Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 106




Triệu Dật nhìn qua rồi tiện tay cầm lấy, hỏi lại: “Tôi không cần rút à?”  

             Sở Lê Lê nở nụ cười xinh đẹp trả lời: “Chúng ta là ban tổ chức, là nhân viên phục vụ của hoạt động lần này. Tất nhiên phiếu sẽ được ưu tiên cho các bạn học rút trước, còn lại chính là của chúng ta.”  

             Triệu Dật lật ra phiếu của mình, nhìn chữ số bên trên.  

             40.  

             Ánh mắt Triệu Dật rơi vào khuôn mặt Sở Lê Lê, nói: “Còn cô thì sao?”  

             Sở Lê Lê cười cười, nói: “Không nói cho cậu.”  

             Sở Lê Lê lắc lắc mái tóc uốn bồng bềnh của mình, quay người tiến tới chỗ đội ngũ, cô vỗ tay nói: “Câu lạc bộ điện ảnh đã dán đầy đủ số, mọi người chỉ cần tìm đúng số ghế là được, đi thôi nào.”  

             Các bạn học bắt đầu đi vào câu lạc bộ điện ảnh, trên đường bàn tán sôi nổi. Tiếp đó, ai nấy đều tự giác tìm đến chỗ ngồi của mình. Khi phát hiện người bên cạnh là nam sinh hoặc nữ sinh, lập tức có chút ngạc nhiên cùng ngượng ngùng. Mọi người đều cảm thấy vui vẻ, bắt đầu nói chuyện giao lưu với nhau.  

             Sau khi Triệu Dật tìm được chỗ ngồi, Tống Dịch cũng ngồi vào số 41 ở vị trí bên cạnh. Đây là yêu cầu của hắn, dù sao cũng là giáo viên phụ trách cùng nữ sinh tham gia hoạt động có chút không thích hợp.  

             Tống Dịch Minh nhìn cảnh tượng náo nhiệt đằng trước, nghiêng đầu nhìn sang Triệu Dật. Hắn phát hiện tên này đang dùng ánh mắt ‘phụ huynh' đang nhìn đám bạn học vui vẻ, Tống Dịch Minh không nhịn được bật cười.  

             “Cậu nhìn xem, rõ ràng cậu tuổi đời không lớn, làm sao lại thành thục trưởng thành như vậy? Không hề giống học sinh vừa tốt nghiệp cấp 3......”  

             Triệu Dật quay đầu lại, cười nói: “Có lẽ do nhìn mọi thứ nhiều hơn một chút, trải qua một vài chuyện.”  

             Tống Dịch Minh liếc mắt nhìn vị trí trống không bên phải Triệu Dật, cười nói: “Chỗ bên cạnh cậu là ai?”  

             Ánh mắt Triệu Dật lướt qua bên cạnh, nhìn về phía Sở Lê Lê còn đang an bài chỗ ngồi cho các bạn học, bĩu môi nói: “Nếu như tôi không đoán sai, chính là nhân viên phục vụ của hoạt động lần này, bạn học Sở Lê Lê.”  

             Tống Dịch Minh buồn cười nói: “Sở Lê Lê xinh đẹp như vậy, thế mà cậu còn không hài lòng à. Nếu để Sở Lê Lê biết, cô ấy còn không cho cậu một cước?”  

             Triệu Dật cười hắc hắc đáp: “Lớp trưởng rõ ràng lạm quyền, dùng việc công phục vụ việc tư, tôi muốn tố cáo!”  

             Mặc dù Tống Dịch Minh là giáo viên phụ trách của lớp, nhưng hắn cũng không thể hiện vẻ kiêu căng phách lối. Ngược lại, hắn còn giống với một người bạn cùng tuổi, cùng với người có tính cách thành thục trưởng thành như Triệu Dật và Sở Lê Lê, bọn họ nói chuyện rất thoải mái.  

             Đợi thu xếp xong xuôi mọi chuyện, Sở Lê Lê về chỗ của mình ngồi xuống. Cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp quyến rũ nói: “Ồ! Là bạn học Triệu sao? Hôm nay mong cậu quan tâm mình nhiều một chút nha.”  

