Chương 7: Án diệt môn
Lý Quân Thiên chuẩn bị rời khỏi thành Trác Tuyên, trước tiên cần một con ngựa tốt. Đi thương hội thì có thể mua được, nhưng ngựa tốt của thương hội thì rất khó kiếm được, nếu nói đến ngựa tốt có thể đi tìm tiêu cục hỏi thăm cũng không tệ.
Ở thành trì nhỏ này, cũng chỉ có một tiêu cục nhỏ bé gọi là Tiêu Cục Phúc Sơn.
“Mùi máu thật nồng!”
Lý Quân Thiên nhíu mày, không nghĩ đến cách tiêu cục Phúc Sơn không xa liền ngửi tháy một mùi máu tươi tanh nồng như thế này, hỏi thăm một chút mới biết chuyện gì xảy ra.
Tiêu cục Phúc Sơn, bị người diệt môn.
Bốn trăm hai mươi sáu mạng người toàn bộ bị g·iết c·hết, từ già trẻ gái trai, đến đứa bé ba tuổi cũng không sống sót.
Tìm hiểu được thông tin này, Lý Quân Thiên hơi ngỡ ngàng. Kể từ năm đó hắn diệt tuyệt Tự Tại Ma Môn, chuyện diệt môn này đã rất lâu rồi không hề diễn ra, ai cũng lo lắng chọc phải Kiếm Ma tức giận. Từ đó đến nay, còn chưa bao giờ nghe thấy nhà ai bị diệt môn cả, cùng lắm b·ị đ·ánh đến tổn thất khó ngóc đầu lên được nhưng vẫn lưu lại chút đường sống. Không nghĩ đến, hôm nay lại gặp phải.
Trong lòng Lý Quân Thiên có chút không hiểu tức giận từ đâu đến, giống như một chút chấp niệm của Kiếm Ma còn lại ảnh hưởng đến tâm tình của hắn. Mà lấy góc nhìn của người sống trong thời đại hòa bình, mạng người lớn nhất, Lý Quân Thiên cũng có chút không chấp nhận nổi việc diệt môn thế này.
Nhíu nhíu mũi ngọc, Lý Quân Thiên muốn đi vào tiêu cục nhìn một chút tình hình như thế nào. Mặc dù bên trong có quan binh đang tra xét, nhưng Lý Quân Thiên cũng không coi vào đâu, muốn đi vào xem thì vào thôi. Mũi chân khẽ điểm một cái, thân hình liền biến mất, giống như chưa bao giờ tồn tại.
Giang hồ đều biết Kiếm Ma kiếm đạo vô địch thiên hạ, võ công vô song. Nhưng không có mấy ai biết được, khinh công của Kiếm Ma cũng là nhất tuyệt, ít người có thể sánh được. Khinh công của Kiếm Ma cũng không chỉ một loại, mà có đến hai loại.
Một loại là Kiếm Độn kinh tuyệt thiên hạ của Kiếm Ma. Một loại là Long Vũ Hành Bộ của Long Vũ Môn, khinh công như múa, tốc độ cũng rất nhanh, dưới sự cải tạo của Kiếm Ma đã khác biệt rất nhiều với Long Vũ Hành Bộ nguyên bản, ẩn nấp mờ ảo, động tĩnh cực kỳ nhỏ bé.
Để tránh người khác nhìn thấy, Lý Quân Thiên đã thi triển Long Vũ Hành Bộ, thoáng cái xuất hiện ở một góc ở trong tiêu cục, không kinh động bất cứ người nào. Nhưng cái eo của Lý Quân Thiên có chút không thoải mái. Long Vũ Hành Bộ hành tẩu hư ảo, như vân vũ phiêu miểu, người khác khó mà phát hiện được. Có điều loại khinh công này vận dụng lực lượng tập trung vào phần eo. Lý Quân Thiên thi triển một cái liền cảm thấy cái eo hơi khó chịu, lúc đi đường cứ lắc lắc cái hông qua lại, đường đường là một nam tử, rõ ràng không thích ứng.
Thực tế thân thể của hắn cũng không có đau đớn gì, dù sao đã đem khinh công luyện đến xuất thần nhập hóa, chẳng qua trên tâm lý có chút khó tiếp nhận từ đấy mới thấy khó chịu thôi.
Bình ổn tâm tình, Lý Quân Thiên nhìn lấy một mảnh t·hi t·hể trước mắt, máu tươi chảy kín sân vườn, màu đỏ thẫm phủ kín trang viên. Từng người sắc mặt kinh hãi, tràn đầy hoảng sợ, c·hết cũng mở mắt trừng trừng, rõ ràng là bị đồ sát chứ không phải chiến đấu gì. Cảnh vật cũng không có bị phá hư bao nhiêu, dòng người tản mác bốn phía, cho thấy đã cố bỏ chạy nhưng đều bị g·iết sạch.
Lý Quân Thiên bất giác siết chặt nắm đấm, một số ký ức mơ hồ tràn về khiến cho hắn dấy lên một luồng chán ghét.
“Ngươi là ai?”
