Chương 338: Quen thuộc
“Quen thuộc?”
Lý Quân Thiên nghi hoặc, hắn chưa bao giờ đến nơi này, bản thân hắn cũng rất thắc mắc tại sao đầu nguồn đại đạo của hắn lại đặt ở nơi này, vùng thời không đặc biệt của thời đại viễn cổ này ẩn chứa rất nhiều bí ẩn.
Thiên đạo cũng không giải thích tại sao nó lại có “cảm giác” chẳng qua là Lý Quân Thiên cũng biết thiên đạo diễn tả như vậy không quá chính xác. Nói đúng ra là dấu vết của đại đạo bị thiên đạo ghi chép lại, có thể là từng xuất hiện ở trong thời không này, có thể là ngẫu nhiên gặp qua.
Lý Quân Thiên muốn biết đây là tình huống thế nào.
Thiên đạo tất nhiên không để Lý Quân Thiên chờ đợi, lập tức đáp lời.
“Mặc dù không quá giống, ta không có thông tin trùng lặp nhưng có một người hơi tương tự với ngươi”.
“Ai?”
Thiên đạo cũng không biết đó là ai, dù sao chỉ là một thông tin mơ hồ, như rất giống lại không quá giống, làm sao có thể trả lời cho Lý Quân Thiên đấy là ai được.
Nói đúng ra là trong thời gian dài dằng dặc lưu lại một dấu vết mờ nhạt không rõ ràng mà thôi. Nhưng vẫn để cho thiên đạo có ấn tượng sâu sắc thì chắc hẳn là một nhân vật lợi hại, mà Lý Quân Thiên lại có một chút suy đoán ở trong lòng.
Nhưng Lý Quân Thiên sẽ không nói ra, thiên đạo cũng yên lặng giống như không có ý định giải thích cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Lý Quân Thiên giữ suy đoán trong lòng yên lặng rời đi.
Lúc ngược dòng thời gian trường hà chật vật từng bước, gánh nặng như núi. Nhưng lấy cảnh giới của Lý Quân Thiên lúc này nhất niệm liền có thể đi đến bất cứ vùng thời không nào, cho dù là lịch sử chân chính cũng không thể hạn chế được hắn, toàn bộ nhân quả cũng không thể dính vào mà phản phệ, thỏa thỏa muốn làm gì thì làm.
Nhưng Lý Quân Thiên lại không có hứng thú trở về đảo lộn quá khứ rồi đến tương lai nhìn xem kết quả, rất ấu trĩ mà hắn cũng không rảnh rỗi đi làm chuyện như vậy.
Một ý niệm liền về đến thời gian hiện tại của mình, chính là lúc Lý Quân Thiên vừa bước vào Thời Gian Trường Hà ngược dòng về quá khứ. Ở trong mắt người khác thì Lý Quân Thiên chính là chưa bao giờ rời đi, chẳng qua không có người nào khác có thể nhìn thấy.
Lý Quân Thiên cũng chẳng quan tâm có ai nhìn thấy hắn hay không, hắn chuẩn bị bế quan một thời gian nhưng có người không muốn cho hắn có thời gian rảnh rỗi này.
Hắn vừa trở về thời không này, chợt thấy thiên địa điên đảo, quy tắc lật ngược, đạo tắc vỡ nát. Thế giới như lâm vào trong tận thế, Lý Quân Thiên híp híp mắt liền nhảy ra khỏi thiên địa thời không, đứng ở vô thượng vĩ độ nhìn xuống thời gian trường hà.
Hắn muốn xem xem thời gian trường hà xảy ra biến đổi gì mà muốn long trời lở đất.
Quả nhiên hắn vừa nhảy ra ngoài liên thấy được một bóng hình đang đứng đối diện mình. Lạnh lùng, kiêu sa lại giống như Lý Quân Thiên đang soi gương.
“Lý Khuynh Thiên”.
Không có ngoài ý muốn, dù sao hắn cũng đã có một chút suy đoán nhưng không nghĩ đến sẽ dùng cách thức này gặp mặt. Thiên địa giống như bị hủy diệt mới có thể gặp mặt.
Hơn nữa lần này đối phương mang cho hắn một loại cảm giác rất chân thực, không phải mông lung hư ảo như mấy lần trước, nhưng cũng không giống như một người chân thực ở trước mặt hắn, càng giống như cách một khoảng thời không.
Lý Khuynh Thiên nhìn tới, cười lớn. Nụ cười có một chút trương dương, rất giống với lúc Lý Quân Thiên nắm được thời cơ đột phá vào đại đạo vô thủy. Dung mạo tương tự, điệu bộ tương tự, đều như hoa tươi nở rộ, rực rỡ lóa mắt nhưng lại không quá giống nhau, vừa nhìn liền có thể biết được không phải cùng một người.
“Cảm giác thế nào?”
Lý Khuynh Thiên cười xong hỏi, câu hỏi cũng không đầu không đuôi, Lý Quân Thiên cũng không hiểu ra sao, chỉ cho rằng đối phương đang hỏi về cảm giác của đại đạo vô thủy.
“Không tệ lắm”.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt trả lời, hơn nữa còn đoạt lấy quyền chủ động hỏi.
“Rốt cục ngươi muốn làm cái gì?”
