Chương 44: Sóng chuyển
Năm ngày sau, một tin tức chấn động toàn bộ giang hồ.
Mặc dù số người lên Nguyên Cực Tông lên đến hàng vạn, nhưng không phải tất cả người trong giang hồ đều đến. Các bang phái nhỏ, các thế gia, thế lực các nơi đều có địa bàn của mình, tán tu cũng có người không biết chuyện Trương Vô Cực, cho nên giang hồ vẫn rất sinh động.
Tin tức liên quan đến trường sinh pháp kỳ thực chỉ có cao tầng các thế lực mới biết được, chứ võ giả tầng dưới chót nhất là không biết chút nào. Mà không phải cao tầng nào cũng sẽ đi tham gia, dù sao địa bàn của mình cũng không thể bỏ mặc được, nên số người còn lại trên giang hồ vẫn rất nhiều, rất rất nhiều.
Mà tin tức lần này phát ra, chấn động toàn bộ võ lâm giang hồ, phố lớn ngõ nhỏ, đều có người đang đàm luận.
“Biết tin gì chưa? Kiếm Ma huyết tẩy Nguyên Cực Tông, độc chiếm Trường Sinh Pháp”.
“Cái gì Trường Sinh Pháp, chính là Kiếm Ma tái xuất giang hồ, tùy ý lấy một cái cớ, đem đối phương cho diệt môn mà thôi”.
“Đại ma đầu năm đó quay trở lại rồi, năm đó diệt Tự Tại Môn, hiện tại diệt Nguyên Cực Tông, các môn đại môn phái lúc này e là đã run như cầy sấy rồi”.
“Phải đó, đây là chuyện của các đại môn phái phải lo lắng thôi, liên quan gì đến chúng ta đâu”.
“Há? Ngươi không biết sao, ba tháng trước Kiếm Ma đã liên tiếp diệt môn tám nhà ở Văn Lạc Châu, cũng không phải cao gia đại hộ gì. Nói không biết chừng ngày nào đó hắn đi qua nhà ngươi, tầm tình không tốt liền đem cả nhà ngươi g·iết hết đó. Ngươi còn nói là chuyện của đại môn phái sao?”
“Cái gì? Lại có chuyện như vậy?”
“Tất nhiên, ta chính là người của Văn Lạc Châu, làm sao lại không biết. Ta cảm thấy Văn Lạc Châu không ở nổi, liền chạy đến Nam Nguyên Châu, không nghĩ đến...”
“...”
Một ngày này, tin tức loạn thành một bầy, người người đều đang nói, người người đều đang nghe.
Người có địa vị cao một chút, nói rằng Kiếm Ma độc chiếm Trường Sinh Pháp, đem người trên Nguyên Cực Sơn đều g·iết sạch.
Người có thân phận thấp một chút, liền biết được Kiếm Ma tái xuất giang hồ, mấy tháng ngăn ngủi diệt môn tám nhà, thị sát thành tính, hung tàn như ma, làm người sợ hãi.
Mà người có địa vị thực sự rất cao, giống như quyền chức lớn trong đại môn phái, liền biết được. Thái thượng đại trưởng lão của Long Vũ Môn bị g·iết c·hết, lão tổ Nguyên Cực Tông bị g·iết c·hết, Nguyên Cực Tông bị diệt. Người xuất thủ là Kiếm Ma, vẫn là một người, cầm Vĩnh Dạ, quét ngang giang hồ.
Lại qua hai ngày, thêm một cỗ tin tức chấn động truyền ra.
Đãng Ma Minh Bạch Tiên, mời Kiếm Ma đến chiến tại bến Lục Thường ngày ba mươi tháng mười hai. Thư ước chiến đã trên đường gửi đến Đạo Đỉnh Phong.
Trong vòng ba ngày, toàn bộ võ lâm vì hai đầu tin tức mà nhấc lên sóng to gió lớn, tin tức bay tán loạn. Đường lớn ngõ nhỏ đều đang nói, đang truyền Bạch Tiên là ai, lại dám ước chiến với Kiếm Ma.
Thậm chí cũng có nơi bắt đầu mở bàn cược, cược xem Bạch Tiên có thể chịu bao nhiêu kiếm. Thậm chí sau khi lý giải thân phận của Bạch Tiên, liền có người áp nàng chiến thắng, tuy số người này rất nhỏ, nhưng không phải không có.
Bên trên sóng biển ngập trời, bên dưới sóng ngầm cuồn cuộn. Đãng Ma Minh cũng âm thầm thành lập, nhanh chóng triệu tập nhân thủ. Không biết bao nhiêu nhân vật lợi hại lại một lần nữa xuất hiện, cũng bị lôi kéo. Tầm mắt toàn bộ võ lâm, vậy mà một lần đều hướng về bến Lục Thường, chờ đợi ngày quyết đấu.
