Chương 31: Đại môn phái lên núi
Trương Vô Cực nhướng mày, vây g·iết một kẻ còn không phải cao thủ tuyệt đỉnh, có thiên địa đại thế trợ lực, sao lại c·hết mất bốn người rồi? Hắn không thể hoàn toàn trông thấy được tình hình, chỉ là cảm nhận được một chút thế của mỗi người ở gần, cho nên lập tức phát giác ra bốn người của Nguyên Cực Tông bị phản sát, tuy rằng đối thủ cũng c·hết đi, nhưng không tránh khỏi vị này cảm thấy người của tông môn mình hơi phế một chút.
Sáu cao thủ tuyệt đỉnh bao gồm cả Lâm Đông đều đang kết hợp hình thành ảo cảnh, thật sự không có chiến lực có thể rút ra luân chuyển để đối phó người khác. Nguyên Cực Tông kỳ thực còn có ba vị cao thủ tuyệt đỉnh nữa, Vũ Nhu đã phản bội, chưa trở về. Một người giá·m s·át những cao thủ tuyệt đỉnh, còn một người thì không rõ tung tích từ khi phát động lệnh triệu tập, đoán chừng là phản bội hoặc lành ít dữ nhiều.
Cho nên mới xuất hiện chiến lực không đủ, phục kích cao thủ siêu nhất lưu lại còn bị phản sát.
Có thể nói, Vũ Nhu quyết định, khiến cho kế hoạch của Trương Vô Cực chao đảo một phen. Chẳng qua, chao đảo thì chao đảo, cũng không ảnh hưởng toàn cục, nó chỉ giống như một gợn sóng nhỏ bé, lăn trăng trong s·óng t·hần cuồn cuộn, cơ bản không đáng chú ý, giống như bong bóng nước vừa thành liền tan.
Không bao lâu, cao thủ tuyệt đỉnh sẽ tham chiến.
...
Bên trong Nguyên Cực Tông, đại diện các đại môn phái cùng cao thủ tuyệt đỉnh tụ tập vào cùng một chỗ, do đích thân phó tông chủ Nguyên Cực Tông dẫn đầu, đích thân đưa lên Cực Đạo Sơn.
Đám người này, không giống như tán tu bị chắn bên ngoài, tất nhiên không thể đi từ cổng lên, cho nên cũng cần phải có người dẫn đường mới có thể đi vào địa điểm bày ra ảo cảnh.
Phó tông chủ Nguyên Cực Tông cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, tên là Lý Vân Hổ. Trên giang hồ có thanh danh không mỏng, không người dám coi thường.
Năm đại môn phái kia cử người đi đến cũng không phải tất cả đều là cao thủ tuyệt đỉnh, Long Vũ Môn phái phó môn chủ đến, chỉ là cao thủ siêu nhất lưu. Huyết Sa Phái đồng dạng không phải cao thủ tuyệt đỉnh mà cũng là cao thủ siêu nhất lưu, chính là tông chủ hiện tại của Huyết Sa Phái – Trần Nguyên Hóa.
Ba đại môn phái còn lại đều là cao thủ tuyệt đỉnh đến nơi này, Vô Thường Kiếm Phái đến chính là hai lão danh túc, Hắc Bạch Song Kiếm. Cực Lạc Các là thái thượng tam trưởng lão của môn phái, Tử Lan Tiên Nữ. Văn Tu Cốc thì đến chính là vị lão tổ duy nhất còn lại của Văn Tu Cốc, Thanh Lương Cư Sĩ.
Ngoài những người nổi bật này ra, các thế lực cũng mang theo không ít người, một hai cao thủ nhất lưu cùng với thế hệ tuổi trẻ, có lẽ muốn cho ra ngoài gặp ít sự đời. Lý Vân Hổ dẫn đường ở phía trước, bốn vị cao thủ tuyệt đỉnh đồng dạng tiến lên, mấy người siêu tuyệt đỉnh thì hơi chậm nửa bước. Vừa đi, còn không quên quan sát cảnh vật xung quanh.
Rõ ràng đi không bao lâu, cũng không có cảm giác leo núi được bao xa, thậm chí còn chưa được một dặm liền đã thấy mây mù bao phủ, toàn bộ đám người giống như đã dẫm lên đến biển mây, cảnh vậy xung quanh sương mù không nhìn rõ bốn phía.
Giống như đưa thân lên đến đỉnh núi.
