Chương 64: Thần quang
Tường Vi chăm chú nghe, Lý Quân Thiên cũng không nói bao lâu cả, chỉ giảng giải cơ sở ý nghĩ của bản thân về cảnh giới tiếp theo.
Tường Vi gật đầu, lại hỏi mấy điểm mà nàng chưa hiểu rõ, cuối cùng hiểu biết được ý tưởng của Lý Quân Thiên về Hướng Thiên Cảnh. Tuy còn không phân chia các tiểu cảnh giới nhưng Tường Vi có thể thoáng mường tượng ra lực lượng của cấp bậc này.
Rất mạnh mẽ, cũng tương đối hoàn thiện.
Nàng cười khẽ, lại hơi sấn người đến bên cạnh Lý Quân Thiên, ôm lấy cánh tay ngọc của đối phương ấn vào trong khe ngực của mình.
“Được rồi, ta tạm thời quen thuộc cảnh giới cùng tôi luyện thủ đoạn là được. Khi nào chuẩn bị đột phá lại đi tìm ngươi”.
Không đợi Lý Quân Thiên đẩy nàng ra, Tường Vi đã kéo Lý Quân Thiên vừa đi vừa nói.
“Đợi cả một đêm ta cũng đói bụng rồi. Nhanh thay quần áo đi thôi”.
Băng Tâm Hàn Đàm có một phòng để thay quần áo, ban đầu Tường Vi chính là thay quần áo ở nơi này.
Phòng thay đồ, váy áo xanh xanh đỏ đỏ tựa như vườn hoa, toàn bộ đều là y phục mới. Cực Lạc Các đại gia đại nghiệp, sẽ không bạc đãi bản thân, ăn mặc chính là gấm vóc chất lượng tốt nhất.
So với y phục trước đây Kiếm Ma mặc còn quý giá gấp mấy lần, một bộ có thể lên đến cả lượng vàng.
Lý Quân Thiên lắc đầu, hắn thật sự không muốn mặc. Tất cả số váy áo ở đây đều là nữ trang, diêm diêm dúa dúa, màu sắc lòe loẹt bắt mắt, không hợp tâm ý của hắn.
Y phục của Kiếm Ma trước đây đều là nam trang, ăn mặc gọn gàng cùng đơn giản, không giống như số váy áo này rất nhiều dây cùng nút, lớp trong lớp ngoài thật sự hắn cũng không biết mặc thế nào, càng lười nhác mặc.
Y phục của Cực Lạc Các cũng không phải chỉ có mỗi loại khoe khoang da thịt, cũng tồn tại những váy áo rất kín đáo, thậm chí tuân thủ khuôn phép truyền thống.
Nhìn chung rất đa dạng.
Tường Vi kéo Lý Quân Thiên đi một vòng, thấy Lý Quân Thiên không có hào hứng, Tường Vi liền cười khúc khích nói.
“Ngươi không thể không mặc gì đi ra ngoài nha”.
Cuối cùng, Lý Quân Thiên chỉ có thể chịu thua, lựa chọn một bộ y phục đen tuyền. Không phải váy mà là một bộ nam trang, tương đối hiếm thấy nhưng nó đúng là tồn tại ở nơi này, lại còn là một bộ độc nhất.
Rất rõ ràng, Tường Vi cố ý chuẩn bị từ trước.
Cũng chẳng khác nào nàng đã đoán trước một số tình hình.
Lý Quân Thiên tiếp nhận y phục liền nghĩ đến điểm này, tức giận trừng Tường Vi một cái. Tường Vi giống như không hiểu biết, cười cười chậm rãi mặc lên y phục.
Tường Vi lựa chọn một bộ váy gấm hai tầng, vẫn là loại váy dài lộ vai như trước, phủ lên bộ ngực cao ngất nửa che nửa hở. Chỉ là hoa văn chìm nổi càng thêm tinh tế tỉ mỉ.
Mà bộ váy này của nàng may từ gấm nhị thể, xen lẫn giữa màu đen hạt cải cùng màu đỏ điều, vô cùng rực rỡ.