Đột nhiên, một quan binh từ phía sau ra tới phát hiện hình dáng của Lý Quân Thiên, bởi vì quá mức tập trung mà lơ là đề phòng dẫn đến bị người phát giác. Lý Quân Thiên cũng không xoay người, bước ra một bước, bộ pháp nhẹ nhàng, lập tức biến mất trước mặt quan binh này. Lúc xuất hiện lại đã đi vào trong đại sảnh của tiêu cục, đứng trên xà nhà nhìn xuống một chút dấu vết.
Một đám quan binh lúc này đều nháo nhào lên, cẩn thận dò xét bốn phía. Lý Quân Thiên không thèm để tâm, đánh giá một chút hiện trường. Cuối cùng ánh mắt của hắn nhìn về phía một đường máu đỏ thẫm, vạch trên bức tường ở đại sảnh, giống như một nét bút kéo dài, viết lên số “1”.
“Nhất Thần?”
Đường máu này cũng không lưu giữ một ý cảnh nào, giống như người khác vô tình vẽ lên, nhưng đem ra so sánh thì hình dáng quả thật giống như hệt số 1 được khắc ở trên Nhất Thần Lệnh.
Lý Quân Thiên cũng không biết rốt cục chuyện này có liên quan gì đến người thần bí đó hay không, manh mối quá ít. Nhưng nếu như gặp phải, có cơ hội hắn sẽ thử hỏi Nhất Thần thử xem.
Một đám quan binh nhanh chóng đi vào đại sảnh, nhìn ngó một hồi thấy không có dấu vết của người nào, thở nhẹ ra một hơi.
“Xem ra là tên tiểu tử kia hoa mắt mà thôi. Làm sao lại có người đột nhiên biến mất được, chẳng lẽ có ma không bằng.”
“Má nó, tối nay về ta cho tên tiểu tử kia biết tay.”
Vừa thu đao, mấy tên quan binh vừa càu nhàu. Lúc này một tên tướng tá có hèn mọn, dáng người thấp bé hạ giọng nói.
“Các ngươi nói xem lần này có phải cùng một bọn với đám đã gây chuyện với thành Hắc Thạch hay không?”
Mấy người còn lại trầm ngâm, sắc mặt nghiêm nghị. Người có tuổi tác lớn nhất, giống như gần năm mươi tuổi thở dài nói.
“Một tháng, xảy ra trọn vẹn sáu vụ án diệt môn ở sáu thành trì khác nhau. Văn Tu Cốc đã rất tức giận. Hi vọng chúng ta không vì vậy mà bị liên lụy đến.”
Có một người cũng khá lớn tuổi thở dài.
“Kể từ khi Ma Môn bị diệt đến nay...”
Suỵt!
“Ngươi im miệng!”
Người lớn tuổi nhất vội vàng bịt miệng đồng liêu của mình, đồng thời quát lớn, sắc mặt có chút sợ hãi. Người kia giẫy giụa mãi mới thoát ra được, thở gấp mấy ngụm, lẩm nhẩm nói.
“Đội trưởng, ngươi sợ cái gì. Cũng đã mấy chục năm...”
Ban đầu giọng nói còn có chút gấp vội hùng hồn giống như tức giận nhưng càng nói, tiếng nói của hắn càng nhỏ, giống như một con muỗi vo ve, mấy chữ sau chẳng có ai nghe được gì nữa, cơ thể của hắn còn bất giác run lên một cái. Hiển nhiên, có một chút ký ức kinh khủng bị khơi dậy.
Mấy người trẻ tuổi không hiểu ra sao, ánh mắt nghi hoặc nhìn sang, đội trưởng liền vội vàng đổi chủ đề.
“Nói đến cũng thật lạ, không phải g·iết người c·ướp c·ủa, đến vàng bạc đều còn nguyên...”
...
Nội dung về sau, Lý Quân Thiên đã không nghe rõ. Hắn rời đi tiêu cục mà không kinh động bất cứ kẻ nào, đang suy nghĩ về việc này có liên quan đến cái tên Nhất Thần kia hay không. Một tháng có đến sáu vụ diệt môn, động tĩnh cũng không nhỏ, không biết Văn Tu Các kia sẽ phản ứng thế nào. Cái tông môn này lúc nào cũng bày ra bộ dạng chính khí lẫm nhiên, động thủ còn phải nói một đống đạo lý khuyên răn, Kiếm Ma ghét nhất chính là những người này.
Đột nhiên, Lý Quân Thiên cảm thấy một tiếng xé gió từ phía sau bay đến, hắn chậm rãi xoay, hai ngón tay giơ lên, kẹp lại vật đang bắn về phía mình. Là một cái lệnh bài đỏ thẫm, không biết làm từ loại kim loại gì mà mang màu sắc như vậy, trông có chút đẹp mắt. Lý Quân Thiên ngẩng đầu, nhìn về phía nơi xa, một bóng người lấp lóe vượt qua nóc nhà, biến mất khỏi tầm mắt.