Một đám người trong mắt đều tràn đầy kinh ngạc, những người lớn một chút có nội hàm uẩn dưỡng, tuy rằng kinh ngạc nhưng không có biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt bình tĩnh, chỉ có ánh mắt lấp lóe. Những người trẻ tuổi thì không có nhiều hàm súc như vậy, sắc mặt không thể che giấu được, thậm chí đã bắt đầu thảo luận lên.
“Ồ, sư tỷ nhìn kìa, chúng ta đi đến đỉnh núi?”
“Sư huynh, chúng ta đến đỉnh núi rồi!”
“Nhanh như vậy đến đỉnh núi sao? Ta nhớ mấy bước trước cũng đang ở sân vườn?”
“...”
Đám người trẻ tuổi lúc đầu chỉ dám len lén nói thầm, nhưng càng về sau càng lộ ra có chút nhôn nhao, hơi có ầm ĩ.
Đột ngột, một cỗ thiên địa đại thế từ trên trời giáng xuống, đại thế như núi, trầm trọng mà cuồn cuộn, trấn áp tất cả. Nếu như nói bên trong ảo cảnh kia, người bị đại thế trấn áp giống như bị một dòng thác đổ xuống, vậy thì dòng thác ở nơi này có thể lớn bằng một tòa nhà, bao phủ trọn vẹn cả trăm mét.
Đại thế cuồn cuộn nhưng không mạnh, giống như bị nhất xuống độ sâu chừng mười mét dưới nước, hạn chế năng lực hoạt động của người sa vào bên trong. Lý Vân Hổ lúc này xoay người, chắp tay nói với mọi người.
“Lão tổ nhà ta liền ở phía trước, người có thể đi đến chính là có năng lực cùng duyên phận, sở cầu đều có thể đạt được.”
Không để cho mấy người kịp thắc mắc, Lý Vân Hổ liền xoay người đi thẳng một mạch, không được mấy bước liền biến mất trong sương mù.
“Nơi này xảy ra chuyện gì?”
Hắc Kiếm trong Hắc Bạch Song Kiếm quay sang hỏi Thanh Lương Cư Sĩ. Nói về kiến thức uyên bác thì Thanh Lương Cư Sĩ có thể nói là đứng đầu trong những người ở đây, thậm chí là trong thiên hạ cũng là người đứng hàng đầu. Thanh Lương Cư Sĩ vân du thiên hạ nhiều năm, tìm hiểu cùng sưu tập kỳ văn dị chí, không biết chừng đã gặp được những điều chưa từng gặp.
Thanh Lương Cư Sĩ suy nghĩ tỉ mỉ một hồi nói.
“Giống như sư huynh ta năm đó tại Bạch Khâu câu cá ba mươi năm, thả câu liền có thể làm cho nước sông chảy chậm, chính là hòa bản thân cùng thiên địa, lấy bản ý ảnh hưởng thiên địa, lấy ý dẫn thế mượn lực tự nhiên. Cỗ áp lực này, chính là đại thế của Đạo Đỉnh Phong.”
Bạch Kiếm gật đầu.
“Không sai, chính là mượn thiên địa đại thế cho mình dùng, nhưng thế này cũng quá mạnh chứ?”
Thanh Lương Cư Sĩ tỏ vẻ tất nhiên nói.
“Nếu ngươi có tám trăm năm tu luyện, tụ tập thiên địa đại thế thì rất bình thường. Nếu là sư huynh ta...”
Nói đến đây, Thanh Lương Cư Sĩ lộ rõ vẻ tức giận, hừ lạnh một tiếng không nói tiếp. Hắc Bạch Song Kiếm cũng biết chuyện, không có xoắn xuýt thái độ của Thanh Lương Cư Sĩ.
Sư huynh của Thanh Lương Cư Sĩ năm đó cũng là danh túc trên giang hồ, thiên tư cao tuyệt, chính là cao thủ đỉnh phong của Văn Tu Cốc thế hệ trước, so với Thanh Lương Cư Sĩ còn cao minh hơn nhiều, cũng đột phá đến cao thủ tuyệt đỉnh sớm hơn rất nhiều.
Chẳng qua năm đó bị người tìm đến rời đi địa điểm bế quan, tham gia vào Đãng Ma Minh. Lại về sau, Đãng Ma Minh không có, sư huynh của Thanh Lương Cư Sĩ cũng không có.
Thù hận ở đây, sâu như biển.
Tử Lan Tiên Nữ nhẹ nhàng lên tiếng, giống như muốn xua đi không khí hơi căng thẳng này.
“Thanh Lương tiền bối, vậy không biết cảnh tượng biến ảo trong chớp mắt này là thủ đoạn gì?”
Thanh Lương Cư Sĩ lắc đầu thở dài nói.