Động tác mặc lấy quần áo của Tường Vi vô cùng lả lướt, trong lúc giơ tay nhấc chân ướm thử từng tầng y phục đều lộ ra vũ mị, giống như đang nhảy múa phô diễn thân thể cùng y phục.
Lý Quân Thiên hừ một tiếng, sắc mặt hơi hồng xoay qua một bên, trong lòng thầm mắng hai tiếng “l·ẳng l·ơ”. Ưu mỹ mặc quần áo giống như nhảy múa thì thôi đi, nhưng cớ sao lại không mặc nội y?
Lý Quân Thiên nâng chiếc nội y đen tuyền được Tường Vi đưa cho, lâm vào trầm tư. Chiếc đồ nhỏ này là dạng ôm sát xuống đến đùi, không phải loại siêu nhỏ siêu ngắn kia, may từ gấm vóc mát lạnh co dãn vừa vặn.
Món đồ này cũng là mới cứng, chưa từng qua tay.
Lý Quân Thiên có chút chướng ngại tâm lý, nếu món đồ này không phải đồ mới thì hắn còn lâu mới sử dụng.
Đi đến một hàng quần áo riêng biệt, tránh khỏi tầm mắt của Tường Vi, Lý Quân Thiên vận lên cương khí, trong chớp mắt đem chiếc nội y đang mặc trên thân chém thành bụi mịn, hoàn toàn tiêu tán khỏi trên cõi đời này.
Gió lạnh giống như vuốt qua khe hở, nụ hoa rung rinh. Lý Quân Thiên hơi trầm mặc sau đó nhanh chóng mặc lên nội y. Rất vừa vặn, cử động cũng không có cảm giác vướng víu, càng không bị quá rộng, phù hợp với kích cỡ.
Lại mặc lên quần dài, ống quần suôn mượt thẳng tắp che phủ đôi chân trắng dài, phủ từ eo đến tận mắt cá chân, nhẹ mát như tơ. Thắt xong đai vải cố định lưng quần, Lý Quân Thiên thở dài.
Có chút mỏi, cơ thể bị kéo về phía trước một chút, cúi xuống phải sâu hơn một chút mới có thể nhìn thấy thắt lưng. Tầm mắt bị cản trở, lại còn hơi nặng.
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm bất mãn mấy câu, chậm rãi lấy một băng vải mới, từ từ quấn ngực lên. Trước đây hắn khá chật vật, phải mất mấy lần mới có thể thành thạo. Cho đến bây giờ đã không có khó khăn gì.
Cho dù kích thước tăng lên kỹ thuật cũng không sai biệt, rất nhanh liền đè ép một phần ba kích thước, quấn chặt kín kẽ.
Không phải không thể quấn nhỏ hơn, chẳng qua đè ép như vậy quá mức khó chịu, Lý Quân Thiên không muốn bản thân bị khó chịu liền chỉ chọn một kích thước vừa vặn.
Bên ngoài mặc lên một thân áo lụa đen tuyền, có chút phản quang lấp lánh. Lại choàng lên áo khoác dài phủ qua đầu gối của bản thân. Áo choàng này là của Lý Quân Thiên đem theo, không phải đồ mới.
Mặc xong, nghĩ nghĩ một chút. Lý Quân Thiên lại đem bộ quần áo cũ của mình chém thành bụi mịn. Quần áo có không thiếu vết rách, giữ lại cũng không có tác dụng gì. Tuyệt đối không phải vì che lấp đi lịch sử đen của bản thân.
Lúc Lý Quân Thiên trở lại, đã thấy Tường Vi khoác lên một chiếc đối khâm hồng rực, ít đi một chút quyến rũ, nhiều thêm một phần thành thục. Tóc đen thả dài, giống như tiểu thư đài các, vũ mị tự nhiên.
“Tướng công!”
