Chương 68: Lên Tàng Kiếm Phong
Đám người của Vô Thường Kiếm Phái cũng bị ép không thể nhìn thẳng lên trời được, tất nhiên không có bị dung mạo của hắn làm cho kinh diễm.
Chẳng qua lúc vừa rồi quan chiến cũng có thể loáng thoáng trông thấy. Tuy nhìn không rõ ràng, càng bị kiếm ý khuấy đảo không dám nhìn kỹ nhưng bọn hắn cũng biết đến rõ ràng, Kiếm Ma vậy mà lại là nữ.
Kỳ thực nữ hay nam cũng không phải trọng điểm, trọng điểm chính là bọn hắn đang bị người ép đến khó mà đứng thẳng, đứng thẳng lại không thể nâng đầu nhìn thẳng, chỉ có thể bị động cúi đầu.
“Ta muốn lên Tàng Kiếm Phong”.
“Không được!”
Trần Tinh Hà cắn răng phản đối gần như ngay lập tức. Nhưng Lý Quân Thiên không có để ý, hắn đến đây là thông báo chứ không phải là xin phép.
Đạp không lướt đi, lưu lại một vệt bóng lưng cùng tóc bạc bay múa. Trần Tinh Hà ngoái cổ nhìn lại, rất muốn lao lên ngăn cản nhưng không thể nhấc chân lên được.
Rầm! Rầm! Rầm!!!
Lý Quân Thiên vừa đi được mấy bước, đột nhiên liền có chấn động kịch liệt rung chuyển mặt đất.
“Chuyện gì?”
Trần Tinh Hà kinh nghi, vội vàng đưa mắt nhìn về phương xa. Tuy hắn không thể nhìn ra chuyện gì, nhưng có thể chắc chắn phương hướng truyền ra chấn động chính là Tàng Kiếm Phong.
Lý Quân Thiên ngưng lại giữa không trung, kiếm ý bao phủ xuống cảm nhận tình hình.
Trước đó Tàng Kiếm Phong bị Bạch Tiên luyện hóa toàn bộ kiếm thế, thu nạp lấy linh khí cho nên đại thế nơi đó đã quay trở về thiên địa đại thế thuần túy, có kiếm ý rất mỏng.
Không có kiếm thế hội tụ như trước.
Tàng Kiếm Phong lúc này chia ra làm mấy phần, từng khe nứt nối thẳng từ chân đến đỉnh giống như đem trọn ngọn núi bổ ra làm mấy phần.
Bên dưới Tàng Kiếm Phong, sâu trong khe nứt là một cảnh tượng không rõ, Lý Quân Thiên không thể nhìn ra cái gì cũng không cảm nhận được cái gì. Thiên địa đại thế ở nơi đó có chút kỳ dị, hội tụ khóa kín vào một chỗ.
Lý Quân Thiên liếc mắt Trần Tinh Hà một cái, lãnh đạm nói.
“Tàng Kiếm Phong nhà các ngươi sụp”.
Nói xong hắn liền thi triển Kiếm Độn phi thân về Tàng Kiếm Phong, khoảng cách ba mươi dặm cũng không tốn bao nhiêu thời gian, trong khoảnh khắc liền đến.
“Kẻ nào?”
Lý Quân Thiên quát lạnh, hắn có thể cảm nhận được nơi này có người tiến đến, hơn nữa lấy thủ đoạn gì đó mới khiến Tàng Kiếm Phong vỡ nát thành từng mảnh thế này.
Nhất là khi hắn vừa đến đây hắn có thể cộng minh với vạn thanh kiếm quanh Tàng Kiếm Phong, tuy rằng kiếm ý ở những thanh kiếm này đã rất yếu ớt, không thể hội tụ được chút linh khí tạo nên giả cảnh nào.
Nhưng thông qua kiếm ý cộng minh, Lý Quân Thiên có thể cảm nhận ra đôi chút, trong núi này vậy mà vẫn có một người tồn tại, hơn nữa còn đang ở trong lòng núi kia.
Không lẽ nơi này phong ấn ai hay sao?
Không thể trách Lý Quân Thiên có trí tưởng tượng phong phú được, dù sao ở trong thế giới tràn đầy sức mạnh siêu nhiên thế này thế giới quan cũng phải nâng cao một chút, không thể cân nhắc theo lẽ thường.
Hắn sẽ không mạo hiểm mà xông xuống dưới, dù sao bản thân ở bên ngoài chờ đợi, người ở dưới không thể trốn cả đời không ra được.
