Chương 59: Độc trăm năm
Phanh! Phanh! Phanh!
Dục Hỏa Hồng Liên giống như thực chất lại xen lẫn ở trong hư ảo, rõ ràng đốt thương thân thể lại còn có thể bị ấn đi vào bên trong, mơ hồ đụng chạm đến đan điền.
Nhưng cũng chỉ là đụng chạm chứ không thể nhập vào bên trong, giống như đan điền là một quả trứng, muốn đem hồng liên nhét vào mà không đục ra lỗ thủng thì gần như là chuyện không thể nào.
Cho nên ngừng lại ở mức đụng chạm, Hồng Liên bị chặn ở bên ngoài.
Tường Vi đỏ bừng cả cơ thể, hàn đàm lúc này bốc lên bong bóng giống như sôi sùng sục, càng làm cho tình cảnh của Tường Vi tựa như bị luộc đến chín ửng.
Đầu của Tường Vi hơi ngẩng lên, lông mày nhíu chặt, eo nhỏ hơi uốn éo một chút, phía trước nàng liền rung rinh nhấc lên sóng nước. Xuân quang căng tròn, nửa tràn ra khỏi mặt nước, ngạo nghễ đến mức hơi ngửa người ra sau cũng không thấy nửa điểm bị trọng lực kéo xuống.
“Ưm..a..”
Cổ họng của Tường Vi hơi ngân lên một tiếng nhỏ bé ở trong cổ họng. Không phải âm thanh rất lớn, trái lại có chút cảm giác kẹt dính, không có bật ra thành tiếng.
Nhưng ai bảo Băng Tâm Hàn Đàm nằm sâu dưới lòng đất, như là hang động tĩnh mịch, một động tĩnh nhỏ nhất cũng có thể nghe đến rõ rành rành chứ.
Nhưng Tường Vi cũng không rảnh bận tâm đến chút tiểu tiết này, hai tay của nàng đang ép xuống, muốn mạnh mẽ đem Dục Hỏa Hồng Liên nhét vào trong cơ thể, giấu vào trong đan điền.
Trở ngại vô cùng to lớn.
Vào lúc này, Lý Quân Thiên lại một lần nữa điều động kiếm ý của bản thân, mang theo vô thượng bá đạo ép sát xuống, hóa thành đại thế cuồn cuộn ép thẳng vào Dục Hỏa Hồng Liên.
Bản thân Lý Quân Thiên, chính là đại thế.
Tuy rằng chưa đột phá nhưng “thế” của hắn từ lâu đã là đại thế, thậm chí chính là đại thế vô cùng mạnh. Chẳng qua không thể chủ động điều khiển đại thế như ý muốn, cũng không làm ra tác dụng gì được.
Nhưng bản thân Lý Quân Thiên có kiếm ý quá mạnh, lấy kiếm ý làm dẫn hướng, bị động dẫn dắt đại thế đổ xuống, chèn ép Dục Hỏa Hồng Liên, muốn đem nó ép vào trong đan điền của Tường Vi.
Chỗ khác biệt, chính là người khác điều động đại thế ảnh hưởng linh khí tạo nên tác dụng, Lý Quân Thiên phải dùng chính chân khí của bản thân, không thể tác động đến linh khí được.
Trừ khi hắn đột phá lên Vọng Thiên Cảnh.
Lạc cạch!!!
Đại thế cuồn cuộn mang theo áp lực giống như núi lớn đè xuống, mang nước trong hàn đàm ép tràn ra ngoài, trực tiếp đông cứng thành băng đá.
Băng đá lại dưới áp lực cực lớn vỡ ra từng vết nứt lớn, mà cả người Tường Vi bỏng rực ngồi trên băng đá cũng làm cho khói trắng bốc lên, hóa thành khói trắng lượn lờ.
Phốc!!!
Tường Vi phun ra một ngụm máu, máu tươi vậy mà mang theo màu sắc tinh hồng, hơi phát ra ánh sáng le lói.
Tường Vi không vận dụng được một sợi lực lượng nào, toàn bộ bằng vào bản thân chống đỡ lấy áp lực từ đại thế của Lý Quân Thiên. Đến lúc này, thật sự không thể chống đỡ được, xét về thân thể thuần túy thì nàng không mạnh như mấy người ở Long Vũ Môn, chịu được áp lực ước chừng mười vạn cân đã là vô cùng xuất sắc.
Cũng đến cực hạn.
Cho nên liền bị ép đến thổ huyết, mà vừa thổ huyết liền giống như một hơi kiên cường phun ra mất, cơ thể lập tức thoát lực, nửa thân thể cũng hơi mềm nhũn ra, bị Dục Hỏa Hồng Liên đụng một cái bay ra phía sau.