“Ta cũng không rõ ràng, rất có thể là thủ đoạn của vị kia, nhìn ra không ra cũng là thường tình.”
Tử Lan tiên Nữ gật đầu, không tiếp tục hỏi, Thanh Lương Cư Sĩ nói không biết, vậy thì không cần chờ mong gì. Nàng dẫn đầu tiến lên, bộ bộ sinh hoa, từng đóa hoa lan nở rộ dưới chân phát ra sánh sáng tử u nhàn nhạt.
Ý cảnh mở ra, chống chọi đại thế.
Nàng không có bao trùm ý cảnh quá rộng, vừa vặn che đậy cho mấy đệ tử trong tông môn của mình sau đó chậm rãi đi về phía trước, một bước đến, hoa nở ra. Nhấc chân lên, đóa hoa diệt, trông đến có chút kỳ ảo, tựa như tiên nhân, không thuộc về phàm trần.
Tất nhiên ý cảnh của nàng cũng không có cao minh đến mức lấy giả loạn chân, chỉ có thể trông thấy không thể sờ được, cũng không có mùi hương, chỉ là hư huyễn đơn thuần.
Hắc Bạch Song Kiếm cũng không lạc hậu, lập tức thôi động ý cảnh, một đen một trắng trường kiếm hiện lên, lại hóa thành hai phần khí vụ nhàn nhạt, bao phủ toàn bộ xung quanh. Vụ khí, giống như hai thanh kiếm vờn quanh nhau, không hoàn toàn hòa vào nhau nhưng cũng không thể tách biệt, hai kiếm mà như một kiếm, một kiếm cũng là hai kiếm, vô cùng huyền diệu.
“Đi thôi.”
Nói với đám đệ tử còn ngơ ngác phía sau, Hắc Bạch Song Kiếm tiến lên.
Thanh Lương Cư Sĩ vậy mà so Hắc Bạch Song Kiếm càng nhanh, một quyển kim thư treo trên bầu trời, kim thư mở ra, chữ chữ giống như ong nhỏ tìm mật, bay lượn quanh quyển sách, phạm vi bay lượn vừa lúc bao khỏa tất cả đệ tử Văn Tu Cốc.
Mấy vị đệ tử của Huyết Sa Phái ánh mắt sáng rực nhìn ba vị cao thủ tuyệt đỉnh lấy ý cảnh bao trùm đệ tử nhà người ta tiến lên, sau đó quay mặt nhìn về phía tông chủ nhà mình, ánh mắt mong đợi hừng hực.
Trần Nguyên Hóa giống như không trông thấy ý tứ này, hiên ngang nói.
“Loại áp lực này đối với các ngươi có trợ giúp, tôi luyện một chút ý chí của mình, về sau có thể dễ dàng lĩnh hội ý cảnh hơn. Trân quý thể nghiệm đi.”
Nói xong, quanh thân có nội lực vận chuyển, dùng nội lực chống lại đại thế mà đi. Hắn cũng muốn dùng ý cảnh đến trợ giúp đệ tử nhà mình, nhưng thật sự không có năng lực đó nha. Ý cảnh của hắn chỉ là một tia minh ngộ, muốn thể hiện ra cũng được, nhưng nó chỉ giống như ánh chớp trong đêm, bùng lên duy trì một xíu thời gian chứ không thể quá lâu được, cũng không thể khống chế tùy ý như người ta, sẽ địch ta không phân biệt mà ảnh hưởng tất cả mọi người.
Cho nên vẫn là không dùng đến được.
Lại nói hắn cũng không nói bừa, áp lực từ thiên địa đại thế có lợi cho việc cảm ngộ tự nhiên, sau này lĩnh ngộ ý cảnh cũng dễ dàng hơn. Điều kiện là có thể cảm ngộ mới được. Đám đệ tử trẻ tuổi bất quá võ giả nhị lưu, đả thông kinh mạch, đan điền còn chưa mở, muốn cảm ngộ đại thế cùng ý cảnh là cực kỳ khó khăn.
Cứ như vậy, đệ tử của Long Vũ Môn cùng Huyết Sa Phái nặng nhọc gánh vác áp lực đi lên phía trước. Văn Tu Cốc từng bước đều nặng nề khó khăn, tương đối chật vật. Long Vũ Môn thì rất tốt, cơ thể mạnh mẽ dựa theo pháp môn tu luyện mới, cũng không bị đại thế ảnh hưởng đến quá nhiều, hơn nữa một đoàn người giống như ẩn ẩn có thể cộng minh, hình thành một tiểu thế, áp lực nhỏ hơn thông thường mấy phần, đi đến rất thong dong.
...