Chương 340: Vô chung
“Siêu thoát?”
Lý Quân Thiên không hiểu, mặc dù Lý Khuynh Thiên rất mạnh, có thể mạnh hơn hắn rất nhiều, thành thạo bốn loại Đại Đạo Vĩnh Hằng, nhưng chẳng phải hắn đã siêu thoát toàn bộ thiên địa, nhân quả, thời không rồi hay sao?
Lý Khuynh Thiên cười một cách đầy thần bí, khóe miệng hơi nhấc lên, tà mị mà khiêu gợi để người bất giác bị cuốn hút vào trong đó.
“Siêu thoát? Ngươi cho rằng siêu thoát mà thôi. Có khả năng hay không vùng hư vô này có người tạo ra. Ngươi, ta đều có người sáng tạo thành”.
Lý Quân Thiên cảm thấy lạnh cả người, khuôn mặt tuyệt mĩ bất tri bất giác căng cứng, tinh thần kéo căng như dây đàn, cảnh giác đến tận cùng. Không nghĩ đến Lý Khuynh Thiên nhếch miệng cười nhạt, giống như châm chọc.
“Đừng tìm, ngươi không cảm ứng được. Đại Đạo Vô Thủy không phải vô địch, cũng không phải cấp độ đỉnh phong”.
Không đợi Lý Quân Thiên đưa ra nghi vấn, Lý Khuynh Thiên ung dung nói.
“Thời Không, Sáng Thế, Hư Vô, Sinh Linh bốn loại Đại Đạo Vĩnh Hằng, một khi làm chủ cùng kết hợp lại mới có thể bước vào cấp độ cao hơn của đại đạo, Đại Đạo Vô Chung”.
Lý Quân Thiên gãi gãi cằm hỏi.
“Bốn loại đại đạo vĩnh hằng hợp nhất có thể sinh ra đại đạo khác?”
Lý Khuynh Thiên lắc đầu, khí thế trên người chợt biến, sắc mặt thanh lãnh lạnh lùng, trong chớp mắt giống như vô tình, cao ngạo lại cho Lý Quân Thiên có một loại cảm giác quen thuộc.
“Rất giống Thiên Đạo”.
Lý Khuynh Thiên gật đầu, nàng ở trong trạng thái này lại mang đến một cảm giác cực kỳ tương tự với thiên đạo, tâm tính trở nên đạm mạc, hờ hững với mọi thứ. Đồng thời sức mạnh trong người cũng đạt đến vô cùng vô tận, mơ hồ có thể chạm đến một lực cản nào đó, lực cản hình thành bức tường ngăn trở sức mạnh của nàng tiến lên.
Giống như bản thân là không khó trong một quả bóng bay, đã bơm căng đến cực hạn nhưng bị quả bóng kiềm chế lại, không thể phá hủy xông ra ngoài.
Nhưng đây đã là chuyện của rất nhiều kiếp trước kia, Lý Khuynh Thiên hiện tại có thể dễ dàng xé mở bức tường cản trở này. Chỉ là không cần thiết, nàng đã từng xé nát bức tường kia không biết bao nhiêu lần, nhưng nàng không thể từ trong vết rách kia nhảy ra ngoài.
Không biết vì lý do gì, nàng có thể cảm giác được nếu như mình bước vào trong khe hở kia, bản thân thật sự sẽ tiêu vong. Cũng có thể nàng đã từng thấy c·hết không sờn bước vào bên trong, sau đó biến mất, mà nàng của hiện tại lại một lần nữa bị tạo ra.
Cũng chẳng phải việc khó gì, bản thân nàng phất tay có thể sáng thế, tạo ra sinh mệnh, từ không sinh có hay cải tử hồi sinh, tất cả đều vô cùng dễ dàng. Cho nên việc hắn bị người mạnh hơn “nhân bản” ra cũng không phải bất khả thi.
Tất nhiên chỉ có thể là người tạo ra tất cả mới có tư cách “nhân bản” nàng, đổi lại là người khác vậy thì không có tư cách này. Dù sao nàng đã đứng ở đại đạo đỉnh phong, không phải ai cũng có thể so sánh.
Không nghĩ mấy chuyện linh tinh này, khí tức của Lý Khuynh Thiên cuộn cuộn khắp hư không, giống như thật sự muốn xé tan vùng hư không, triệt để đập nát tất cả.
Lý Quân Thiên kém chút bị khí tức này đập bẹp, lực lượng đại đạo cuồn cuộn như hải lưu hất hắn văng đi thật xa. Cũng may không gian là vô nghĩa đối với hư vô, văng thật xa cũng có thể quay trở về chỗ cũ, hoặc có thể nói là hắn bay lượn tại chỗ mà thôi, bởi vì hắn tồn tại cho nên hư vô mới có không gian, thực tế không có cái gọi là không gian ở đây.
“Đây chính là Đại Đạo Vô Chung?”
Lý Quân Thiên kinh nghi, Kiếm Đạo của bản thân bắn ra ngoài chống chọi lại cỗ hải lưu cuồn cuộn này, Kiếm Đạo sắc bén chém rụng chỗ áp lực kia, bài xích tác động do đại đạo của Lý Khuynh Thiên đổ đến.