Lý Quân Thiên nắm lấy lệnh bài trong tay, thân hình bước ra một cái liền biến mất. Cảnh tượng này vừa vặn bị tên quan binh trẻ tuổi từ trong tiêu cục đi ra nhìn thấy, dọa hắn run lẩy bẩy một phen. Trùng hợp, đúng là tên vừa rồi đã bắt gặp Lý Quân Thiên, bởi vì người khác nghĩ hắn cảnh báo lung tung nên bị đuổi về nhà, còn đám quan binh kia lúc này đang vui vẻ chia cắt một số tài bảo, cơ bản không có phần của hắn.
“Móa, ta thật sự không không có nhìn nhầm mà.”
Quan binh nhanh chóng chạy quay trở về bên trong tiêu cục, muốn kêu gọi đội trưởng.
...
“Nhất Thần?”
Cơ bản không cần bao lâu, Lý Quân Thiên liền chắc trước mặt người áo đen, khinh công của người áo đen hoàn toàn không thể so được với hắn, dễ dàng bị vượt qua. Người kia thấy Lý Quân Thiên chắn trước mặt mình, cũng không nói gì, lập tức xoay người vào trong một ngõ hẻm sau đó tiếp tục chạy thục mạng.
Nắm trong tay Nhất Thần Lệnh, Lý Quân Thiên cơ bản có thể xác nhận rằng đây chính là Nhất Thần. Còn về phần có thật sự là người hắn từng gặp qua hay không thì phải bắt được mới biết được. Nhìn về phương hướng mà đối phương bỏ chạy, Lý Quân Thiên lập tức nhận ra được người này muốn ra khỏi thành. Hắn cũng không sợ hãi, từ từ từng bước đuổi theo sau. Lần này đồng dạng thi triển Long Vũ Hành Bộ, thân hình phiêu miểu bí ẩn như thần long, không người có thể chứng kiến.
Nửa giờ sau, cách thành Trác Tuyên chừng ba mươi dặm, Lý Quân Thiên ung dung hạ xuống một cành cây, chắn trước Nhất Thần hai mươi mét, lạnh giọng nói.
“Ngươi còn dám chạy, ta liền chém c·hết ngươi.”
Nhất Thần lúc này cũng ngừng bước, cười lớn nói.
“Kiếm Ma, quả nhiên là ngươi ở nơi này. Đã lâu rồi không gặp.”
Đúng là Nhất Thần.
Trong đầu Lý Quân Thiên nảy ra suy nghĩ như vậy, bên ngoài lại không lộ ra biểu cảm gì, giọng nói vẫn lạnh băng băng.
“Ồ. Ngươi tạo ra sáu cái án diệt môn là muốn tìm gặp ta?”
Nhất Thần lắc đầu.
“Tìm ngươi chỉ là nhân tiện thôi.”
Nói đến đây, Thần Nhất từ ngữ khí có chút cợt nhả, không quan tâm sự đời lắm bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, trịnh trọng hỏi.
“Kiếm Ma, tháng trước trên trời xuất hiện dị tượng là ngươi tạo ra đúng không?”
Rõ ràng là hỏi, nhưng ngữ khí ấy giống như đã chắc chắn rằng người đó chính là Kiếm Ma tạo ra rồi.
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ, cảm thấy Nhất Thần có thể đoán được cũng không có gì lạ, chỉ cần là cao thủ tuyệt đỉnh ở đủ gần liền có thể cảm nhận được cỗ kiếm ý chém vào thiên địa kia. Mà hắn vô địch thiên hạ nhiều năm, cao thủ tuyệt đỉnh khác chỉ cần có gan đoán dị tượng kia do người gây nên thì chắc chắn sẽ đoán ra là hắn làm.
Lý Quân Thiên không phủ nhận, chỉ lạnh lùng hỏi.
“Thì sao?”
Đối với kẻ đứng sau mấy án diệt môn này, Lý Quân Thiên cảm thấy có chém c·hết cũng không có vấn đề gì. Tiếp nhận ý chí, tiếp nhận chấp niệm của Kiếm Ma, Lý Quân Thiên cũng không có sự bài xích quá nhiều về việc g·iết người, chẳng qua hắn cũng không phải tên cuồng sát, sẽ không tùy tiện động thủ.
Nhất Thần nghe thấy Lý Quân Thiên không phủ nhận, mừng rỡ nói.
“Người chém ra một kiếm kia là muốn Phá toái hư không sao? Ngươi đã chạm đến cảnh giới đó rồi sao?”
Lý Quân Thiên kinh nghi, Nhất Thần vậy mà biết đến phá toái hư không? Chẳng lẽ chuyện này đúng là có thể làm được sao?
Nhưng Kiếm Ma chém ra một kiếm kia, cũng không chạm vào được không gian, từ đâu mà có Phá Toái Hư Không cơ chứ? Chuyện này cụ thể ra sao Lý Quân Thiên cũng không biết, nhưng muốn moi thông tin của Nhất Thần thì không thể tỏ ra cái gì cũng không biết được. Hắn vẫn lạnh lùng hỏi.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?”
...