Chương 9: Không gần
Nhanh chóng móc bản thân từ tán cây xuống, Nhất Thần có chút e ngại tránh tránh Lý Quân Thiên xa mấy bước, hắng giọng nói.
“Ngươi đứng xa một chút, chớ có nhìn ta như thế.”
Lý Quân Thiên vẫn lạnh như băng hỏi.
“Thế nào? Nói tiếp đi, lực lượng của ngươi dùng là cái gì?”
“Lực lượng của ta gọi là linh lực, chính là thông qua linh vật hấp thu linh khí trong thiên địa cho bản thân sử dụng. Ta chính là Linh Ngưng Cảnh thất trọng.”
“Linh ngưng cảnh thất trọng? Mới đột phá à?”
Nhất Thần gật đầu, nghiêm túc nói.
“Sau khi dị tượng hôm đó tán đi, trong lòng ta có cảm ứng liền đột phá thành công, một đường đột phá đến Linh Ngưng Cảnh thất trọng. Nếu không phải linh khí thế giới này quá mỏng manh, ta đã sớm đạt đến Linh Ngưng Cảnh đỉnh phong từ lâu rồi. Thậm chí có thể đạt đến Cố Linh Cảnh, phá toái hư không trở về nhà.”
Lý Quân Thiên híp mắt, hắn đã rõ ràng, Nhất Thần cũng chịu ảnh hưởng võ đạo của hắn, cũng bị phong tỏa ở cảnh giới thấp, mà mới đây mới đột phá được. Hơn nữa thế giới này linh khí rất mỏng manh, không đủ để tu hành, Nhất Thần tu hành mấy trăm năm cũng không đột phá được.
Nói như vậy, nếu như Lý Quân Thiên lại một lần nữa trấn áp thiên hạ, Nhất Thần cả đời này cũng đừng mong đột phá tiếp. Mà lần này bị hắn đánh bại, giống như cũng tiếp tục bị phong tỏa rồi.
Lại nói, đột phá một cảnh giới nữa, đến Linh Cố Cảnh có thể phá toái hư không trở về nhà, đây là Nhất Thần suy đoán thôi. Dựa vào Kiếm Ma vấn thiên lấy được tin tức, đừng nói là một đại cảnh giới, hai đại cảnh giới cũng không được. Ít nhất phải ba cái.
Lý Quân Thiên càng để ý đến vấn đề tuổi thọ, thấy Nhất Thần không nỏi, hắn liền chủ động hỏi.
“Ở thế giới của ngươi, người tu luyện sống lâu như vậy sao?”
Nhất Thần trong lòng vui vẻ lắm rồi, giống như sắp nở hoa vậy. Đây chính là mục đích của hắn mà. Hắn liền ra vẻ không che giấu gì liền nói.
“Cũng không hoàn toàn, Huyết Mệnh Ngọc Cốt có thể thông qua rèn luyện thân thể để gia tăng tuổi thọ, là linh vật rất thần kỳ, không phải ai cũng có được. Nhưng tu luyện pháp của thế giới bọn ta đúng là có thể trường sinh, Linh Huyễn Cảnh sống hai trăm năm, Linh Ngưng Cảnh sống bốn trăm năm, Linh Cố Cảnh sống tám trăm năm, Linh Pháp Cảnh sống một nghìn sáu trăm năm, Linh Thần Cảnh có thể sống ba nghìn hai trăm năm.”
Lý Quân Thiên nghe đến cũng không kinh hoảng, ban đầu hơi bất ngờ chứ nghe đến về sau cũng không quan trọng lắm, sống nghìn vạn năm không tính là gì, thế giới siêu phàm chính là mạnh mẽ như vậy.
Lý Quân Thiên cũng biết thừa Nhất Thần hào phóng nói ra con đường tu luyện huyền ảo như vậy, rõ ràng có ý dẫn dụ Lý Quân Thiên đi lên con đường tu luyện này, sau đó dùng công pháp khống chế lại Lý Quân Thiên làm việc cho hắn.
Ý tưởng rất hay, có điều Nhất Thần chọn sai người.
Lý Quân Thiên không còn hứng thú gì, hỏi Nhất Thần.
“Ngươi tìm ta làm gì, nếu chỉ đến đây khoe khoang cách tu luyện vậy thì xong rồi.”
