Chương 309: Hồng Ngưu
Lý Quân Thiên dẫn Bạch Ngọc Vân rời đi Thương Võ Đại Lục, không, tạm thời gọi là Võ Châu của Đại Việt Thần Triều.
Lý Quân Thiên trực tiếp chạy về phía tây, nhắm thẳng đến Yêu Châu.
Yêu Châu rất lớn nhưng không thể xếp hạng vào kích thước của Thần Triều, bởi vì Yêu Châu lại phân chia ra thành ba khu vực, có thể nói là ba châu, cho nên diện tích không thể trở thành châu phủ lớn nhất.
Nam bộ của Yêu Châu là nơi tọa lạc của Yêu Thần Cung, trung bộ của Yêu Châu lại chia ra làm bốn khu vực, là lãnh địa của bốn đại tộc đàn, mỗi một tộc đàn đều có không ít yêu vương.
Về phía bắc bộ của Yêu Châu thì tộc đàn san sát, vô số yêu vương tranh đấu với nhau, hoàn cảnh sinh tồn vô cùng ác liệt, mỗi ngày đều có tranh đấu cùng đổ máu.
Ngày này ở phía bắc của trung bộ Yêu Châu đột nhiên nhiều hơn một ngôi nhà gỗ. Phía sau có tiểu sơn, cỏ xanh cây thấp, thanh tú đẹp đẽ. Phía trước có thanh tuyền, nước nhỏ róc rách chảy chậm, có mấy phần cảnh đẹp ý vui.
Trước nhà gỗ là một cái sân nhỏ, trong sân nhỏ có một bóng hình nhỏ bé thu kiếm vào bao vỏ. Đôi mắt sắc bén đáng lý phải rất lạnh lùng, nhưng bởi vì có một đôi má bánh bao núng nính mà trở nên vô cùng đáng yêu. Mồ hôi thấm ướt tóc mái cùng với khuôn mặt thoáng hồng phơn phớt, hơi thở gấp gáp hiển nhiên là trải qua vận động mệt mỏi.
Theo động tác thu kiếm vào vỏ, kiếm khí tràn ngập sân nhỏ trong chớp mắt tiêu tán ở trong vô hình, không còn một chút cảm giác khó chịu nào.
Lý Quân Thiên cảm ứng không sai, Bạch Ngọc Vân có thiên phú về mặt kiếm đạo vô cùng kinh khủng, nhất là có Lý Quân Thiên dẫn dắt. Lúc trước hắn để tiểu cô nương luyện một bộ kiếm pháp, ở trong Tam Thiên Đại Thế Giới tu luyện hai tháng liền có thể làm được chiêu thức tinh diệu, hóa kỳ vi giản.
Đây là cảnh giới gì?
Ký ức về cảnh giới này quá mức lâu dài, lâu dài đến Lý Quân Thiên kém chút đã quên mất. Lý Khuynh Thiên năm đó, chỉ cần ba tháng là có thể tự luyện đến cảnh giới này.
Chênh lệch một tháng, không phải bởi vì thiên phú của Lý Khuynh Thiên không đủ, mà bởi vì Lý Khuynh Thiên năm đó bỏ ra một tháng chật vật cầu sinh, từ lưu manh tầng chót nhất g·iết ra một đờng sống, sau đó mới có thời gian tập võ.
Mà lại Lý Khuynh Thiên cũng không có kiếm pháp hoàn chỉnh, không có công pháp tinh diệu, tất cả đều là hàng vỉa hè chắp vá ra đến. Tính tổng về thời gian tu luyện có khi còn ít hơn Bạch Ngọc Vân, mà kiếm pháp cùng nội công tâm pháp càng không thể so sánh được.
Chênh lệch vẫn rất lớn, nhưng có thể coi như cùng một cấp bậc, là thiên phú cấp bậc cao nhất.
Hóa kỳ vi giản chung quy lại vẫn thuộc vào cảnh giới thứ nhất của Kiếm Đạo, lúc trước Lý Quân Thiên phân chia gọi là “hữu dụng chiêu thức”.
Mà tiến thêm một bước, nhảy ra bó buộc của chiêu thức, tùy ý một động tác cũng có uy lực của một chiêu thức gọi là “vô chiêu thắng hữu chiêu”.
Cảnh giới Kiếm Đạo không sai, nhưng thời gian tu luyện quá ngắn, hiện tại Bạch Ngọc Vân mới bước vào “Hội Dung Kỳ”.
Khí Võ Cảnh – Hội Dung Kỳ.
Không mạnh, nhất là đặt ở giang hồ hiện tại chỉ có thể coi như tầng chót nhất. Nhưng đừng quên Bạch Ngọc Vân cũng chỉ là một tiểu cô nương tám tuổi, còn chưa đầy chín tuổi.