Còn tốt, Lý Quân Thiên đứng ở ngay phía sau nàng. Tường Vi vừa bị húc bay liền bị Lý Quân Thiên đỡ lấy, lật tay một cái liền đem nàng đặt nằm ở trên mặt băng. Băng này chính là nước trong hàn đàm tràn lên bị đóng cứng lại, cũng không quá lạnh, lại còn có thể giúp người bình tâm tĩnh khí.
Dục Hỏa Hồng Liên tuy đem Tường Vi húc bay nhưng cũng không có cách rời thân thể của nàng, vẫn duy trì trong trạng thái có một phần cắm trong cơ thể của nàng.
Nơi bị hồng liên cắm vào, còn không ngừng nghe đến tiếng xèo xèo giống như nướng chín cùng một chút khói trắng bốc lên, hương thơm tràn ngập.
Hương thơm, không phải mùi thịt nướng mà là một loại thanh mát giống như hoa thơm cỏ ngọt, tràn đầy sức sống.
Lông mày của Tường Vi chưa từng giãn ra, răng vẫn hơi cắn chặt, khóe miệng có hồng quang hơi chảy xuống.
Cánh tay như ngọc tạc giờ phút này vẫn bấm chặt vào nhau, áp vào phía trên hồng liên, hồng liên cắm vào bụng dưới bằng phẳng bóng loáng, hồng quang rực rỡ.
Nằm trên mặt băng, bờ mông hơi bị ép xuống nâng lên một tầng gợn sóng, hai chân thon dài vậy mà quấn quýt vào nhau, quấn trọn vẹn hai vòng.
Loại tư thế mềm dẻo kia, tuyệt đối không phải người bình thường có thể sở hữu.
Bàn chân như ngọc mài, giao chồng lên nhau, mười ngón chân hơi uốn lượn xuống.
Đã căng cứng, lại phô diễn toàn bộ mềm dẻo của bản thân, loại phong tình khó mà miêu tả kia sợ là trên thế gian này cũng khó tìm đến cảnh tương tự.
Lý Quân Thiên hơi cau mày, hắn cũng không hiếm lạ thân thể này, dù sao mỗi lần đi tắm, hắn đều không thấy bản thân so ra kém, sức miễn dịch đã sớm nâng đến mười thành.
Chỉ là Lý Quân Thiên không rõ ràng nữ nhân này phải chăng còn có chút ý thức hay hoàn toàn b·ất t·ỉnh. Nếu như b·ất t·ỉnh, vạn sự đều công cốc, thậm chí tình thế hơi nguy hiểm.
“Hi vọng nàng còn chút ý thức đi”.
Lý Quân Thiên không muốn mình tốn công cả đêm lại không thu được gì, cảm giác hết sức thua thiệt, cho nên vẫn muốn Tường Vi thành công.
Kiếm ý lại bùng nổ, bất bại kiếm ý trấn áp đến, chân khí tràn ra mang theo đại thế bá đạo ép xuống.
“Ha...”
Hô! Hô! Hô!
Tường Vi siết chặt cơ thể, miệng nhỏ hơi mở ra, môi hồng răng trắng khẽ rên rỉ một tiếng. Hô hấp theo đó trở nên dồn dập, bạch khí không ngừng từ nàng phun ra nuốt vào, phiêu miểu mờ mịt.
Hồng quang bên trên Dục Hỏa Hồng Liên phát ra cực thịnh, chiếu rọi xuyên qua khói đen, xuyên qua u tối. Hồng quang càng thịnh, giống như lực lượng càng mạnh, chống đỡ lại áp lực từ Lý Quân Thiên.
Bên dưới hồng quang, cơ thể của Tường Vi càng thêm vặn vẹo, có cảm giác như chính nàng sẽ đem cơ thể của mình vặn gãy ra. Bên dưới làn da non mịn giống như muốn căng nứt ra, mơ hồ có hồng quang lấp lóe từ trong chiếu ra ngoài.
Lý Quân Thiên không thấy Tường Vi có thể khống chế được nữa, hình như đã thật sự mất đi ý thức, thở dài thầm nhủ.
Đáng tiếc.
Bất bại kiếm ý đột ngột thay đổi, từ áp lực như núi, nặng nề trầm trọng, trong chớp mắt hóa thành sắc bén vô song, cắt chém tất cả.