Nhất Thần hơi ngưng trọng, thở dài nói.
“Ta...nếu như ngươi có thể phá toái hư không, có thể đem ta cùng đi hay không? Ngươi có điều kiện gì ta đều có thể đáp ứng.”
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ, tay trái nâng lên Vĩnh Dạ, lột xuống bao vải quấn quanh, lộ ra Vĩnh Dạ mang một màu đen tuyền.
Chân khí trên người lưu chuyển, giống như thác nước đổ ra ngoài, tràn vào trong Vĩnh Dạ. Nhất Thần biến sắc, linh vật trong người rung lên, linh lực bao quanh cơ thể, lúc này càng không dám ẩn giấu cái gì, trực tiếp cụ hiện ra một bộ khôi giáp bao bọc toàn thần, cứng cáp đỏ rực. Nhanh chóng lui lại, đồng thời kêu to.
“Kiếm Ma, ngươi muốn làm gì?”
Lý Quân Thiên không trả lời, thân thể hơi xoay chuyển, Vĩnh Dạ lao v·út ra khỏi vỏ, không có hàn quang lóe lên mà tịch mịch như nước. Nhưng theo kiếm rút ra, không khí nổ tan một cái hóa thành một vòng xung kích tỏa ra ngoài.
Cuồng phong nổi lên, giống như một vòng gió xoáy nổ ra, quất tan xung quanh, kiếm ý giống như xé toạc bầu trời, lao v·út ra ngoài. Chân khí bắn ra, giống như một con bạo long xồ tới, cắn nát mục tiêu phía trước.
Oanh!!!
Nhất Thần thấy được một tia sét lóe lên, giống như kiếm mang diệt thế, nơi lan đến, thế gian đều hủy diệt. Nhưng rất nhanh, hắn lại không thấy gì nữa, chỉ thấy cuồng phong mãnh bạo thổi cho trời đất mù mịt. Bởi vì thấy được một kiếm kia cũng không phải đánh về phía hắn cho nên Nhất Thần mới an tâm đứng đó, không né tránh.
Trời yên gió lặng, bụi mù tán đi. Nhất Thần nhanh chóng mở to mắt nhìn về phía Lý Quân Thiên, vừa nhìn, con ngươi liền mở trừng trừng, không chớp nổi mắt.
Chỉ thấy Lý Quân Thiên đứng ở đó, sừng sững như một tòa núi cao, áo bào phấp phới trong gió nhẹ, sống lưng thẳng thắp. Dáng người Lý Quân Thiên cũng không cao, dù sao cũng là nữ tử, chỉ chừng khoảng một mét bảy, so với nam tử thì còn tính là nhỏ con. Nhưng lúc này, trong mắt của Nhất Thần, dáng hình ấy cao lớn như một ngọn núi xuyên vào trời xanh, đôi chân trấn áp đại địa.
Trước mặt hắn, một khe rãnh rộng hơn mười mét dần dần mở rộng ra về phía xa cho đến khi rộng đến ba mươi mét mới kéo dài thẳng tắp, v·út tầm mắt gần như không thấy điểm cuối. Dựa vào thị lực phi phàm Nhất Thần có thể thấy dược, khe rãnh kéo dài hơn tám trăm mét, chiều sâu không rõ ràng, có thể thấy được đấy đá đang lởm chởm rơi xuống, cả một con đường trống rỗng cứ như thế mở ra.
Một chém ra khẽ rãnh, kéo dài gần nghìn mét.
Một kiếm này, người nào trong thiên hạ có thể tiếp được?
Cảnh tượng hùng vĩ thế này, Nhất Thần nào đã thấy qua bao giờ, trong ký ức của hắn, Linh Cố Cảnh rất mạnh, nhưng còn lâu mới có thể vạch một cái ra một khe rãnh dài đến tám trăm mét.
Cách nhau mấy chục mét đả thương người đã là mạnh mẽ lắm rồi, nhưng muốn đem mặt đất chém dài mấy chục mét thì rất khó, bởi vì lực lượng sẽ không ngừng bị hao mòn, càng kéo xa thì sẽ càng yếu bớt, đến cuối cùng sẽ tiêu tán.