Về phần Kiếm Ma cự chiến?
Mọi người đều không cân nhắc đến.
Chuyện này đã lan truyền khắp giang hồ, Kiếm Ma còn có thể không chiến hay sao? Ai biết đến danh tiếng của Kiếm Ma đều không cho rằng Kiếm Ma sẽ cự chiến. Khí phách dám gõ sáu đại môn phái còn có, nói gì chỉ là một Bạch Tiên.
...
Nguyên Cực Sơn, Đạo Đỉnh Phong.
Lý Quân Thiên chờ đợi bảy ngày, cuối cùng người của Nhất Thần đã đến. Vũ Nhu đẫn người này trèo lên Đạo Đỉnh Phong, liền thấy một bóng người tóc bạc như thác, quần áo đen tuyền đứng quay lưng về phía hắn.
“Chủ nhân, đã dẫn người đến”.
Vũ Nhu bẩm báo xong, người đến nơi rất tự giác chắp tay một cái nói.
“Tại hạ Ngô Đình Quân, tham kiến Kiếm Lão”.
Lý Quân Thiên xoay người, nghi hoặc lên tiếng.
“Kiếm Lão?”
Ngô Đình Quân ngơ ngẩn, lúc này Lý Quân Thiên cũng không đeo mặt nạ, càng không đội nón chùm, dùng chính dung mạo thật của mình. Cho nên Ngô Đình Quân vừa thấy liền ngơ ngẩn cả người.
Thanh tú mỹ lệ, hờ hững thế gian, lại mang theo một loại mỹ cảm có thể khiến người ta siêu lòng.
Một cái nhếch môi, một cái nhíu mày, đều làm xao xuyến người khác, giống như có sức hấp dẫn huyền bí, khiến người không thể rời mắt, tham lam muốn nhìn thêm một chút.
Ngô Đình Quân trong nhất thời, ngu ở nguyên chỗ.
Cho dù đã là võ giả tuyệt đỉnh, cho dù sống hơn trăm năm tướng bạo chừng ba mươi, nho nhã lễ độ, lúc này chỉ có một biểu lộ, chính là ngu.
Giống như thiểu năng, ngu ngơ tại chỗ. Thậm chí nếu không phải cao thủ bậc này, rất có thể Ngô Đình Quân lúc này đã hé miệng cho nước nhãi chảy tòng tòng, không ngừng kêu aba aba rồi cũng nên.
Vũ Nhu hừ một tiếng, thổ khí như kiếm, một sợi chân khí phóng ra, quất thẳng vào mặt Ngô Đình Quân, khiến cho vị võ giả tuyệt đỉnh này cũng cảm thấy một hồi đau rát, giống như gió cát đập vào mặt.
Hắn vội vàng hồi thần, cúi đầu thật sâu, không dám ngẩng đầu lên nói.
“Đình Quân vô lễ, mong Kiếm..Lão thứ tội”.
“Kiếm Lão là có ý gì?”
Vũ Nhu lên tiếng hỏi, dù sao ban nãy chủ nhân nhà mình có ý nghi hoặc, tên ngu ngốc này lại còn dám dùng ánh mắt đó nhìn chủ nhân, lúc này Vũ Nhu đành phải hỏi lại, nhưng đồng thời cũng mang theo chất vấn, ẩn chứa ý uy h·iếp không nhẹ.
Ngô Đình Quân không dám ngẩng đầu, nhưng ánh mắt len lén liếc phần chân của Lý Quân Thiên, không nhanh không chậm nói.
“Phụng Nhất Thần các hạ phân phó, Kiếm Lão là một trong sáu trưởng lão của Phá Thiên Thương. Tại hạ lần đầu gặp mặt, kinh diễm không nói nên lời, mong Kiếm Lão thứ tội”.
Lý Quân Thiên nhớ đến Nhất Thần Lệnh, trong giao diện tin nhắn kia chính là có tổng cộng sáu người là Tường Vi, Dạ Oanh, Tinh Thần, Long, Nhất, Ảnh thêm cả hắn là Kiếm. Có lẽ danh xưng Kiếm Lão chính là lấy từ những cái biệt danh này.
Có điều hắn cũng chưa từng đáp ứng gia nhập vào Phá Thiên Thương, địa vị cũng không thấp hơn Nhất Thần, giao việc cũng không cần trả công, gọi là trưởng lão có lẽ cũng không thích hợp lắm.
“Ta chưa từng gia nhập Phá Thiên Thương”.
Ngô Đình Quân trong phút chốc lại hơi ngưng lại, hắn ngẩng đầu lên, lần này có chuẩn bị, cho nên nhìn thật kỹ Lý Quân Thiên, nhưng vừa nhìn liền bị Vũ Nhu ngăn cản tầm mắt, nàng quát.
