Chương 343: Phiên ngoại: Đại Mộng Tiêu Dao
“Tiên nhân nhất mộng, phàm nhân nhất thế”.
Đình trúc ven hồ bóng liễu rủ xuống trên mặt nước, nước xanh thăm thẳm phản chiếu màu sắc bầu trời. Trời trong, mây trắng trôi lững lờ, ánh nắng tươi sáng lại không chói chang, ấm áp vừa đủ, khí sắc như xuân.
Đáng lý ở trong thanh thiên bạch nhật này, bóng dáng của mặt trời cũng in sâu xuông mặt hồ. Nhưng ở dưới đáy nước lại tồn tại một vầng trăng khuyết, ánh trăng trắng sáng, long lanh mỹ lệ, nhu hòa mà đẹp mắt.
Thỉnh thoảng có mấy con cá chép đỏ lượn qua, vung vẩy đuôi cá đánh ra từng đợt sóng nước làm cho ánh trăng dập dờn, càng long lanh hơn, càng đẹp mắt hơn.
Ở trong đình trúc có người, một người nằm trên ghế dựa tràn đầy lười biếng. Tóc dài bông xõa như thác đổ, tùy ý chảy xuống, phủ qua lưng, vắt qua vai, mềm mại như nước, tùy ý mà tùy tính.
Y phục giống như rộng rãi hơn thân mình, cổ áo lỏng lẻo mà xốc xếch lộ ra vết hõm của xương quai xanh vô cùng nổi bật.
Mi mắt cong cong, đôi mắt linh dim, giống như đang nằm ngủ lại giống như say, nửa mê nửa tỉnh.
Từ xa nhìn đến là như vậy, tiếp cận nhìn đến chỉ thấy môi hồng da trắng, sống mũi cao thẳng, lông mày như vẻ, khí chất như đao, thật sự khó mà nhìn ra được nam hay nữ.
Chỉ có truy tìm theo cổ áo buông thả kia, tìm tòi soi mói mới có thể nhận ra.
Đây là nam nhân.
Hoặc cũng có thể không phải, chỉ là hơi bằng phẳng một chút? Cụ thể, ai mà biết được.
Bàn đá bày ở giữa đình đặt một bộ bàn trà, một bàn tay trắng nõn ngón tay thon dài mềm mại đang tự rót cho mình một chén trà.
Mùi trà thơm tỏa ra, lẫn vào mùi hoa cỏ quanh đình trúc có một loại ý vị riêng biệt. Tay ngọc tiêm tiêm nắm bắt chén trà, độ nóng vừa vặn đưa lên khóe môi, môi đỏ khinh khinh nhẽ nhấp một ngụm nhỏ, răng môi lưu hương lại không có dấu vết in lại trên miệng chén.
“Cho nên ngươi trốn ở nơi này muốn làm tiên nhân?”
Tiếng nói như suối chảy, róc rách nhẹ nhàng dễ nghe, lại thanh thanh lạnh nhạt, không hàm tình cảm.
Nam tử kia lên tiếng tràn đầy uể oải, nhưng tiếng nói trầm thanh rõ ràng, đồng dạng rất dễ nghe nhưng cũng không ẩn chứa cảm tình gì.
“Tiên nhân không dám nhận, nằm mơ giữa ban ngày mà thôi. Nhưng chẳng phải vì thế mà ta có thể phát giác ngươi hay sao? Tiên nhân?”
Nữ tử mặc một thân áo lụa đen, tóc đen mắt đen làm nổi bật lên làn da trắng mịn như ngọc lại có một loại khí chất huyền bí vô tận, không người có thể hiểu thấu.
Nữ tử hơi câu lên khóe miệng, ngữ khí giống như than thở lại giống như giãi bày tâm sự.
“Kỳ thực sự tồn tại của ngươi hết sức kỳ quái, dựa theo lẽ thường mà nói không có người nào trên thế gian này có thể nhận thức được ta, không tồn tại, không có khái niệm xuất hiện, không thể nhận biết, không có manh mối. Sao ngươi lại làm được?”
Nam tử kia cũng hờ hững đáp lại.
“Kỳ thật mỗi người đều có thể nằm mơ, trong mơ cái gì cũng có lại không hề giảng đạo lý, đồng thời bản thân ở trong mơ muốn làm gì thì làm. Giống như tiên nhân sáng thế, ta bất quá là tham luyến cảm giác này cho nên tìm cách kéo dài giấc mộng, làm cho giấc mộng càng thêm chân thật, lấy mộng làm thật. Cho nên ở trong mộng ta không bị thiên địa quản khống, không nhận hạn chế của thiên địa, có thể mơ hồ phán đoán đến ngươi tồn tại...”
Nói đến đây nam tử hơi ngừng lại một chút, sau đó giống như suy tính cái gì mới nói.
