Chương 313: Luận đạo
Bạch Ngọc Vân không nỡ sư phụ nhưng nàng thật ngoan, cố nén thất lạc nhìn Lý Quân Thiên đi xa, cuối cùng thởi dài một tiếng, bàn tay bất giác sờ lên vòng cổ, ngón tay nhỏ vuốt ve thanh kiếm gỗ ở trước ngực mình.
Cuối cùng, chỉ có thể thở dài một tiếng quay trở về nhà nhỏ. Tiểu cô nương còn không biết sau khi Lý Quân Thiên rời đi, toàn bộ yêu thú quanh đây đều biến mất không có dấu vết.
Mấy ngày sau, Bạch Ngọc Vân không tìm được yêu thú nhưng ăn thịt thú rừng kém chút làm lưỡi mài ra kén, phải tìm một ít rau rừng thay đổi khẩu vị. Cuối cùng vẫn phải rời khỏi vùng rừng núi này, đi đến phía thành trì gần nhất.
Cũng là bước chân đầu tiên đạp vào trong giới giang hồ.
...
Dục Hoan Đô, Cực Lạc Các.
Lý Quân Thiên trở về nơi này liền bị Tường Vi cảm ứng được, dù sao cũng là xông vào trong đạo tràng của nàng, hơn nữa Lý Quân Thiên cũng không cỗ ý đi ẩn giấu tung tích cho nên rất dễ dàng bị Tường Vi cảm ứng được.
Không nghĩ đến ở nơi này để Lý Quân Thiên gặp được một người, một người mà Lý Quân Thiên không cho rằng sẽ xuất hiện ở đây.
“Thủy?”
Không nghĩ đến Thủy lại xuất hiện ở bên cạnh Tường Vi, hơn nữa giống như cả hai rất quen thuộc với nhau. Lý Quân Thiên nghiêm túc đánh giá Thủy một chút, một hồi lâu sau mới hỏi.
“Thành đạo?”
Thủy gật đầu, cười nhạt nhìn Lý Quân Thiên nhưng nụ cười càng lúc càng nhạt, lông mày cũng chậm rãi nhíu chặt lại, một hồi sau nghi hoặc hỏi.
“Ngươi lại có tiến bộ rất lớn?”
Lý Quân Thiên gật đầu cười nhạt, tiến lên ngồi xuống đối diện Thủy. Hiếm lắm mới gặp được cao thủ chứng đạo thành công, tất nhiên phải xâm nhập giao lưu một chút. Lần trước tình trạng của Lý Thanh Thanh không thích hợp, Trần Vệ cùng Thiên Dung Nữ Đế cũng không hoàn toàn chứng đạo thành công, không thể coi là thành đạo, càng không thể tính là bước chân vào hợp đạo cảnh.
Cho nên chỉ có Thủy là gợi lên mong muốn xâm nhập giao lưu của Lý Quân Thiên. Nhưng Lý Quân Thiên cũng không vội, lại nhìn về phía Tường Vi hỏi.
“Vũ Nhu chạy đi nơi nào rồi?”
Tường Vi cười cười đẩy một chén rượu đến trước mặt Lý Quân Thiên mới nói.
“Nàng không nỡ bỏ xuống Thiên Môn Đạo, lại không tìm được tung tích của ngươi cho nên đi ra ngoài thu xếp một ít công việc”.
Lý Quân Thiên cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, Vũ Nhu không có gặp phải nguy hiểm gì, dù sao nàng cũng bị hắn đánh dấu lên dấu ấn đại đạo của mình, bao phủ trong chuỗi nhân quả của mình cho nên Lý Quân Thiên có thể lờ mờ biết rõ tình trạng của nàng. Nếu như cố ý đi cảm ứng vậy thì có thể cảm nhận được rõ rành rành, tường tận tất cả mọi thứ, chỉ là không cần thiết phải làm như vậy mà thôi.
Tường Vi không hiểu rõ được hai người luận đạo là như thế nào, nàng chỉ cảm thấy một luồng lực lượng đại đạo cuồn cuộn phủ xuống, không gian trong chớp mắt bị bóp méo, kéo dài trải rộng ra mấy trăm dặm.
Đại đạo bắn ra bốn phía, thời gian vào lúc này giống như bị đóng băng lại. Nhưng không phải lực lượng thời gian tác động mà là đại đạo đè ép tất cả mọi thứ, từ vật chất cho đến ý thức, tất cả đều bị đè nặng xuống không thể di chuyển được.
Chỉ có lực lượng tinh thần đạt đến cấp độ nhất định mới có thể chống đỡ được áp lực của đại đạo, nhưng chỉ có ý thức hoạt động, thân thể hoàn toàn không thể chống đỡ được.
Đại đạo của Lý Quân Thiên rõ ràng là một dòng sông, nhưng chiều rộng đôi bên mênh mông không thể trông thấy nhau, giống như một mặt biển vô cùng vô tận. Đại đạo của Lý Quân Thiên quả thật quá mức rộng lớn, đè ép xuống đều làm cho Thủy có cảm giác không thể thở nổi.
Lồng ngực tựa như bị một ngọn núi lớn đè lên, một một lần hít thở đều phải chống lại áp lực cực lớn, lại không thể hít vào được cái gì. Hít thở càng giống như bản năng vận động của cơ thể, không phải đáp ứng nhu cầu của thân thể.