“Ngươi có tin hay không ta đem mắt của ngươi đào xuống”.
Ngô Đình Quân ho khan một cái, vội vàng lấy lại tinh thần. Mặc dù có chuẩn bị nhưng lúc nhìn đến vẫn không tránh khỏi bị kinh diễm say mê một chút. Hắn ho khan xong vội vàng nói.
“Cái này...vậy ta liền gọi ngài là Kiếm Ma các hạ?”
Lý Quân Thiên không xoắn xuýt gọi cái gì, gọi là Kiếm Lão cũng được, hắn chỉ nói là bản thân chưa từng gia nhập Phá Thiên Thương thôi. Hắn không ưa thích Nhất Thần, hơi tò mò với linh pháp nhưng không nhất định phải được, cho nên tỏ rõ thái độ ngay từ đầu. Tránh cho Nhất Thần lợi dụng tên tuổi của hắn làm cái gì đó.
Chuyện bây giờ, chính là cái cây kỳ lạ này, Lý Quân Thiên nói.
“Tùy ý, hiện tại kiểm tra cái cây này một chút đi”.
“Vâng”.
Ngô Đình Quân mặc dù trên tính cách có chút quái lạ, đối với sắc đẹp rất mê đắm nhưng không có ngu thật. Thất thố đôi lần thì không sao, nhưng nếu không làm được việc vậy thì mạng hắn toi rồi. Hắn không muốn mang tính mạng của mình ra trêu đùa đâu.
Đi lên kiểm tra cây kỳ lạ trên đỉnh Cực Đạo Phong, lúc ngang qua người Lý Quân Thiên, chỉ thấy ánh mắt của Ngô Đình Quân hơi lim dim, giống như lại lâm vào mê đắm, bước chân cũng lệch nhịp mất một cái. Nhưng cũng may hắn rất nhanh bình ổn lại, tập trung tinh thần lên cái cây.
Không dám nhìn nhiều, không dám nghĩ nhiều.
Vừa rồi Vũ Nhu đều kém không kìm được sát ý của mình rồi, lúc này nhìn chằm chằm vào Ngô Đình Quân khiến cho toàn bộ sống lưng của hắn cũng gai lên, có chút kinh hoảng.
Hắn là võ giả tuyệt đỉnh, linh ngưng cảnh tứ trọng đỉnh phong, thực lực dám nói là khinh thường toàn bộ mặt nổi giang hồ. Nhưng lúc này bị Vũ Nhu nhìn chằm chằm vậy mà sinh ra cảm giác nguy hiểm rình rập.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Thị nữ này từng là trưởng lão của Nguyên Cực Tông, nhưng cũng không cao minh đến đâu. Lúc này mới đi theo Kiếm Ma bao lâu, liền lợi hại như vậy?
Đã vậy vị Kiếm Ma này lại lợi hại đến nhường nào?
Trong lòng lướt qua trăm nghìn suy nghĩ, Ngô Đình Quân lại tiếp tục quan sát lên cái cây to lớn này, sờ sờ vuốt vuốt thân cây.
Dẹp đi ý nghĩ, Ngô Đình Quân vận chuyển linh pháp. Ngay lập tức, hắn cảm nhận được một luồng linh khí ấm áp mà tươi mới, dịu nhẹ truyền vào từ lòng bàn tay của hắn.
“Đây là?”
Ngô Đình Quân kinh nghi, vội vàng vận chuyển công pháp càng mạnh mẽ, muốn chứng thực suy đoán của mình. Toàn bộ cây lớn giống như hứng chịu gió thổi qua, cảnh lá rung rinh rất nhẹ.
Mà Ngô Đình Quân cảm tưởng như tay mình hóa thành một cái ống hút lớn, cắm vào trong bể nước, từng dòng từng dòng linh khí cuồn cuộn lao đến, dọc theo kinh mạch vờn quanh cơ thể, cuối cùng nhập vào đan điền.
Bên trong đan điền của Ngô Đình Quân, lơ lửng trong vụ khí là hình ảnh một đôi giày đang chậm rãi đan dệt, đường nét tinh mỹ, nền xanh tơ vàng vô cùng đẹp mắt.
Oanh!!!
Đôi giày khẽ chấn động một cái, một lớp quang huy từ trên đôi giày phát ra, bùng nổ lan tràn toàn bộ đan điền. Quanh người Ngô Đình Quân đột nhiên kịch chấn, cơ thể rung một cái, khí lãng tuôn ra bốn phía.
Đột phá.
Linh Ngưng Cảnh ngũ trọng!
...
p/s: Bận việc nên lên chương muộn một chút! Mong các thư hữu ủng hộ!