Mỗi một lần Lý Khuynh Thiên xuất hiện, Lý Quân Thiên đều có cảm giác bất tường, giống như bản thân đang bị tính kế sắp đặt đi theo kế hoạch của người ta. Nhân sinh bị người thao túng, tất nhiên không có ai thoải mái chấp nhận điều này, Lý Quân Thiên khó chịu cũng là chuyện dễ hiểu.
Không nghĩ đến Lý Khuynh Thiên không thèm để ý chất vấn của Lý Quân Thiên, thân hình hơi rướn về phía trước, uyển chuyển như nước chảy lại trong chớp mắt liền đến trước mặt của Lý Quân Thiên.
Ngón tay tinh tế duỗi ra khẽ điểm một cái vào trán của Lý Quân Thiên, lực lượng không lớn, giống như trêu chọc, giống như vuốt mèo mềm mại khẽ gãi ngứa, hoàn toàn không giống với ấn tượng uy vũ bá đạo của Lý Khuynh Thiên.
Lý Khuynh Thiên cười, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp như gió xuân, giọng nói nhẹ nhàng nói.
“Rất đáng yêu, không hổ là thân thể của ta”.
Nói xong giống như không nhịn được mà cười khanh khách lên, như trêu chọc một cách trìu mến, giống như thấy được chuyện gì rất vui vẻ. Không để Lý Quân Thiên kịp phản ứng thì Lý Khuynh Thiên đã lui lại một bước, một bước giống như cách biệt vô tận thời không, giống như hai đường song song mà vĩnh viễn không thể không gặp được nhau.
Lý Quân Thiên cau mày, không biết đây có thật sự là Lý Khuynh Thiên hay không. Nhưng Lý Quân Thiên còn chưa làm ra phản ứng thì một dòng ký ức đột nhiên hiện ra, từ nơi sâu xa đột nhiên lao đến một cách dũng mãnh.
Lý Quân Thiên thấy được từng mảnh ký ức quen thuộc...
Tuổi còn nhỏ phong hoa nồng tửu, say mê ca từ thi phú.
...Từ trong thi sơn huyết hải bò ra ngoài, một khi cầm kiếm liền xác định võ vận lăng vân, chân đạp giang hồ bước lên võ đạo đỉnh phong...
...Nhất kiếm vấn thiên, tư bộ đăng vân, võ đạo đại lộ lập tức nổi thẳng trời xanh. Nhưng trong ký ức này, không phải Thác Hải Vọng Thiên các đại cảnh giới. Chỉ có Vượt trên cao thủ tuyệt đỉnh là Chân Nhân.
“Đặt tên thật là ngu”.
Lý Quân Thiên âm thầm ghét bỏ trong lòng lại tiếp tục tiếp thu luồng ký ức khổng lồ trong đầu.
...Chân Nhân có tuổi thọ ba trăm năm, đến khi tuổi thọ lại một lần nữa muốn cạn, Lý Khuynh Thiên không có dùng kiếm vấn thiên, bản thân cũng không chịu thua thời gian, không muốn thọ hết c·hết già liền lấy thân hóa đạo, tự mình tiêu tán trong thiên địa...
...Kiếp nào đó, năm nào đó nàng là trữ quân điện hạ, tuổi không lớn nhưng từ nhỏ đã thông minh, tám tuổi có thể hiểu rõ đại thế thiên hạ. Đáng tiếc quyền lực không ở trong tay của mình, nàng chỉ có thể làm một con rối để người thao túng.
...Kiếp nào đó, năm nào đó nàng là thần điện thánh nữ...
...Kiếp nào đó, năm nào đó nàng là hóa thân thần mộc chấp chưởng sinh mệnh quy tắc, trở thành thủy tổ của tinh linh. Về sau thu phục vô số yêu tộc, thành lập Yêu Đình...
...Kiếp nào đó, nàng từ trong u mê tỉnh lại, tìm trở về linh trí của mình, ngưng âm tụ thần, đắp lại thân thể cuối cùng đạp lên thần lộ, thống nhất một giới trở thành Chân Thần...
...Kiếp nào đó, năm nào đó nàng xé nát thiên đạo, bẻ vụn thế giới, từ trong vết tích nhỏ bé của thiên địa đem người nào đó trọng tố chân linh, cứu vớt trở về. Có thể nói là khai sinh luân hồi. Đại giới, bất quá là trọng thương gần c·hết mất hết tu vi, một lần nữa tu luyện trở lại.
Cũng là kiếp đó, bởi vì nàng không màng tất cả đại giới, thế gian muốn sụp đổ. Nàng quyết tâm hung ác, đã không làm thì thôi một khi làm liền làm cho chót. Tu luyện chữa thương trở lại đỉnh phong, từ trong thời gian trường hà rút ra dấu vết chân linh của người nào đó, để cho hắn có thể lấy lại ký ức “kiếp trước”. Kết quả bị vô thượng cường giả vây công...
Lý Quân Thiên duyệt hết mấy thế ký ức để cho hắn kinh thán không thôi, cũng nghi hoặc không thôi.
Ký ức này là thật sự? Thật sự là ký ức của Lý Khuynh Thiên?
Người nào đó, rốt cục là người nào?
...
p/s: Cầu đề cử!!!