Thủy đồng dạng thả ra đại đạo của mình, không cuồn cuộn sắc bén như Lý Quân Thiên nhưng cũng rả rích không ngừng, liên miên không dứt, đồng dạng mênh mông cuồn cuộn.
Đại đạo hiện ra, áp lực trong thiên địa lập tức tăng lên gấp bội, nhưng hai phía đại đạo không có xung đột quá lớn, giống như hai ngọn núi dè lên nhau, không đến mức như nước với lửa, xung đột gắt gao.
Thủy chống đỡ một chút áp lực đại đạo của Lý Quân Thiên, bắt đầu đi cảm ngộ đại đạo của đối phương. Lý Quân Thiên đồng dạng quan sát đại đao của Thủy, mặc dù có rất nhiều thứ không tương đồng nhưng vẫn có thể tham khảo, lấy thừa bù thiếu, xây đắp hướng về phía hoàn mỹ.
Đồng thời Lý Quân Thiên cũng thoáng bảo hộ Tường Vi một chút, để nàng có thể đi cảm ngộ đại đạo. Tường Vi lúc này đã là Đạo Thiên Cảnh thất trọng, khoảng cách chứng đạo đã không xa, cho nên có thể cảm ngộ được nhiều đại đạo hơn.
Thủy có thể cảm thấy được đại đạo của Lý Quân Thiên ngoại trừ kiếm đạo sắc bén uyển chuyển lại giống như lẫn vào vật gì đó ở bên trong. Đại đạo của Lý Quân Thiên bao hàm quá rộng, kiếm đạo tuy rất thuần nhưng đại đạo lại không đơn thuần chỉ có kiếm đạo.
Thật sự rất kỳ quái, rõ ràng khi Lý Quân Thiên chứng đạo chỉ có kiếm đạo nhưng về sau giống như lẫn vào rất nhiều đô vật, không còn là kiếm đạo thuần túy. Nhưng không có lẫn lộn vào nhau, giống như có kiếm thống ngự vạn vật theo sau, lôi kéo vạn vật ở phía sau.
Đầu nguồn của Kiếm Đạo là Kiếm Quy Khư, ẩn trong Quy Khư lại xuất hiện Tam Thiên Đại Thế Giới.
Thủy có thể trông thấy thiên thượng Tự Tại Thiên, người qua kẻ lại, lực lượng mộng ảo cùng lực lượng tinh thần cấu kết xây dựng thành một thế giới, không có chân linh tồn tại, chỉ có linh hồn cùng ý thức gắn bó lại với nhau hoặc là trôi nổi vô tự.
Mà ẩn trong Tự Tại Thiên chính là Kiếm Ma Hê Thủ La, ngân sắc giống như ánh sáng thuần túy, nhưng lại rất sắc bén, trực chỉ tâm linh người khác, muốn chém rụng linh hồn cùng ý thức của người ta, để người ta nhìn đến cũng cảm thấy một trận mê muội.
Tường Vi chìm vào trong Ma Hê Thủ La Thiên, ngoại trừ lĩnh ngộ thế giới tổng quát quen thuộc ra, còn có rất nhiều quy luật mà trước đây Tường Vi chưa thể tiếp cận đến chưa tiếp xúc được, cũng chưa hiểu rõ bản chất của Ma Hê Thủ La Thiên.
Nhưng bản chất của Ma Hê Thủ La Thiên lại được lực lượng đại đạo bao bọc ở bên trong, huyền diệu đan xen để người không thể thăm dò. Cho dù là tầng lớp huyền diệu ở ngoài cùng nhất cũng không phải người thường có thể giải nghĩa được, vừa nhìn liền để người ta váng đầu hoa mắt.
Tường Vi lĩnh ngộ rất nhiều nhưng không thể tìm hiểu đến hạch tâm của đại đạo, dù sao cảnh giới còn ngăn chặn ở nơi đó, Tường Vi muốn lĩnh ngộ sâu vào bên trong là chuyện không thể nào.
Thủy thì có thể tìm hiểu sâu vào bên trong, nhưng đại đạo có thể ảnh hưởng lẫn nhau, Thủy phải cẩn thận từng li từng tí tránh cho đại đạo bị đồng hóa.
Đại đạo diễn sinh một phương thế giới thật sự quá mức lóa mắt, ba phương thế giới có quy tắc khác biệt, ba thanh kiếm sắc bén ẩn nấp ở trong đại đạo để người tìm hiểu sâu vào trong đại đạo có thể bị kiếm chém rụng. Còn tốt đại đạo bị Lý Quân Thiên diễn giải ra, trường kiếm cũng bị hắn khống chế lại, nếu không rất có thể sẽ khiến cho Thủy b·ị t·hương.
Nhưng ngộ tính của Thủy hết sức kinh người, nàng thậm chí ẩn ẩn động chạm đến lực lượng thời gian ở bên trong đại đạo của Lý Quân Thiên, trực tiếp dẫn đến đại đạo rung động, cũng lâm vào trong đốn ngộ lâu dài, kích phát ra thời gian đại đạo của thế giới hiện ra bên ngoài.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Hôm trước dán nhầm một đoạn của truyện khác mà ta đang viết dở dang, ha ha, lúc sao chép không chú ý, thật xin lỗi!!!