Chương 35: Giáng lâm Đạo Đỉnh Phong
Kiếm ý tán đi, chân khí trọn vẹn phá ra một vết kiếm kéo dài hơn năm trăm mét, chém ra vết kiếm cao trăm mét sâu vào mười mấy mét ở trên vách đá Đạo Đỉnh Phong.
Lý Quân Thiên thu kiếm, hắc ám tán đi, thiên địa lại một lần nữa tỏa xuống quang hoa như thường, cảnh vật tươi sáng. Không có bậc thang vô tận, cũng không có sương mù lượn lờ. Mặt đất chỉ có bậc thang nhỏ cùng tường vây cự thạch, giả sơn, cổ mộc các loại bố trí, cùng với rất nhiều máu tươi vương vãi trên mặt đất, một mùi máu tanh nồng quanh quẩn.
Vết kiếm đen tuyền vô quang, kiếm ý dư thừa vẫn còn lăn lộn bên trong khe rãnh. Nguyên Cực Tông năm võ giả tuyệt đỉnh đã không còn tung tích, biến thành cát bụi trở về với thiên địa.
Ảo cảnh hoàn toàn phá diệt, cảnh vật chân thật lộ ra, đám người bị chi cắt các nơi lúc này lâm vào ngơ ngác, trong lúc nhất thời không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng rất nhanh, bọn hắn liền thấy được một số lượng lớn người đã biến mất.
Một thời gian rất lâu về sau, đám người mới biến chín thành người đều đã m·ất m·ạng, hơn ba vạn người đến cuối cùng chỉ có hơn nghìn người sống sót rời đi.
Vũ Nhu trừng lớn hai mắt, trong mắt long lanh lóng lánh, cả người của nàng hơi nóng lên, kích động đến khuôn mặt treo lên ráng hồng, sùng kính nhìn chằm chằm Lý Quân Thiên. Thấy hắn thu kiếm, nàng liền tiến lên nói.
“Chủ nhân thật mạnh. Thật..thật lợi hại!”
Giọng nói có chút kiều kiều mị mị, không nũng nịu lại tràn đầy mị hoặc, thấm sâu lòng người, làm cho người khác hơi thở bất giác cũng giống theo nàng, gấp gáp lên.
Lý Quân Thiên: “...”
Còn tốt, hắn không phải nam tính.
Đạo Đỉnh Phong rung chuyển, chắc hẳn có người đã nhận ra, hắn cũng không cần ở nơi này nữa, ở đây cũng không có gì thú vị. Nghĩ vậy, hắn liền mặc kệ Vũ Nhu đang mang sắc mặt hồng nhuận, thi triển Kiếm Độn phi thân lên trên.
Bước đầu tiên, liền từ mặt đất phi thẳng tắp lên hai trăm mét, đồng thời kiếm ý tỏa ra, hóa thành một hư cảnh cự kiếm chỉ thẳng bầu trời, chém đứt thiên địa đại thế ràng buộc, khiến cho lực cản của hắn giảm lớn.
Bước đầu tiên bước ra, chân khí bùng nổ dẫm ra một vòng khí bạo dưới lòng bàn chân, thân hình của Lý Quân Thiên gần như mờ ảo đi, chớp mắt liền bắn vọt ba trăm mét.
Lúc này hắn đã cách mặt đất năm trăm mét, gió mạnh cuồn cuộn, mây trắng vờn quanh. Vách núi đã không thấy tung tích, hoàn toàn ẩn núp trong biển mây. Lý Quân Thiên hơi cảm nhận một cái, lại bước ra một bước, một bước ra liền lên cao đến nghìn mét.
Đến độ cao này đã là đại đa số nơi mà đỉnh núi có thể đạt đến, biển mây càng thêm dày đặc, gần như che phủ tất cả. Cơ thể của Lý Quân Thiên cũng rất nhẹ, thậm chí là trôi nổi trong gió lớn, bị gió mạnh tùy ý đưa đẩy chứ không phải rơi xuống bên dưới.
Lần này hắn hắn vừa phía vách đá của Đạo Đỉnh Phong mà lao đến, một bước liền bám vào trên vách đá, dẫm ra một cái hố lớn trên vách đá. Nếu có người có thể trông thấy toàn cảnh mới thấy được, Lý Quân Thiên nhỏ bé đứng ở trong một cái hố lớn trên vách đá thẳng đứng. Mây trôi như nước chảy, cuồn cuộn cuốn qua khiến cho y phục của hắn tung bay nhưng không thể lay chuyển cơ thể chút nào.
Ngưng lại một chút, độ cao này đã chừng hai phần ba Đạo Đỉnh Phong, không bao lâu liền có thể lên đến. Mà ở độ cao này, Lý Quân Thiên có thể cảm nhận được một cỗ đại thế cuồn cuộn đổ xuống, giống như toàn bộ đại thế của Đạo Đỉnh Phong đều tụ tập tại đỉnh núi, khác hẳn lẽ thường.
