Chương 50: Nghìn dặm trợ lực
Đạo Đỉnh Phong.
Lý Quân Thiên ngưỡng vọng tinh không, nhắm nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng cảm thấy dừng lại ở nơi này có chút nhàm chán. Dù sao bản thân đã ở lại đây một thời gian chờ người của Nhất Thần đến, đợi đến có chút nhàm chán.
Cái cây kia không thể dùng được, chặt đi lại có chút không nỡ, đồng thời quá phí sức. Lý Quân Thiên không hứng thú với cái cây này nữa, có thể tương lai có chỗ dùng đến.
Dù sao dựa vào lời nói của Ngô Đình Quân thì cái cây này có rất nhiều linh khí, thậm chí phát tán linh khí ra ngoài, có lẽ bất phàm, tương lai hắn có thể sử dụng đến linh khí thì không biết chừng sẽ hữu ích.
Bây giờ, còn không có chỗ cần dùng.
Đột nhiên, bầu trời biến đổi. Ánh sang giống như xâu chuỗi thành hàng, nối tiếp thành từng đường nét ánh sáng uốn lượn, cong thẳng bất quy tắc.
“Chuyện gì?”
Lý Quân Thiên sửng sốt, chẳng biết từ bao giờ hắn đã bị kéo đến một mảnh không gian vặn vẹo kỳ dị. Từng đường cong cong cuốn cuốn nối liền với nhau, cuối cùng hội tụ vào cùng một chỗ.
Trung tâm của những đường sáng này, cuối cùng hội tụ thành hình dáng một viên hạt giống.
Lý Quân Thiên nhướng mày, cúi xuống muốn tìm hạt giống trong túi của mình, nhưng hắn nhận ra bản thân cái gì cũng không có, đơn thuần hắc ý tung bay, tóc trắng như thác, trong tay không có kiếm, dưới chân không đi giày.
Bộ dạng, đúng là hơi kỳ quái.
“Không phải chân thân?”
Lý Quân Thiên thoáng cảm ứng liền nhận ra đây chỉ là ý thức của hắn bị dẫn tiến vào nơi này, giống như ảo cảnh nhưng mọi thứ lại không phải quá chân thật, vô cùng kỳ quái.
Nhìn một chút, cảm giác không chân thật để cho Lý Quân Thiên hết sức khó chịu, có hơi hoa mắt chóng mặt.
Lý Quân Thiên cũng không tiếp tục nhìn đông nhìn tây, vung tay lên, Bất Bại Kiếm Ý hiển hiện, kiếm ý đen kịt như mực, lăng lệ vô song.
Đen, không đại biểu cho màu sắc. Vạn sự vạn vật tiến vào trong Bất Bại Kiếm Ý đều bị kiếm ý xoắn nát vụn cho nên không có hình ảnh phản hồi, hóa ra một màu sắc đen kịt chứ không phải Bất Bại Kiếm Ý mang màu đen.
Lý Quân Thiên bùng nổ kiếm ý, thuần túy kiếm ý, không có trộn lẫn bất cứ chân khí hay là nội lực nào, thậm chí lực lượng cơ thể cũng không có. Bởi vì trong không gian đặc thù này, hắn cũng chỉ có thể điều động duy nhất kiếm ý của chính mình thôi, những loại lực lượng khác hoàn toàn không dùng ra được.
Cho nên, chỉ có kiếm ý, kiếm ý thuần túy.
Bất Bại Kiếm Ý!
Chiến thiên đấu địa mà không lùi, cho dù đối mặt thiên địa cũng không thua, một kiếm dám áp chế thiên địa, một kiếm dám ép hỏi thiên địa.
Vấn thiên, lại dám ép hỏi.
Vô cùng bá đạo, cũng vô cùng kiêu ngạo bất tuân, cũng vô cùng mạnh mẽ.
Bất Bại Kiếm Ý phóng ra, một vùng đen kịt hóa thành kiếm nhận phóng ra ngoài, kiếm nhận biến lớn cả trăm dặm, so với hạt giống cũng tương đương với nhau. Đâm thẳng vào nhau.
Một bên là vô tận kỳ bí, vặn vẹo r·ối l·oạn, mờ mịt hư ảo. Một bên đen tuyệt bí ẩn, lại mộc mạc đơn giản, giống như không có huyền bí, chỉ thuần túy có lăng liệt bá đạo.
