Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 221




Chương 221: Cứ như vậy rất thoải mái  

             Diệp Thiến cười nói: "Được rồi! Chỉ cần anh đến thì tôi sẽ mời anh ăn cơm."  

             "Một lời đã định!"  

             Ba người rời khỏi nhà ăn, Diệp Thiến hỏi: "Anh chuẩn bị trở về sao?"  

             Triệu Dật khịt mũi: "Đúng vậy! Sáng nay bạn cùng phòng nhắn tin đến, nói là buổi sáng nay có điểm danh. Tôi bị ghi tên lại rồi, cho nên phải trở về ra đối sách với giáo viên. Nếu luôn bị điểm danh như vậy thì cũng không tốt.”  

             Bạch Nguyệt tò mò hỏi: "Anh chuẩn bị đối sách với giáo viên như thế nào. Tặng quà sao?”  

             Triệu Dật bật cười: "Tặng quà là biện pháp thấp kém nhất. Chẳng may giáo viên có phẩm chất cao, họ ghét nhất không phải chính là học sinh ngu dốt lại đi cửa sau ư. Nếu mà lại mang theo quà tặng đến cửa thì còn không phải là đưa đầu ra chịu chết à?”  

             Ngay cả Diệp Thiến lúc này cũng tò mò: "Vậy thì anh định làm gì?"  

             Triệu Dật nghiêm mặt nói: "Giáo viên dạy học và giáo dục, truyền thụ cho chúng ta tri thức. Nếu giáo viên phát hiện rằng tôi đã nắm giữ toàn bộ tri thức mà bọn họ dạy dỗ, tất nhiên bọn họ sẽ không trách móc nặng nề chuyện tôi có lên lớp họ dạy hay là không. Nói không chừng còn có thể vì tôi mà chỉ ra phương hướng học tập sau này.”  

             Diệp Thiến ngạc nhiên hỏi: "Tất cả những gì giáo viên dạy anh đã sớm học hết rồi sao?”  

             Triệu Dật cười nói: "Năng lực tự học của tôi rất mạnh."  

             Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn Triệu Dật: "Không thể tưởng tượng được. Triệu Dật! Không ngờ anh lại là một học sinh ưu tú."  

             Triệu Dật cười nói: "Đương nhiên!"  

             Ánh mắt Diệp Thiến cũng có chút kinh ngạc, chẳng phải mấy người nhóm con nhà giàu thường dốt nát và kém cỏi hay sao? Bọn họ cho rằng học hành chẳng có ích lợi gì, dù sao nhà có tiền nên đều sống cuộc sống vui chơi giải trí, tán gái qua ngày sao?  

             Triệu Dật nhìn thấu tâm lý của Diệp Thiến cười nói: "Có phải cô cảm thấy xem thường tôi không?"  

             Diệp Thiến thành thật gật đầu: "Đúng vậy! Tôi thực sự không nghĩ anh lại là học sinh ưu tú. Đúng rồi! Anh thực sự am hiểu Dương cầm hay sao. Trình độ thế nào?"  

             Triệu Dật thành thật trả lời: "Nếu cô muốn nói về điểm của giấy chứng nhận thì tôi là cấp 0. Tôi chưa bao giờ làm bài kiểm tra, còn nếu cô nói kỹ năng chơi Dương cầm thực tế của tôi thì đó là trình độ cấp chuyên gia. Không nói nhiều, đến dạy học ở lớp hệ Dương cầm của các cô cũng không có vấn đề gì.”  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đều mở to mắt: "Lợi hại như vậy?"  

             Triệu Dật cười: "Nói cho vui thôi, không cần khoe khoang!"  

             Bạch Nguyệt nhìn Triệu Dật có chút hâm mộ: "Hoàng tử dương cầm sao, thật kỳ diệu! Tôi trước kia cũng học đàn Dương cầm một thời gian nhưng về sau căn bản là phế..."  

             Đang nói chuyện thì ba người đã đi tới bãi đậu xe rồi, Triệu Dật vẫy tay nói: "Được rồi! Tôi đi về đây, hôm nào lại đến tìm các cô chơi. Còn nếu các cô có thời gian rảnh thì đến thành phố tìm tôi chơi, nhất định tôi sẽ chiêu đãi các cô thật tốt.”  

             Bạch Nguyệt cười nói: "Cái này còn phụ thuộc vào việc Thiến Thiến của chúng ta, có cho tôi cơ hội ăn chực uống chực này nữa hay không."  

             Diệp Thiến dùng tay cào Bạch Nguyệt một cái, Bạch Nguyệt vội vàng nhảy sang chỗ khác để tránh, còn nói đùa: "Xong rồi! Đã bị ghét bỏ bởi vướng víu, phải bị diệt khẩu!”  

             Triệu Dật cười cười, cũng không trêu đùa theo: "Đi về đây! Đợi liên hệ."  

             Diệp Thiến ngừng đuổi theo Bạch Nguyệt, ừ một tiếng: "Về từ từ và chú ý an toàn."  

        "Được!"  

             Triệu Dật đi tới chiếc xe có vẻ ngoài nhìn thật phong cách trước mặt rồi ngồi vào, Bạch Nguyệt ánh mắt đột nhiên mở to.  

             "Ferrari! Chết tiệt, Triệu Dật giàu như vậy sao?"  

             Bạch Nguyệt nắm lấy cánh tay của Diệp Thiến, hỏi: "Cảm giác ngồi ở ghế phụ lái của Ferrari như thế nào?”  

             Diệp Thiến lắc đầu: "Mình không biết."  

             Bạch Nguyệt bất mãn nói: "Không phải chứ! Ngày hôm qua trở về thì đã giấu giếm không khai báo. Chỉ nói là bạn bè bình thường đưa cậu về, lại không nói là Ferrari. Bây giờ hỏi cậu có cảm giác gì cậu cũng không nói. Xong rồi, người bạn này không phải là muốn…”  

             Diệp Thiến không nhịn được cười lập tức chen ngang nói: "Mình thực sự không biết cảm giác ngồi ghế phụ lái như thế nào. Bởi vì anh ấy uống rượu nên xe là do mình lái. Anh ấy ngồi ghế phụ lái."  

             "Wow! Cậu lái Ferrari một đường từ thành phố trở về đây sao? Vậy thì cảm giác kia nhất định là rất bá đạo rồi.”  

             Bạch Nguyệt đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó: "Này! Tuần này không phải cậu làm việc bán thời gian ở cửa hàng Ferrari sao? Gặp nhau ở cửa hàng 4S à?"  

             Diệp Thiến không giấu giếm: “Hôm qua anh ấy đi cùng một người bạn đi mua xe, nhân tiện cũng mua một chiếc. Nhưng mà từ lúc mua xe đến giờ anh ấy đều để mình lái. Anh ấy cũng chưa từng lái thử, đây là lần đầu tiên anh ấy lái chiếc xe mới này…”  

             Bạch Nguyệt mở to hai mắt: "Hào phóng như vậy? Đàn ông đối xử với xe của mình như với vợ. Xe mới mua đã trực tiếp cho cậu lái. Ai chà! Đãi ngộ như thế mà cậu còn nói anh ấy không quan tâm đến cậu…”  

             Diệp Thiến hơi đỏ mặt: "Chúng mình mới gặp nhau ngày hôm qua, còn quá sớm để nói điều này. Mình thậm chí còn không biết anh ấy là người như thế nào."