Bước ra hai bước, Lý Quân Thiên phá tan biển mây, lao thẳng qua Đạo Đỉnh Phong, cách Đạo Đỉnh Phong một khoảng chừng mấy trăm mét.
Từ xa nhìn đến, Đạo Đỉnh Phong có một sân đá trắng bằng phẳng, bên vách đá có một cây lớn mở rộng tán lá, gốc lớn tán rộng, lá cây tươi tốt. Cây lớn che phủ gần như nửa đỉnh núi của Đạo Đỉnh Phong, nuốt gió uống mây tràn đầy sinh cơ.
Vừa ra, đã nghe được Thanh Lương Cư Sĩ kích động hô lớn.
“Kiếm Ma họa loạn giang hồ, g·iết người diệt môn, người người đều có thể tru diệt. Tiền bối không cần phải cố kỵ thân phận với loại người này. Chỉ cần tiền bối đồng ý xuất thủ, vãn bối cùng Văn Tu Cốc nguyện vì tiền bối trải đường.”
Thời gian lơ lửng trên không trung bất quá mấy giây đồng hồ, Lý Quân Thiên cũng không rảnh ngồi nghe người khác nói xấu chính mình. Bất Bại Kiếm Ý toàn diện triển khai, bao phủ không gian mươi dặm, trực tiếp đem tất cả Đạo Đỉnh Phong đặt vào trong ý cảnh của bản thân.
Kiếm ý sắc bén không gì không chém khiến cho toàn bộ người trong phạm vi đều cảm thấy một cỗi nhói nhói như kim đâm vào thân thể. Thiên địa đại thế lúc này lâm vào hỗn loạn, giống như nhấc lên một mạch sóng ngầm cuồn cuộn.
Hắn bước ra một bước, mang theo chân khí cuồn cuộn cùng vô tận uy áp, lấy ý cảnh xoắn nát thiên địa đại thế, lại dẫn đạo loại lực lượng này ép xuống, khiến cho kiếm ý từ hư vô mờ mịt lại hóa thành nửa thực chất, làm cho người lạnh buốt, cảm nhận được một thanh kiếm chí thẳng nơi yếu hại của bản thân mình.
Lý Quân Thiên đi đến lơ lửng trên Đạo Đỉnh Phong, cách tán cây hơn ba mươi mét, tay trái cầm Vĩnh Dạ, tay phải đặt lên chuôi kiếm, nón che lay động cùng quần áo bay phấp phới.
Lý Quân Thiên nhìn xuống, lạnh lùng nói.
“Lão già, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói phải có căn cứ. Ngươi nếu không có bằng chứng chỉ ra ta diệt môn nào. Vậy thì hậu quả không phải là ngươi có thể gánh chịu.”
Thanh Lương Cư Sĩ chỉ cảm thấy một thanh kiếm lạnh buống đã áp sát trái tim của mình, chỉ thiếu một chút nữa là sẽ đem hắn đâm xuyên. Hắn vội vàng ngẩng đầu, nhìn về phía bóng người đang lơ lửng giữa trời, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Áp lực cuồn cuộn đổ xuống, dẫu cho đã diễn luyện một màn đối mặt Kiếm Ma bao nhiêu lần, nhưng đối mặt với kiếm ý sắc bén vô song kia, tâm linh không tránh khỏi run rẩy. Giống như sinh linh đối mặt với t·ử v·ong liền tự động sinh ra cảm giác sợ hãi.
Trước khi Lý Quân Thiên kịp hạ thân xuống đỉnh núi, Thanh Lương Cư Sĩ đã hồi thần, vội vàng quát lớn che giấu sự bối rối của bản thân.
“Kiếm Ma! Ngươi vậy mà to gan tìm đến nơi này. Đây cũng không phải là nơi ngươi có thể tác oai tác quái!”
Thanh Lương Cư Sĩ nói xong, lại quay sang nhìn Trương Vô Cực, chính khí lẫm nhiên nói.
“Tiền bối, ma đầu đã đánh đến cửa, kính xin tiền bối xuất thủ.”
Lý Quân Thiên không để ý đến Trương Vô Cực, tuy lão là mục tiêu chủ yếu trong chuyến này của hắn, nhưng tạm thời không vội giải quyết. Ngay từ ban đầu, dưới sự ảnh hưởng của Kiếm Ma thì cảm quan của Lý Quân Thiên về Văn Tu Cốc đã rất kém. Lúc này vừa gặp liền bị người dội nước bẩn, ác ý mười phần, tất nhiên cảm giác chán ghét liền xông lên đầu, khiến cho hắn có chút tức giận cùng với chất vấn muốn đòi lại công đạo.
Hắn lạnh lùng nói với Thanh Lương Cư Sĩ.
“Chứng cứ?”