Keng! Oành!!!
Ầm ầm!!!
Giống như kim loại mang theo lực lượng vô tận đâm thẳng vào nhau, trời rung đất chuyển, tiếng vang như sấm rền, toàn bộ trời đất vặn vẹo càng mạnh, thậm chí còn vỡ nát ra.
Rắc!!!
Trời đất dưới lực lượng rung chuyển này, đột ngột xé rách. Cảm giác như thiên địa vặn vẹo đến cực hạn sau đó không chịu nổi sự vặn vẹo này mà sụp đổ, năng lượng từ sự sụp đổ xé rách trời đất.
Đồng thời, trên thân hạt giống kia, lúc này cũng xuất hiện một vết rách, từ trong vết rách liền phát ra một vệt quang huy sáng chói, rọi sáng toàn bộ thiên địa.
Ầm ầm!!!
Không gian sụp đổ, trời đất như kính vỡ, đổ nát tan tành.
Lông mi cong dài hơi rung rung, Lý Quân Thiên mở mắt, nhìn thẳng lên trời, bầu trời đầu sao hiện ra trong mắt. Lại nhìn lấy tình cảnh của mình, chẳng biết từ bao giờ, bản thân đã nằm trên mặt đất, đầu gối lên đùi của Vũ Nhu, giống như ngủ th·iếp đi.
Đôi mắt của Vũ Nhu có chút ửng đỏ, thấy Lý Quân Thiên mở mắt, mừng rỡ nói.
“Chủ nhân, người tỉnh rồi?”
Lý Quân Thiên thu hồi tầm mắt, đứng đậy hỏi.
“Ta th·iếp đi bao lâu?”
Vũ Nhu nức nở.
“Chủ nhân, người đột ngột th·iếp đi đã có một giờ đồng hồ rồi”.
Lý Quân Thiên gật đầu, thời gian có chút không tương xứng, cảm giác bị ảnh hưởng nhưng không phải việc nghiêm trọng gì. Hắn lạnh nhạt nói.
“Không có vấn đề gì, một cái đồ vật không chịu yên phận thôi”.
Nói xong nàng móc ra viên hạt giống kia, bên trên hạt giống vậy mà có một vết nứt đen kịt, vết nứt cháy xém bốc lên mùi khét.
Đáy mắt Lý Quân Thiên lóe lên một vệt lạnh lẽo, chân khí tràn ngập trong tay, chân khí sắc bén như kiếm tràn vào trong hạt giống.
Bành!!!
Hạt giống nổ tung thành mấy chục mảnh vụn, phiêu dạt theo gió đêm rời khỏi Đạo Đỉnh Phong. Lý Quân Thiên hừ lạnh trong lòng.
“Bất kể ngươi là thứ gì, đừng có để ta bắt được!”
...
Trung du Bạch Ngâm Giang.
Cột sóng đỏ thẫm ngưng lại giữa dòng. Dòng sông vẫn chảy, nhưng sóng nước vẫn đứng lặng, đè ép tại một chỗ. Điểm đỏ hội tụ, càng lúc càng thủ nhỏ lại, ẩn ẩn hóa thành một quả cầu đỏ thẫm.
Không gian vắng lặng, cảnh vật tịch mịch đen tuyền không nhìn ra thứ gì khác. Từ Trường Khanh đã gần như c·hết lặng. Hắn bị bó buộc trong này, không biết bao nhiêu lâu, thời gian giống như đã trở nên vô nghĩa.
Từ Trường Khanh không biết đây là nơi nào, tạo sao bản thân lại bị giam cầm ở đây.
Ánh sáng từ cơ thể hắn phát ra rốt cuộc là thứ gì, vì sao lại sáng, vì sao không chiêu đến bất cứ vật gì.
Hắn đều không biết được, không rõ ràng.
Rắc!!!
Đột nhiên, không gian nứt ra một khe hở, từ trong khe hở, vô tận quang hoa tuôn trào, quang huy rực rỡ giống như nhân gian muôn màu, muôn vàn sắc thái thoáng chốc nhuộm đầy không gian này.
Rắc! Rắc! Băng két!!!
Muôn vàn sắc màu vỡ nát, đem theo không gian đen kịt đập tan thành hàng vạn mảnh vụn, tán loạn ra bốn phía, như tinh mang rải rác trong gió, óng ánh đầy trời.