Tường Vi ôn nhu gọi một tiếng, giống như hiền thê chào hỏi phu quân nhà mình. Lý Quân Thiên lại trừng nàng một cái, lạnh giọng nói.
“Đừng có đùa nghịch rồi”.
Tường Vi gật đầu, cũng không thu liễm nụ cười tươi liền nói.
“Đi thôi”.
...
Bên trong Mê Huyễn Sâm Lâm, sương mù che chắn tầm mắt, Mạc Thần Võ cùng Từ Trường Khanh đang nhanh chóng đi đường.
Sương mù có thể che khuất tầm mắt, thậm chí đảo loạn không gian nhưng hai ngươi cũng không phải dùng ánh mắt bình thường để đi đường.
Cả hai đều có thể nhìn thấy dòng chảy của thiên địa đại thế, dòng chảy cuối cùng hội tụ vào một khu vực, có lẽ chính là nơi giáp giới với thế giới của Mạc Thần Võ.
Từ Trường Khanh thuận theo dòng sông, ung dung đạp trên ngọn sóng lao nhanh, hắn hỏi Mạc Thần Võ đang phi hành nhanh chóng trong không khí.
“Mạc thiếu hiệp, ngươi tu luyện có vẻ khác biệt với võ đạo của bọn ta”.
Mạc Thần Võ gật đầu nói.
“Bọn ta tu luyện là dựa theo thần quang phân chia làm bốn đoạn. Đoạn thứ nhất có thể để người đạt lực lượng nghìn cân, đoạn thứ hai vạn cân, đoạn thứ ba mười vạn cân, đoạn thứ tư có thể để lực lượng đạt đến trăm vạn cân.
Thần quang lại chia ra làm bốn loại, Ngân Quang đại diện cho tốc độ, Kim Quang đại diện cho t·ấn c·ông, Xích Quang đại diện cho chữa trị còn Hắc Quang chính là phòng ngự.”
Từ Trường Khanh gật đầu, lại kể ra cảnh giới võ học đối ứng tương đương. Tất nhiên, kiến giải của Từ Trường Khanh cũng không phải Khí Võ Cảnh, Thác Hải Cảnh, Vọng Thiên Cảnh... mà là võ giả tam lưu, võ giả nhị lưu, võ giả nhất lưu, võ giả tuyệt đỉnh cùng với siêu tuyệt đỉnh.
Không sai, Từ Trường Khanh cho rằng cảnh giới của bản thân là siêu tuyệt đỉnh. Dựa vào phân chia của Lý Quân Thiên thì cảnh giới của Từ Trường Khanh tương đương với Vọng Thiên Cảnh, hơn nữa bây giờ còn là đỉnh phong, thuộc vào Ngưng Cơ Kỳ cuối cùng.
Hiện tại chỉ là mất chút thời gian tích lũy long tức, cũng chính là cương khí long tức. Về phần căn cơ võ đạo, tất nhiên chính là bản thân hắn. Bản thân hắn chính là căn cơ võ đạo.
Tuy kết hợp luyện thể cùng luyện khí nhưng chung quy ở vào cảnh giới này vẫn nghiêng về phía luyện thể nhiều hơn một chút, cho nên thân thể của hắn mới có thể đại diện cho căn cơ võ đạo.
Lại đi một khoảng thời gian, sương mù dần dần mỏng đi lộ ra cảnh vật xung quanh. Thế gian giống như bóng lồng, hình ảnh đảo loạn chồng chất với nhau.
Giống như một vách núi, lại mờ ảo hình dáng của một cái cây, một hồ nước vô cùng kỳ quái. Đến khi đụng vào lại giống như bọt nước tiêu tán, hóa thành sương mù, tựa như ảo cảnh.
Cuối cùng, nơi giao giới đã đến. Tựa như một màn nước chắn ngang giữa trời, người soi vào mặt nước lại không có ảnh phản chiếu, chỉ có một chút hình ảnh mông lung lộ ra.
Phía bên kia màn nước, chính là thế giới quê hương của Mạc Thần Võ.
Thần Quang Đại Lục.
...