Mấy chục mét đã vậy, mấy trăm mét thậm chí cả nghìn mét, vậy thì còn khó đến cỡ nào, e là có đến Linh Pháp Cảnh cũng khó mà làm được, chỉ có Linh Thần Cảnh thì may ra mới có năng lực ấy.
Kiếm Ma, vậy mà sánh ngang Linh Thần Cảnh.
“Ngươi...ngươi...”
Nhất Thần nửa ngày cũng không nói được thành lời, chỉ có kinh hãi cùng kinh hãi. Lý Quân Thiên thu hồi Vĩnh Dạ, lấy vải quấn kỹ càng, cũng không để ý sự kh·iếp sợ của Nhất Thần, dù sao đến trời cũng b·ị c·hém ra rồi, chém một kiếm này cũng không còn cảm giác kinh khủng gì nữa. Tất nhiên, một kiếm này của Lý Quân Thiên, mạnh hơn một kiếm vấn thiên kia rất nhiều nếu chỉ tính về mặt sức mạnh.
Nhưng nếu tính về mặt ý cảnh, một kiếm vấn thiên kia, Lý Quân Thiên xa xa không sánh nổi với Kiếm Ma, một phần vạn cũng không bằng.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt hỏi.
“Thấy thế nào?”
Nhất Thần từ trong kh·iếp sợ lui ra nhưng vẫn không thể thoát khỏi trầm mặc. Im lặng rất lâu, lại ngửa đầu lên nhìn bầu trời. Cuối cùng hỏi.
“Ngươi dùng toàn lực sao?”
Lý Quân Thiên không đáp, nhìn chằm chằm Nhất Thần khiến cho Nhất Thần có chút ngập ngừng, lập tức liền biết đáp án. Lại giống như không quá tiếp nhận sự thật này, hỏi lại.
“Ngươi..cảm thấy còn cách cực hạn bao xa?”
Lý Quân Thiên rất muốn kiêu ngạo một câu “ta chính là cực hạn” nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị hắn bóp tắt. Tính cách của hắn cũng khá trầm tính, không đến mức làm mấy việc kiêu ngạo như vậy, lại thêm Kiếm Ma bản tính cũng khá lạnh lùng, sẽ không nói rất nhiều lời. Nghĩ nghĩ, Lý Quân Thiên nói.
“Không gần.”
Cả người Nhất Thần tiêu điều đi rất nhiều, nhưng rất nhanh liền thu liễm lại, lấy ra mặt nạ áp lên mặt, tay ném ra một chiếc lệnh bài, bình tĩnh nói.
“Đa tạ ngươi giúp ta giải hoặc. Nhất Thần lệnh có thể liên hệ với người của Phá Thiên Thương, bọn hắn sẽ tận lực làm việc ngươi phân phó. Bất cứ việc gì.”
Tiếp nhận Nhất Thần Lệnh, Lý Quân Thiên nhận ra nếu để hai chiếc Nhất Thần Lệnh lại gần nhau, bọn chúng sẽ rung lên một chút. Còn định hỏi Nhất Thần xem vật này dùng như thế nào nhưng tên này đã nhanh chóng chạy đi xa, xem ra rất sợ ăn thêm một kiếm. Hơn nữa bản lĩnh chạy trốn cũng không tệ, không biết làm cách nào lại có thể ẩn nấp thân hình, Lý Quân Thiên có thể đuổi kịp lại không thể tìm ra tung tích.
Lý Quân Thiên cũng mặc kệ luôn, không định tính toán gì với Nhất Thần nữa. Mặc dù không ưa cái hành vi diệt môn kia nhưng hắn cùng với những người khác không thân chẳng quen, lại chẳng có lý do gì g·iết Nhất Thần cả. Tuy chấp niệm của Kiếm Ma rất chán ghét hành vi diệt môn kia nhưng cũng không có hào hứng gì với việc trả thù cho những người ấy.
Tò mò khám phá Nhất Thần lệnh, Lý Quân Thiên lấy nốt chiếc lệnh bài còn lại ra. Ba mặt lệnh bài đặt đến gần nhau, màu sắc càng phát ra đỏ thẫm.