“Kỳ thật cũng không phải quá mơ hồ, ta chỉ nhận định một khả năng, sau đó tìm cách phủ định khả năng đó, càng phủ định càng không thể phủ định thành công, cho nên ta chắc chắn tồn tại một “tiên nhân sáng thế”. Mà ngươi xuất hiện ở trong thế giới này ta liền nhận ra, lập tức bị ta nhận thức, bị ta hiểu biết cho nên ta có thể cảm nhận cùng giao lưu”.
Nam tử lại hơi ngừng lại, ánh mắt mở ra một khe nhỏ nhìn nữ tử trước mắt, tuy không thể nhìn rõ dung mạo của nàng lại có thể biết được, hoặc là chỉ có thể nhận thức rằng, nàng tuyệt đẹp, nhân gian tuyệt sắc không có gì hơn. Nhưng nam tử cũng không vì thế mà mê luyến, chỉ thở dài một tiếng nói.
“Hoặc có thể là ngươi cố ý “thể hiện ra” để cho ta cảm nhận được”.
Khanh khách!
Nữ tử cười vàng như chuông bạc rung động, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn đá giống như đang nổi lên hứng thú bừng bừng, nhìn kỹ nam tử trước mắt. Qua một hồi lâu, nữ tử lên tiếng hỏi.
“Ngươi ngưng tụ nhiều lực lượng mộng ảo cùng lực lượng tinh thần vào một thân, thai nghén thế giới mộng ảo này là biện pháp rất hay, nhưng tại sao lại vẫn để võ giả có không gian phát triển, đồng thời lại còn sáng tạo ra con đường tu luyện khác lạ?”
Hệ thống tu luyện ở thế giới trong mộng này lần lượt là Cập Sơn Cảnh, Đăng Sơn Cảnh, Đỉnh Phong Cảnh.
Ngộ ra thần ý, thấy được thần sơn, có được thần diệu, từ nay nội lực li thể, chân khí tung hoành không bị câu thúc trong cơ thể chính là Cập Sơn Cảnh.
Thần ý viên mãn mới có thể tiếp cận thần sơn, có tư cách trở thành người leo núi chính là Đăng Sơn Cảnh. Một khi leo núi có thể thu lấy thần diệu, có thể xuất ra thần thông, thần thông huyền diệu mà thiên địa không thể câu thúc, không thể bó buộc, giống như kỳ tích nở rộ, nghịch thiên không thèm nói lý lẽ.
Khởi tử hồi sinh, đảo ngược thời gian, càng chiến càng mạnh, thân thể bất tử, tai nghe vạn dặm, mắt nhìn chư thiên,...
Chỉ cần có thể lĩnh ngộ được thần ý, leo lên thần sơn thì không gì không làm được.
Thế giới trong mộng nhưng chân thật không giả dối, bản thân có một loại quy tắc vận hành riêng biệt, chỉ cần không phá vỡ được quy tắc này thì chắc chắn sẽ không phát hiện được điểm không chân thật.
Mà leo đến đỉnh núi chính là bước vào Đỉnh Phong Cảnh, thần thông cực hạn đụng chạm vào quy tắc thiên địa, có thể khám phá bản chất của thế giới, vặn vẹo thay đổi quy tắc.
Về sau muốn lấy quy tắc cho mình dùng thì phải xây dựng thần miếu, lập vị lưu danh, thiêu đốt hương hỏa chiếu rọi thế gian, tạo thành đạo tràng của mình, quy tắc bên trong do mình quyết định.
Một thế giới như vậy, người người làm theo ý mình nhưng vẫn không bị hỗn loạn đến sụp đổ, thật sự rất kỳ quái cho nên nữ tử mới lên tiếng hỏi. Nam tử cũng không hé mắt, lắc lư ghế dựa nói.
“Càng hỗn loạn không phải càng thú vị sao? Ngồi xem thế gian loạn cả lên mới sinh động vui vẻ, nếu không thế giới bình tĩnh như một vũng nước đọng thì có gì hấp dẫn”.
Nữ tử không tán đồng cũng không phủ định, giống như đơn thuần chỉ là tò mò nên hỏi, nhận được câu trả lời là đã biết rồi để đó, không đi suy nghĩ sâu xa vào, không hứng thú tìm hiểu.
Không biết qua bao lâu, nữ tử đưa mắt nhìn về phía hồ nước, cuối cùng tập trung vào hình dáng mặt trăng khuyết ở dưới đáy hồ, khẽ nói.
“Ngươi còn muốn sáng tạo ra sinh linh?”
Nam tử nghe vậy liền mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy lại giống như che kín một tầng mây đen, sâu thẳm lại khó nắm bắt. Hắn đồng dạng nhìn về ánh trăng ở đáy hồ, tiếng nói hơi trầm thấp.