             Triệu Dật bĩu môi nói: “Cô còn có thể giả ngốc nữa à? Tôi vừa cùng anh Minh nói qua, tôi muốn tố cáo cô tội danh dùng quyền lực để trục lợi…”   

             Sở Lê Lê liếc xéo Triệu Dật, cô nói: “Cậu cứ ở đấy mà kiêu ngạo. Tôi cùng anh ngồi chung, chẳng qua là vì trách nhiệm của người phụ trách. Chúng ta cần bàn bạc, vì các bạn học phục vụ.”  

             Triệu Dật cười nói: “Hóa ra là thế! Vậy thì tôi an tâm. Tôi còn tưởng cô có ý đồ gì với tôi đấy.”  

             Sở Lê Lê hé miệng nở nụ cười, bỗng nhiên tiến đến gần một chút, ánh mắt long lanh như nước: “Đúng đó! Tôi quả thật có ý đồ, nếu không anh nằm im hưởng thụ?”  

             Triệu Dật hừ lạnh nói: “Tôi là người thích tấn công!”  

             Nhìn xem hai người thành thục trưởng thành và xinh đẹp nhất lớp trêu chọc nhau, trong lòng Tống Dịch Minh có chút háo hức. Hắn đang suy đoán liệu hai người này có cơ hội đến với nhau hay không.  

             Lại nghĩ về cô gái xinh đẹp đi cùng Triệu Dật lúc trước, trong lòng âm thầm cảm thán. Sự hấp dẫn của con nhà đại gia vừa có tiền vừa đẹp trai quả là rất lớn, thật khiến người khác hâm mộ!  

             Bộ phim được chiếu là một tác phẩm điện ảnh cũ, Nguyệt Quang Bảo Hạp - Tiên Lý Kỳ Duyên . Tuy là một bộ phim hài nhưng trong đó lại ẩn chứa nhiều điều khó nói. Đối với những học sinh vừa lên đại học này, có lẽ chỉ có thể cảm thấy sự hài hước bên ngoài. Bọn họ còn chưa cảm nhận được tâm tình phức tạp trong câu “Không đeo vòng kim cô thì không cứu được nàng, đeo vòng kim cô rồi thì không thể yêu nàng.”  

             Có lẽ mười năm, hai mươi năm sau. Khi xem lại bộ phim, lại nhớ tới lần tụ hội này, chắc hẳn bọn họ sẽ có cảm giác khác.  

             Nếu đây là lần thứ nhất xem bộ phim này, Triệu Dật hy vọng mọi người có thể khắc sâu vào trong ký ức.  

             Đến khi bộ phim kết cục, không thiếu nữ sinh rưng rưng nước mắt. Dù sao, tuổi của bọn họ vẫn tràn đầy mong chờ đối với tình yêu thuần khiết. Tử Hà như con thiêu thân lao vào lửa vì tình yêu làm các cô cảm động lây.  

             Xem phim xong, Triệu Dật gọi tất cả mọi người cùng nhau đi bộ tới tiệm lẩu Đằng Long ở gần trường học.  

             Lúc này thời gian vừa qua 5:00 chiều, trong tiệm còn không có khách hàng. Triệu Dật vừa vào cửa đã nhìn thấy Ngụy Xuyên, hắn có chút giật mình. Lúc trước gọi điện cho Ngụy Xuyên để thông báo việc này, tiếp đó cửa hàng trưởng còn chủ động cùng mình thảo luận mọi việc liên quan. Hắn cảm thấy như vậy đã rất tuyệt, không nghĩ rằng hôm nay Ngụy Xuyên cũng tới đây.  

             Triệu Dật đi lên trước, lấy ra một điếu thuốc, cười nói: “Tôi không ngờ anh lại tự mình tới đây, thật sự làm tôi nở mày nở mặt.”  

             Ngụy Xuyên cười nói: “Thực ra tôi ở gần đây, Anh Dật đến cửa hàng của chúng tôi, chắc chắn tôi phải có mặt mới được nha. Tôi đã an bài cho mọi người năm bàn ở góc trong cùng, ở đó cũng thuận tiện nhất.”  

             Triệu Dật bất đắc dĩ nói: “Cảm ơn, anh Xuyên.”  

             Ngụy Xuyên cười nói: “Người một nhà, đừng khách khí như vậy, trước tiên gọi bạn học của cậu vào đã.”  

             “Được!”  

             Lục Đào cùng Ngụy Xuyên phất phất tay, cười hì hì đi thẳng vào, cũng không hỏi nhiều.