Từ Trường Khanh thanh tỉnh, ý thức thoáng cái trở về trong thân thể, đồng thời từ trong ổ bụng truyền đến một cỗ lực lượng khổng lồ lan tỏa ra toàn thân. Giống như một dòng nước nóng, chớp mắt tỏa đến tứ chi bách hài.
Cơ thể khô quắt trong chớp mắt bị bơm đến căng phồng, trực tiếp giống như một quả bóng bay phình tròn lên, sau đó trực tiếp bạo tạc.
Đoàng!!!
Từ Trường Khanh nổ tung, da thịt tan nát. Thiên địa đại thế lúc này từ xung quanh ép thẳng đến, muốn đem tàn thi của Từ Trường Khanh nghiền ép thành phấn vụn.
Nhưng dưới áp lực cuồn cuộn ép xuống, tàn thi của Từ Trường Khanh cũng không có bị ép nát, trái lại giống như được bơm lên dưỡng chất, nhanh chóng khôi phục lại, bạch cốt sinh nhục, lông tóc trường thanh.
Không bao lâu, vóc người cao lớn vạm vỡ, cơ bắp như tạc Từ Trường Khanh xuất hiện. Cơ thể của hắn cùng nhân loại cũng không quá khác, chỉ có móng vuốt sắc nhọn, da có lân giáp ẩn hiện giống như da rắn, tai có vây, có đuôi lớn. Nhưng đại bộ phận đều bảo lưu lại bộ dáng của nhân tộc.
Ngoài ra, một đôi sừng rồng mới nhú chừng hai tấc, đen kịt hơi có phản quang nhàn nhạt.
Từ Trường Khanh mở bừng mắt, con mắt đỏ thẫm long lanh, lại không giống người.
Hắn chìm trong nước, hô hấp không bị cản trở chút nào, đồng thời tầm mắt cũng có thể thấy rõ ràng cảnh vật trong nước.
Áp lực nặng nề đè nén xuống, không khác gì một ngọn núi, nhưng Từ Trường Khanh lúc này có thể dễ dàng gánh vách, thậm chí xé rách đại thế thoát ra. Hắn ngẩng đầu, xuyên thấu qua dòng nước đỏ ngầu, nhìn về phía bầu trời đầy sao, quát lên một tiếng.
“Phá!”
Ầm! Ầm!!!
Sóng nước vỡ tan, viên nước đỏ ngầu lúc này giống như bị chèn ép đến cực hạn rồi bạo phá ra, nước bắn tung bốn phía. Chỉ một tiếng quát, liền làm cho mấy vạn khối nước hóa thành mưa rào, đổ xuống bốn phía.
Mấy chục dặm quanh khu vực này, đêm này không mây mà sinh mưa, nước mưa mang theo tanh tưởi như máu đổ xuống, báo hiệu một hồi đại t·ai n·ạn.
“Ha ha ha! Long tức, quả nhiên thần kỳ. Trong có thể uẩn dưỡng thân thể, ngoài có thể điều động đại thế. Từ này, thủy thế về ta chưởng quản!”
Trong đêm, tiếng cười của Từ Trường Khanh truyền dài, lan tỏa mấy dặm sông nước. Nước sông lại cuồn cuộn hất lên bọt trắng xóa, bên dưới mưa máu cũng không thể nhuộm đỏ bọt trắng được, mưa máu chẳng qua là một chút ít nước so với toàn bộ lưu lượng của Bạch Ngâm Giang, không lật nổi màu sắc gì.
Từ Trường Khanh còn chưa kịp trắc thí năng lực của mình, liền thấy từ xa vang lên một tiếng quát lớn.
“Yêu nghiệt phương nào dám ở đây tác quái!”
Chỉ thấy một người trẻ tuổi, thân mặc bạch y, tay nắm trường kiếm, tóc búi trâm cài, phong thần tuấn lãng đạp không đi đến, không bao lâu liền xuất hiện cách Từ Trường Khanh không xa.
Trông thấy Từ Trường Khanh, cũng không nhiều lời, trường kiếm lập tức rời vỏ, chém ra một luồng kiếm mang, đồng thời quét lớn.
“Bản thiếu Mạc Thần Võ ở đây, yêu nghiệt chịu c·hết đi!”
...
p/s: chương mới về trong đêm, các vị có kinh hỉ hay không?
Trời quá lạnh, gõ chữ không kịp!!! Cầu hoa tươi đề cử!