Theo lời nói ra, sát ý dung nhập vào trong kiếm ý, khóa chặt lấy Thanh Lương Cư Sĩ, chân khí trong người sôi sục, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một đòn.
Mồ hôi lạnh chảy tòng tòng, toàn bộ lưng áo của Thanh Lương Cư Sĩ đều ướt, hai bên tóc mai cũng lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Nhưng lão vẫn phải giả vờ như không lo lắng không sợ hãi, chờ đợi Trương Vô Cực làm ra đáp lại.
Trương Vô Cực nhìn chằm chằm Lý Quân Thiên, cỗ kiếm ý bén nhọn kia cũng làm cho hắn hơi kinh ngạc. Cỗ kiếm ý này mạnh lắm, kể cả so với người đã sống mấy trăm năm như lão cũng cảm thấy cỗ kiếm ý này vô cùng mạnh, mạnh đến mức khó tin là có người đạt đến được.
Kinh ngạc về phần kinh ngạc, Trương Vô Cực không thể không lên tiếng, dù sao đây chính là địa bàn của hắn, người vừa đến liền xuất ra ý cảnh cuồn cuộn uy h·iếp đến, làm sao có thể nhịn được. Dẫu gì hắn cũng là bậc tiền bối, trước đây cũng uy chấn thiên hạ, trấn áp võ lâm, há lại chịu để người coi thường.
“Tiểu bối bình tĩnh chút, chém chém g·iết g·iết không phải chuyện gì tốt.”
Lời nói vừa dứt, cũng không thấy Trương Vô Cực có động tác gì, đã thấy đại thế cuồn cuộn trấn áp xuống, lực lượng mười vạn cân áp thẳng trên người Lý Quân Thiên, hơn nữa áp lực này còn không ngừng tăng cường, tăng trưởng nhanh chóng có thể cảm nhận rõ ràng.
Lý Quân Thiên đối mặt trọng áp này vẫn coi như không thấy. Thủ đoạn của Trương Vô Cực rất huyền diệu, có thể thao túc chuẩn xác thiên địa đại thế mà không cần có động tác cụ thể, nhưng áp lực này còn chưa đủ phá được phòng ngự của hắn.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt nói, tựa như không nhận áp lực ảnh hưởng.
“Không có chứng cứ, c·hết!”
Nói xong, Lý Quân Thiên cũng không có rút kiếm, chỉ là hai tay hơi động, điều chỉnh vị trí Vĩnh Dạ mà thôi. Một luồng kiếm quang đen tuyền từ trên thân Lý Quân Thiên bắn ra, chém về Thanh Lương Cư Sĩ.
Vì kiếm ý đã khóa chặt ngay từ đầu, cho nên kiếm quang vô cùng nhanh chóng, trong chớp mắt liền lướt qua mấy chục mét, muốn bổ xuống Thanh Lương Cư Sĩ, đem hắn chém là hai nửa.
Thanh Lương Cư Sĩ bởi vì tinh thần kéo căng, sớm chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào cho nên Lý Quân Thiên vừa ra tay, lão cũng động thủ. Tuy rằng hận Kiếm Ma đến thấu xương nhưng Thanh Lương Cư Sĩ cũng không phải mãng phu, hắn biết mình cùng đối phương chênh lệch to lớn, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đối đầu chính diện mà vừa bắt đầu đã thu xếp phương án bỏ chạy.
Ngay trước khi kiếm quang hóa thành mũi kiếm bổ xuống, một quyển kim thư bay ra, kim thư mở rộng thả ra từng chữ viết vàng óng, chữ viết trùng lặp vào với nhau, cuối cùng hóa thành một cái kim thuẫn, chắn ngang mũi kiếm.
Oanh!
Kim thuẫn vỡ tan, bị một loại lực lượng khủng bố đập xuống, hóa thành vô vàn mảnh vỡ bắn về bốn phía. Mũi kiếm thế đi không ngừng, không có bất cứ đình trệ nào, chém thẳng qua kim thư.
Thanh Lương Cư Sĩ bùng nổ toàn bộ nội lực, kim thư sáng chói đột ngột gập lại, toàn bộ quang huy dập tắt, mà không trung quanh kim thư đột ngột nổ tung, nội lực cuồn cuộn bị ép đến cực hạn rồi bùng nổ ra, lúc này mang theo uy lực vô tận, muốn dùng lực lượng nổ tung này để sup đổ kiếm mang của Lý Quân Thiên.
Cùng lúc, Trương Vô Cực xuất thủ, không trung đột nhiên sinh ra cự thủ, cự thủ mang theo lực lượng bàng bạc chộp vào hư ảnh cự kiếp, muốn mang kiếm quang bóp nát.
Oanh!!!
Va chạm kịch liệt, giống như vặn vẹo cả không gian, phương viên mười mét quanh đây đồng loạt vỡ nát, lực lượng xung kích hóa thành cuồng phong phát ra bốn phía, cuốn lên gió bụi cuồn cuộn.
...