Treo ở hơn trăm mét trên không trung, Lý Quân Thiên dùng kiếm ý bao trùm trọn vẹn Tàng Kiếm Phong, bất cứ người nào đi vào phạm vi này đều sẽ bị hắn cảm nhận được.
Quả nhiên người kia cũng không có ý định cố thủ ở phía dưới, dù sao nơi này là địa bàn của Vô Thường Kiếm Phái, lúc này đã lục tục có người chạy đến. Càng ở lại lâu thì càng bất lợi cho người bên dưới.
Chỉ thấy một cái bóng đen lóe lên, từ trong một vết nứt lao thẳng ra, phương vị đúng lúc là một bên khác của sơn phong, hoàn toàn ngược hướng với Lý Quân Thiên.
Tốc độ rất nhanh lại không hề tạo ra bất cứ động tĩnh nào, cứ như một vệt đen lướt qua.
Nhưng toàn bộ Tàng Kiếm Phong đều bị Lý Quân Thiên đặt vào trong tầm cảm ứng, làm sao có thể giấu được tầm mắt của hắn.
Lý Quân Thiên hừ một tiếng, thậm chí còn không cần động thủ, từ trên thân bắn ra một sợi cương khí hóa thành một sợi kiếm mang phóng về phía bóng đen.
Kiếm mang lướt qua chém ngang bóng đen, chém thẳng đến mặt đất. Bóng đen mờ ảo một cái giống như làn khói tan ra, kiếm mang chém ra một khe rãnh trên mặt đất lại không còn bất cứ dấu vết nào khác.
Lý Quân Thiên đánh mắt về phía một bên khác, lại một bóng đen dán sát mặt đất đang nhanh chóng chạy lướt nhanh về phía sơn phong của Vô Thường Kiếm Phái.
Đúng lúc này, Trần Tinh Hà cũng đã chạy về đến nơi, đồng thời từ trong sơn môn còn có mấy người nhanh chóng đi đến.
Đều là người quen, ba mươi năm trước đều cúi đầu trước hắn.
Trần Tinh Hà đỏ ngầu cả hai mắt, quát lớn truyền khắp vài dặm.
“Kiếm Ma dừng tay. Sao ngươi dám hủy Tàng Kiếm Phong?”
“Cái gì? Hủy Tàng Kiếm Phong nhà ta?”
“Kiếm Ma, ngươi quá phận”.
“Kiếm Ma, thù này cho dù c·hết có c·hết thì ngươi cũng phải cho Vô Thường Kiếm Phái ta một câu trả lời”.
Một đám người của Vô Thường Kiếm Phái nhanh chóng chạy đến, người nào nghe thấy Tàng Kiếm Phong bị hủy cũng đều đỏ bừng cả hai mắt.
Tàng Kiếm Phong là nơi chôn kiếm của các vị tiền bối, ẩn chứa truyền thừa từng đời, nói theo một cách khác chính là mộ tổ của Vô Thường Kiếm Phái. Đối với mỗi người của kiếm phái, nơi đó thần thánh trang nghiêm, không thể x·âm p·hạm.
Lý Quân Thiên kinh ngạc hơi liếc Trần Tinh Hà một cái, rõ ràng chấn động vừa rồi ai cũng cảm nhận được, vậy mà lại có thể nói ra lời như thế này?
Lý Quân Thiên bước ra một bước, cũng không lên tiếng mà vượt ngang qua không gian, hạ xuống bên cạnh bóng đen. Đại thế cuồn cuộn ép xuống khóa chặt bóng người kia, cương khí hóa thành mấy thanh kiếm khóa chặt bóng người này.
“Ngươi là ai?”
“Kiếm Ma dừng tay!”
Người bên trong Vô Thường Kiếm Phái quát lớn, đồng thời rút kiếm dè chừng nhìn đến. Người lưu lại phòng thủ trong kiếm phái cũng là võ giả tuyệt đỉnh, kiếm ý tương đối tinh thuần, đặt ở trong thời kỳ trước chính là cường giả đỉnh cấp nhưng bây giờ kỳ thực không đáng giá nhắc đến.
Người này cũng tự hiểu lấy mình, không có dám xông lên, chỉ là đề phòng đứng ở một bên.
Trần Tinh Hà bây giờ mới tiến đến tiếp cận Lý Quân Thiên, mười mấy võ giả tuyệt đỉnh đồng loạt rút kiếm sẵn sàng chiến đấu. Tình thế hết sức căng thẳng.
Bóng đen giống như ảo ảnh, cho dù bị kiếm thế khóa chặt cũng không lộ ra thân hình, quanh thân có hắc khí vờn quanh.