Hắc ám giáng lâm, một lần nữa muốn nhấn chìm hồng liên. Giống như trong không gian giấu một con quái vật khổng lồ nhe nanh há miệng muốn nuốt xuống đóa hồng liên này.
Lý Quân Thiên trong giây lát này quyết định toàn lực đánh tan Dục Hỏa Hồng Liên.
Nhìn đến tình trạng của Tường Vi đã tương đối nguy hiểm, chỉ có đánh tan hồng liên để linh khí mang theo sắc dục ý tiêu tán ra thiên địa, một phần phản hồi về trong cơ thể Tường Vi thì mới có thể giữ được tính mạng của nàng.
Nhưng Dục Hỏa Hồng Liên có bản chất cực cao, Bất Bại Kiếm Ý mạnh hơn nhưng còn bị cảnh giới hạn chế. Tính ra, chính là do Lý Quân Thiên chưa đột phá, cho nên ảnh hưởng đến Bất Bại Kiếm Ý phát uy.
Bất Bại Kiếm Ý muốn mài mòn Dục Hỏa Hồng Liên phải tiêu hao thời gian dài dằng dặc, mấy ngày mấy đêm chưa chắc đã hoàn thành, thậm chí đến cuối cùng có thể là Lý Quân Thiên tiêu hao hết chân khí cũng không thể hoàn toàn mài hết Dục Hỏa Hồng Liên.
Chân khí là không trông cậy được, chỉ có thể trông chờ vào việc hoàn toàn phát uy ra Bất Bại Kiếm Ý đến trùng kích, phá tan Sắc Dục Ý của hồng liên mới được.
Bụp!
Ầm!!!
Dục Hỏa Hồng Liên đột ngột bừng sáng, giống bùng nổ toàn bộ quang huy, hồng rực khắp hàn đàm. Hồng Liên nở rộ, không gian hàn đàm chỉ có mấy chục mét chớp mắt liền bị bao phủ vào bên trong.
Hai người nhỏ bé, một đứng, một nằm bị bao bọc trong mấy tầng cánh hoa, hỏa diễm trập trùng.
Từng cánh hoa hồng phấn giống như từng bức bình phong lắc lư bao phủ, từ sâu thẳm trong tinh thần của hai người, một loại cảm giác nóng rực chậm rãi dâng lên. Cảm giác nóng bỏng giống như tư hư vô sinh ra, đốt nóng toàn bộ cơ thể.
Càng ngày càng nóng, đốt đến cả cơ thể như muốn bị phơi khô.
Ban đầu là râm ran như phát sốt, về sau như khát khô cả cổ, lại tiếp đến toàn thân như muốn bị đốt cháy rực, cả người ửng đỏ, nhói nhói rát rát như cơ thể đang bị xé rách ra, kích thích đến từng tấc da thịt.
Hô! Hô! Hộc! Hộc! Hộc!
Lý Quân Thiên thở dốc nuốt lấy từng ngụm không khí lớn, sắc mặt của hắn đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm từng giọt từng giọt lăn xuống, dọc theo gò má thanh tú vậy mà lộ ra một chút mỹ lệ đến động lòng người.
Chân khí từ trong người Lý Quân Thiên tuôn ra, lúc này giống như đê vỡ, không cần phải bảo lưu liều lượng. Chân khí hóa thành cương tráo hộ thể, chống lên một vòng bảo hộ đen bóng muốn c·ách l·y hồng quang.
Nhưng không có tác dụng, bởi vì trên người Lý Quân Thiên lúc này đã bốc lên hồng quang, hồng quang như hỏa, bao trùm quanh thân.
Rất giống với hồng quang lúc trước, Lý Quân Thiên thử vận chuyển lên Bách Mị Triều Sinh Thiên nhưng không có tác dụng gì, không thể thu liễm hồng quang, thậm chí, tinh thần của hắn vậy mà có chút hỗn loạn.
Bất bại kiếm ý điên cuồng quét qua, nhưng không có quá nhiều tác dụng. Kiếm ý đen kịt, thậm chí nhiễm lên một vệt hồng quang. Hồng quang như tơ, vương vấn không dứt ra được.
Lý Quân Thiên cắn chặt răng, gằn lấy từng chữ, tiếng tiếng nặng nề.
“Sắc dục trăm năm! Thật độc!”
Mà âm thanh của hắn lúc này, giống như âm ỉ từ trong cuống họng, như nỉ như non, như mộng như mị làm người nghe đến muốn nhũn cả cơ xương.
Mười phần mị hoặc!
...
p/s: Chúc các vị cuối năm vui vẻ. Tác giả một lần nữa nhấn mạnh, quyển sách này không phải sắc văn!!!