Đột nhiên, hai mặt lệnh bài hóa thành chất lỏng, tràn vào trong mặt lệnh bài còn lại, giống như dòng nước đổ về biển, hòa quyện vào nhau. Cuối cùng, Nhất Thần lệnh cũng thôi rung động, tuy bên ngoài không có gì khác biệt nhưng trọng lượng lại nặng hơn rất nhiều.
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ, lấy chân khí thăm dò thử tấm lệnh bài này.
Ông!
Lệnh bài khẽ rung một cái, giống như tiếng ngâm vang, mặt sau của tấm lệnh bài nổi lên mấy dòng văn tự, giống như nội dung nói chuyện của những dòng tin nhắn. Lý Quân Thiên không nghĩ đến Nhất Thần Lệnh này cũng khá thần kỳ đấy chứ, lại có thể tạo nên giao diện của một nhắn tin nhóm. Có điều mỗi người đều có danh hiệu riêng, giống như những dòng tin nhắn ở đây có ba người là Dạ Oanh, Tường Vi, Tinh Thần.
Lại dùng chân khí đảo lượn một hồi, Lý Quân Thiên biết được, toàn bộ lệnh bài có sáu chỗ có thể đưa chân khí vào, mỗi một chỗ có thể mở ra chức năng khác nhau. Ngoại trừ nhóm trò chuyện chung ra, còn có thể nhắn riêng cho một người, chỉ cần đưa tên hiệu vào là được. Còn có một chỗ tiêu ký để ghi tên hiệu, tên hiệu này không thể sửa đổi. Một chỗ có thể xem lại những dòng tin nhắn cũ, chỉ cần không ngừng đưa vào chân khí thì sẽ không ngừng hiển thị nội dung cũ, tối đa giống như là một trăm tin nhắn. Còn có một chỗ phát ra tín hiệu triệu tập, giống như sử dụng trong tình trạng khẩn cấp. Lý Quân Thiên vừa thử thao tác liền thấy tin nhắn bay loạn trong trang tin nhắn chung luôn.
Cũng may, lệnh bài còn có một vị trí đưa chân khí vào, khống chế chân khí thành chữ viết rồi gửi lên, chính là vị trí soạn thảo tin nhắn. Lý Quân Thiên kịp thời giải thích mới không khiến đám người này chạy đến.
Tổng cộng có sáu vị trí thao tác, khá là công phu, hơn nữa cách rèn đúc cũng kỳ lạ, giống như một khối lệnh bài đặc không có cơ quan gì nhưng lại ẩn chứa huyền ảo. Lý Quân Thiên rất tò mò nhưng cũng không nhìn ra được cách cấu tạo.
“Xem ra thế giới của Nhất Thần không hề tầm thường.”
Nghĩ vậy, Lý Quân Thiên đổi tên hiệu của mình thành “Kiếm” sau đó ban bố một tin nhắn.
“Ta cần tung tích cao thủ tuyệt đỉnh của Long Vũ Môn.”
Năm đó tuy nói Kiếm Ma nắm cao thủ tuyệt đỉnh của Lục Đại Môn Phái g·iết hết nhưng thực ra chỉ những ai đi trêu chọc hắn mà thôi. Cái đám lập ra Đãng Ma Đại Hội đều bị Kiếm Ma chém c·hết nhưng còn không ít người còn sống. Giang hồ nói rằng hai mươi năm không có cao thủ tuyệt đỉnh, thực ra là bọn hắn không có gặp được. Cho dù năm đó hắn không g·iết thì đám cao thủ tuyệt đỉnh đó thông thường cũng đều ẩn cư lĩnh ngộ ý cảnh hoặc vân du thiên hạ tìm kiếm cơ duyên chứ có ở trong tông môn đâu.
Xui xẻo nhất có lẽ là lão tổ của Văn Tu Cốc, vậy mà vừa vặn du lịch trở về liền bị hắn đến cửa chém luôn. Còn về Long Vũ Môn cũng c·hết mấy cao thủ tuyệt đỉnh, bị Kiếm Ma chém sập sơn môn nhưng không phải toàn bộ đều c·hết, ít nhất còn có ba người còn sống, trong đó còn có một người có giao tình cùng hắn nữa kìa.
Nếu không phải năm đó người kia khuyên lui thì Long Vũ Môn đã bị Kiếm Ma diệt luôn rồi.
...