàn ông làm cho Triệu Dật cảm thấy buồn cười, hắn duỗi tay ra nói: “Xin mời!”  

             Gã đàn ông bị Triệu Dật làm cho cứng họng, mặt gã lập tức đỏ lên, nhưng làm sao gã dám ra tay chứ?  

             Tuy gã là một tên lưu manh nhưng cũng biết được đạo lý, người nghèo thì luôn không đấu lại kẻ có tiền, trừ khi liều mạng. Nhưng mà gã cũng chỉ là một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ, tất nhiên cũng không có gan để liều mạng. Bắt nạt người bình thường hay kẻ yếu hơn thì được, nào dám trêu chọc một kẻ có tiền lái xe sang hơn ba triệu tệ được chứ?  

             Có thể đi một chiếc xe hơn ba triệu, quan hệ xã hội nhất định cũng rất rộng rãi và phức tạp. Chỉ cần một cuộc gọi điện thoại thôi là hắn có thể bị tóm gọn rồi. Nếu hắn thật sự muốn đập xe, e rằng phải ngồi tù đến mục cả xương.  

             Người đàn ông nhổ mẩu thuốc lá trên miệng ra, lộ ra vẻ tức giận nói: “Chỉ đùa một chút thôi, đừng xem là thật nha.”  

             Triệu Dật cười cười không nói gì.  

             Loại người chợ búa như thế này thì da mặt cũng dày như tường thành vậy, hoàn toàn không biết cái gì gọi là xấu hổ.  

             Triệu Dật dám đánh cược, nếu như vừa rồi hắn thể hiện ra yếu thế một chút e là gã đàn ông này sẽ lập tức có thể mở miệng mượn xe lái một vòng hóng gió.  

             Đối với loại người này mà nói, thể diện hay tự trọng gì đó ư?  

             Hoàn toàn không tồn tại!  

             Thấy Triệu Dật không để ý đến mình, gã đàn ông chán nản nhìn viện dưỡng lão ở phía xa.  

             Ánh mắt Quan Tâm nhìn hắn đầy sự khinh bỉ, bỗng nhiên hỏi: “Chủ tịch! Vừa rồi anh không sợ hắn thật sự ra tay sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Ra tay ư? Đánh tôi sao? Ông chủ của cô xem vậy chứ đánh nhau rất giỏi đó nha. Đừng nói là một người, cho dù có năm tên như gã cùng xông lên thì cũng không phải là đối thủ của tôi. Đến mức đập xe sao? Cô cảm thấy hắn có dám hay không?”  

             Hai mắt Quan Tâm lập tức mở to ngạc nhiên hỏi: “Anh giỏi như vậy sao?”  

             Triệu Dật cười cười, cũng không giải thích gì thêm.  

             Đương nhiên trong lòng Quan Tâm cũng có chút nghi ngờ, nhưng mà nhớ lại lúc chuyển đồ, một mình Triệu Dật thế mà xách 50kg gạo bước đi như bay…  

             Chưa nói đến những thứ khác, riêng sức lực như vậy thì người bình thường không thể nào so sánh được.  

 Chẳng lẽ chủ tịch là một người rất giỏi đánh nhau thật hay sao?  

             Ông chủ này của mình mạnh mẽ như vậy ư?  

             Triệu Dật thấy ánh mắt Quan Tâm thay đổi, bật cười. Hắn lắc lắc cánh tay có hơi mỏi, quay người đi về phía viện dưỡng lão.  

             Đi gần đến cửa thì đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, giống như có người đang cãi nhau.  

             Sau đó tiếng bước chân vang lên, Bạch Nguyệt đang chạy đến, vẻ mặt hoảng hốt kêu to: “Triệu Dật! Con trai của bà Trương đến, gã ta đang cãi nhau với Thiến Thiến!”  

             Con trai của bà Trương sao?  

             Triệu Dật hơi sững sờ, là gã đàn ông lưu manh lúc nãy hay sao?  

             Diệp Thiến cãi nhau với hắn làm gì?  

             Triệu Dật đi nhanh vào viện dưỡng lão. Vừa bước vào lập tức nghe thấy tiếng của gã đàn ông nói: “Ôi chà! Người đẹp! Cô che chở mẹ tôi như vậy làm cái gì? Mẹ con chúng tôi nói chuyện, liên quan gì đến cô hả? Thế nào? Muốn nhắm vào lương hưu của mẹ tôi hay sao? Nếu không thì cô gả cho tôi đi, vậy thì là của chúng ta rồi.”  

             Diệp Thiến tức giận, khuôn mặt đỏ bừng mắng: “Khốn nạn!”  

             Bà Trương cũng giận đến đỏ mặt, vung cây nạng trong tay lên vừa đánh vừa mắng: “Mày là đồ ranh con. Mày nói lung tung gì vậy hả? Từ nhỏ tao dạy mày như vậy sao? Đồ phá gia chi tử.”  

             Người đàn ông lưu manh tránh đi thật nhanh: “Mẹ! Mẹ nói con trai mình như vậy sao? Mẹ chỉ có một mình con là con trai, không phải sau này tất cả đều là của con sao? Chẳng qua con chỉ dùng trước một chút thôi mà… Ôi… Mẹ! Mẹ lại vì một người ngoài mà đánh con à!”