“Không phải tiên nhân sáng thế đều sáng tạo thời không, bên trong thời không đều phải có sinh linh hoạt động sao. Ta cũng muốn thử tạo ra một sinh linh chân chính thử xem”.
Nữ tử ngoắc ngoắc khóe môi nói.
“Đại đạo của ngươi không đủ sáng tạo ra sinh linh, tuy rằng thế giới trong mộng này khá đặc biệt nhưng không đủ vĩnh viễn là không đủ. Ở đây thiên địa không trói buộc được ngươi nhưng đại đạo của ngươi bị trói buộc, thế giới diễn sinh từ đại đạo hiển nhiên cũng bị trói buộc...”
Càng nói, giọng nói của nữ nhân càng nhỏ, càng nói càng cảm thấy nhàm chán. Giống như phải đọc lại một bài văn thiếu nhi mà mình đã biết rõ ràng, chán ngắt. Cuối cùng nàng có một chút bực dọc không kiên nhẫn nói.
“Tóm lại chính là ngươi lĩnh ngộ không đủ, đại đạo không đủ cao, tầm mắt trói buộc nhận thức, nhận thức trói buộc khả năng. Mặc dù trong mộng người có thể nghĩ đến “ta” tồn tại, nhưng không đủ để ngươi sáng tạo ra sinh linh”.
Vừa nói nàng gõ nhẹ chén trà trong tay, nước trà hóa thành dòng bay vào trong hồ, hợp vào trong ánh trăng. Ánh trăng trở nên càng sáng, ánh sáng của trăng giống như hóa thành hoa văn đan dệt vào với nhau, ẩn chứa vô tận huyền diệu.
Nếu như có người nhận ra được huyền diệu này mới có thể biết được đại đạo ẩn chứa ở trong đó tinh nghiên đến cấp độ nào, một xíu đại đạo lộ ra đủ để người trong thiên hạ truy tìm cả đời cũng không gặp được.
“Được rồi, ta giúp ngươi giảm bớt thời gian dài dòng, tương lai sẽ diễn hóa ra sinh linh chân chính. Tồn tại của ngươi có chút đặc thù cho nên không thích hợp ở lại chỗ này, nếu ngươi đã thích nằm mơ như vậy, vậy thì để ta đưa ngươi ra ngoài thỏa thích mà nằm mơ”.
Nữ tử đột nhiên trở nên không kiên nhẫn, rất không khách khí nói. Nam tử ngồi thẳng thân thể, cười khổ một tiếng nói.
“Nghe đến là ta không có lựa chọn nào khác”.
Vừa nói trước mặt của hắn lại ngưng tụ ra hai luồng thanh quang, thanh quang ẩn chứa lực lượng đại đạo huyền diệu vô tận, diễn hóa ra vô số hoa văn đại đạo để người nhìn không hiểu được, cuối cùng ngưng thành hai quyển sách.
Túy Tâm Thiên Ảo Huyễn Sinh Mộng Điển cùng với Dao Nguyệt Phù Sinh Quyết.
Hai quyển sách lại hóa thành hai luồng sáng chìm vào đáy hồ, chậm rãi dung nhập vào trong ánh trăng. Làm xong, nam tử lại hỏi nữ tử.
“Nếu như ngài trợ giúp diễn hóa ra, không biết có thể thuận tiện đặt tên hay không?”
Nữ tử hơi cau mày lại, lẩm nhẩm nói.
“Tháng một Khai Tuế, tháng hai Cám Hương, tháng ba Đào Lương, tháng bốn Tú Mạn, tháng năm Minh Điêu, tháng sáu Tinh Dương, tháng bảy Lưu Hỏa, tháng tám Vị Ương, tháng chín Thụ Y, tháng mười Hoạch Đạo, gia nguyệt Tiềm Long, tháng chạp Gia Niên.
Đã vậy gọi là Vị Ương đi”.
Khóe miệng của nam tử khẽ giật nhẹ, cái tên này có chút tùy ý, không phải tên xấu nhưng không thể nói là tên hay được. Nhưng ai bảo hắn mời tiên nhân đặt tên cho đâu, đành phải chấp nhận thôi.
Đứa trẻ thật đáng thương, thôi thì cố chịu đi vậy.
Nam tử thở dài trong lòng. Trong đình không có gió, không sương không khói, cuối cùng cũng không có người. Nam tử không cảm thấy có gì xảy ra đã bị đưa đến thế giới nào đó không biết được, thời không nào đó không hiểu rõ. Chỉ biết cách xa cố hương vô cùng vô tận, không thể cảm ứng được thế giới trong mộng của mình.
...
p/s: Chuẩn bị mở sách mới, các thư hữu muốn sách mới là nam nữ chủ hay nữ nữ chủ nhỉ?