Lý Quân Thiên vươn tay dùng cương khí ngưng tụ ra một cánh tay to lớn, chộp về phía bóng đen. Bóng đen rõ ràng không hiện ra ngũ quan nhưng Lý Quân Thiên giống như có thể cảm nhận được đối phương đang cười.
Cự thủ chộp xuống, bóp chặt. Nhưng giống như nắm vào trong không khí, cái gì cũng không bắt được.
Bóng đen hơn lắc lư một cái dễ dàng di chuyển ra khoảng cách vài mét, tránh thoát khỏi nắm tay cương khí.
Trần Tinh Hà vào lúc này quát lớn.
“Đệ tử Vô Thường Kiếm Phái nghe lệnh. Giết địch!”
Lý Quân Thiên chăm chú lên bóng đen này, kiếm ý khóa chặt, kiếm thế phong tỏa giống như có thể cảm ứng được cái gì, lập tức nói.
“Linh pháp? Người của Phá Thiên Thương?”
Bóng đen không có trả lời, người của Vô Thường Kiếm Phái đã xông lên.
Dẫn đầu chính là Bế Cổ Linh. Kim Trúc Kiếm Khách tuy không quá nổi danh nhưng võ nghệ không tệ, trong hàng ngũ võ giả tuyệt đỉnh cũng cao hơn trung đẳng.
Nàng xoay trượng chống, rút ra một thanh kiếm, kiếm như hoa vũ đâm ra, lưỡi kiếm phiêu dật xoay chuyển trong không trung giống như lá trúc bay bay. Chiêu kiếm này cũng tương đối tinh diệu, cho dù cao thủ ngang sức cũng phải đối đãi nghiêm túc.
Đáng tiếc, Lý Quân Thiên không phải cao thủ đồng cấp, càng không phải chỉ mạnh hơn một tí tẹo.
Lý Quân Thiên phất ống tay áo một cái, cương khí hóa thành kiếm mang chém tới, nhanh đến cực điểm. Chỉ nghe ầm một tiếng, Bế Cổ Linh trực tiếp bị hất bay ngược ra ngoài, trường kiếm bị chặt ra một nửa khe sâu, cả người t·ê l·iệt ngã xuống mặt đất, không dậy nổi.
Chỉ một cái phất tay hời hợt liền đánh cho võ giả tuyệt đỉnh t·ê l·iệt, không thể nói là không mạnh.
Nhưng Bế Cổ Linh b·ị đ·ánh bay, người khác lại không dám lui bước, ngay lập tức tiến lên. Võ học thậm chí mạnh hơn Bế Cổ Linh, tốc độ xuất kiếm vô cùng nhanh, hóa thành một vệt sáng lao đến Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên cũng chưa nhìn, trờ tay liền đẩy ra một chưởng, cương khí ào ào toát ra, hóa thành bàn tay cao mấy chục mét quét ngang ra.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Một loạt tiếng kêu rên vang lên, mấy kẻ cho rằng tu vi của mình đủ mạnh, chính diện v·a c·hạm với chưởng này sau đó không chút huyền niệm liền bị đập bay ra ngoài, miệng phung máu tươi.
Tuy chưa đến mức hôn mê nhưng cũng không còn lực tái chiến, b·ị t·hương không nhẹ.
Nhưng Vô Thường Kiếm Phái không phải chưa từng vây công Kiếm Ma, tất nhiên đều biết tránh thoát mũi nhọn, sẽ không đụng lên mà tránh ra tứ phía.
Sau đó giống như chọn đúng vị trí bao vây lấy Lý Quân Thiên, đồng thời bùng nổ kiếm ý, thi triển cùng một dạng kiếm pháp hình thành cộng minh, uy thế không nhỏ.
Cũng vào lúc này, bóng người màu đen giống như lấy từ trên thân ra một vật gì đó, giống như mâm xoay, một hồi thao tác lên.
Chỉ thấy thiên địa đại thế đột nhiên lộn xộn, kiếm thế của Lý Quân Thiên trong chớp mắt liền nhận đến đè ép co rút lại, một cỗ đại thế từ mấy võ giả tuyệt đỉnh của Vô Thường Kiếm Phái lại bốc lên.
Đám đệ tử của Vô Thường Kiếm Phái tránh thoát sự đè ép đến từ đại thế của Lý Quân Thiên, lúc này nhao nhao rút kiếm, đồng dạng diễn luyện một loại kiếm pháp, ẩn ẩn cộng minh với mấy võ giả tuyệt đỉnh kia.
Vặn thành một cỗ lực lượng to lớn.
...