Lý Quân Thiên có thể cảm ứng rõ ràng chênh lệch của đôi bên, nói chính xác là chênh lệch mà hắn có thể cảm nhận được quá rõ ràng. Giống như một con thuyền đang đứng giữa biển động, bão tố cuồn cuộn làm cho thuyền con lênh đênh.
Có thể nhìn thấy chênh lệch lại không đồng nghĩa với việc Lý Quân Thiên có thể cảm ứng được toàn bộ sức mạnh của Lý Khuynh Thiên. Khí tức đại đạo của nàng chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Vô cùng vô tận.
Ngoài vô cùng vô tận, vô biên vô hạn ra thì không có từ ngữ nào có thể miêu tả được đại đạo của Lý Khuynh Thiên. Đứng trước khí tức đại đạo này, Kiếm Đạo trở nên không đáng kể, quá mức nhỏ bé.
Lý Quân Thiên hít sâu một hơi, chậm rãi thích ứng cỗ lực lượng cuồn cuộn đang bao trùm toàn bộ quanh thân hắn. Khí tức đại đạo của Lý Khuynh Thiên chậm rãi trở nên ôn hòa, cũng bởi vì Lý Khuynh Thiên không có lộ ra địch ý hay có ý định công kích cho nên Lý Quân Thiên có thể thoải mái đi cảm ứng cùng thích nghi.
“Đại đạo này có mệnh danh sao?”
Lý Quân Thiên rất nhanh lấy lại bình tĩnh, vào lúc này hắn cũng không hiểu được tại sao bản thân lại vô cùng bình tĩnh đối mặt với Lý Khuynh Thiên, không chán ghét, cũng không đề phòng, chỉ có một loại quen thuộc cùng thân cận mà không bài xích chút nào.
Lý Khuynh Thiên cũng đè xuống loại cảm giác vô tình lạnh lùng cao ngạo kia đến c·hết lặng kia, nàng bật cười nói.
Khanh khách!
“Vấn đề của ngươi thật thú vị, chưa có người nào từng hỏi ta hoặc là có thể ở trước mặt hỏi ta. Nhưng mà đại đạo của ta sao có thể vô danh”.
Lý Quân Thiên nheo mắt, có vẻ như là hỏi nhưng ngữ khí lại chắc chắn nói.
“Khuynh Thiên Đại Đạo?”
Lý Khuynh Thiên không lên tiếng, khí tức đại đạo cấp tốc hạ xuống, giống như thủy triều rút đi, trong thời gian ngắn liền không còn tăm tích.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái, khóe miệng hơi cười lại như có như không sau đó chắp tay sau lưng nói.
“Kỳ thực ngươi có thể đi thẳng vào đại đạo vô chung”.
Lý Quân Thiên nhướng mày một cái, thấy Lý Khuynh Thiên vẫn giữ nụ cười khẽ câu lên, trần đầy huyền bí để người không đoán ra được mục đích. Lý Quân Thiên không phải dạng người vòng vo dài dòng, không biết liền hỏi.
“Nói cụ thể”.
Lý Khuynh Thiên lại không biết lúc nào đã đến trước mặt Lý Quân Thiên, ngón tay khẽ chọc chọc vào làn da non mịn của Lý Quân Thiên, môi đỏ chót câu lên khẽ mấp máy, răng ngọc đều tăm tắp khẽ ẩn hiện theo môi mấp máy, lưỡi nhỏ hồng hào khẽ cuộn tràn đầy mê người. Giọng nói trong trẻo giống như trêu đùa.
“Giết ta”.
Lý Quân Thiên không b·iểu t·ình gì, khuôn mặt hờ hững ánh mắt trong vắt nhìn Lý Khuynh Thiên. Dung mạo cùng nàng giống hắn y như đúc nhưng càng nhìn càng cảm thấy không giống, càng nhìn càng cảm thấy như hai người. Ít nhất thì Lý Quân Thiên biết được, dung mạo của Lý Khuynh Thiên vốn là như vậy còn hắn không phải, hắn chỉ có một bộ xác ngoài nhưng cũng không thể hoàn toàn là Lý Khuynh Thiên.
Đây là sự thật không thể vòng qua được, nhất là khi nhìn đến Lý Khuynh Thiên thật sự đang đứng trước mặt hắn.
Dung mạo tuyệt mỹ, đẹp đến không hợp thói thường, thắng hơn tất cả phong cảnh của nhân gian.
Lý Khuynh Thiên cũng dùng một đôi mắt to tròn nhìn Lý Quân Thiên, giống như có một chút xíu tinh nghịch sau đó bật cười, cười đến đôi mắt híp lại thành nguyệt nha.
“Kỳ thực ngươi có thể...dùng thân phân của ta”.
“Thử xem?”
Lý Quân Thiên: “...”
Lý Khuynh Thiên không phải đang đứng trước mặt hắn hay sao? Hiện tại dùng “thân phận” của nàng có phải không đúng lắm hay không? Hơn nữa thông qua lời nói của Lý Khuynh Thiên có thể biết được ở cấp độ hiện tại sử dụng thân phận của nàng thì hắn có thể bước vào cảnh giới vô chung.
Càng nghe càng cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm, hơn nữa cũng ẩn ẩn có mùi âm mưu quanh đây. Nhưng chỉ là một cái “thân phận” có thể làm được cái gì? Chẳng lẽ còn có thể “đoạt xá” hay sao?
...
p/s: Cầu đề cử!!!