Là độ tuổi học vỡ lòng, bắt đầu tập võ mà thôi, loanh quanh việc mở rộng kinh mạch, tích xúc nội lực, quanh quẩn ở Tầm Mạch Kỳ.
Mặc dù vượt xa người đồng lứa trong thiên hạ, nhưng Lý Quân Thiên không cho rằng việc này có gì đáng nhắc đến, cũng không nói cho Bạch Ngọc Vân để tránh nàng kiêu ngạo.
Tiếp tục dạy bảo Bạch Ngọc Vân về võ đạo, về mặt nội công không có gì để dạy, nhưng Lý Quân Thiên có thể trợ giúp một chút về mặt ý cảnh.
Không phải trực tiếp hiện ra kiếm ý cho Bạch Ngọc Vân, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến đạo đồ trong tương lai của Bạch Ngọc Vân.
Lý Quân Thiên cải tiến một chút Thiên Mộng Huyền Công, bảo vệ lấy sơ tâm của Bạch Ngọc Vân để nàng hiểu biết một chút về ý cảnh, từ đó có thể tự ngộ ra kiếm ý của mình.
Lại trôi qua hai tháng, Bạch Ngọc Vân xuất hiện kiếm ý hình thức ban đầu.
Đồng nghĩa với việc Bạch Ngọc Vân bước vào “Sơ Khuy Kỳ”. Lĩnh ngộ được kiếm ý hình thức ban đầu đánh dấu với việc lực lượng tinh thần tăng mạnh một đợt. Dưới sự chỉ dẫn của Lý Quân Thiên, Bạch Ngọc Vân dễ dàng đả thông bách mạch trong cơ thể.
Rất dễ dàng, đặt ở năm xưa ngộ ra ý cảnh hình thức ban đầu có thể tính là cao thủ siêu nhất lưu, nửa chân bước vào cao thủ tuyệt đỉnh. Chỉ là đả thông bách mạch, kết hợp với đan dược cùng nước ngâm tắm là chuyện hết sức đơn giản.
Chỉ là nội lực còn chưa đuổi kịp ngộ tính của nàng, tích lũy không đủ để ngưng tụ thành chân khí. Hơn nữa lực lượng của Bạch Ngọc Vân cũng chưa thể đi đến cực hạn, hiện tại một chiêu mới ước chừng ba nghìn cân, cách cực hạn một vạn cân còn rất xa.
Lý Quân Thiên không cho phép Bạch Ngọc Vân đột phá, để nàng tích lũy nội lực cùng rèn luyện thân thể. Đồng thời kiếm ý hình thức ban đầu cũng không đủ chèo chống áp lực ngưng tụ chân khí, cho nên có muốn đột phá thì Bạch Ngọc Vân cũng không làm được, Lý Quân Thiên chỉ là nhắc nhở trước tránh cho Bạch Ngọc Vân sinh ra tâm lý gấp gáp.
Muốn tẩm bổ cơ thể cho Bạch Ngọc Vân cũng không khó, Lý Quân Thiên để cho Bạch Ngọc Vân đi vào rừng săn yêu thú. Thịt yêu thú có rất nhiều dinh dưỡng, không giống như thịt động vật thông thường, độ bổ dưỡng không kém gì linh thảo linh dược.
Mà Bạch Ngọc Vân săn g·iết yêu thú cũng có thể rèn luyện khả năng chiến đấu, trưởng thành trong chém g·iết.
Ngày này Bạch Ngọc Vân kéo về một con trâu lớn, sừng cong như câu, làn da đỏ thẫm phát ra khí thức hung hãn. Đỉnh đầu của nó bị một mũi kiếm đâm xuyên, v·ết t·hương chỉ nhỏ cỡ hai ngón tay nhưng đâm vào thật sâu, máu tươi chảy ra không nhiều, có thể nói là một kiếm chí mạng.
Ầm ầm!!!
Bạch Ngọc Vân chỉ lớn bằng nửa cái bắp đùi của con yêu thú loại trâu này nhưng có thể nâng lấy thân thể khổng lồ của con yêu thú bước đi như bay. Mà khi hạ con yêu thú xuống liền làm cho mặt đất chấn động một phen, toàn bộ nhà gỗ đều theo đó mà rung một cái.
“Sư phụ, hôm nay có thịt ngon ăn”.
Lý Quân Thiên nhàn nhã nằm trên ghế dựa, thấy Bạch Ngọc Vân nhỏ bé trước một quả núi thịt nhỏ kia lộ ra có mấy phần thú vị mà đáng yêu. Lại nhìn con yêu thú Hồng Ngưu này, trong lòng đã hiểu rõ.
Bạch Ngọc Vân thật sự là thích ăn thịt trâu, nhất là loại Hồng Ngưu này. Tộc đàn quanh ngọn núi này sợ rằng phải bị Bạch Ngọc Vân g·iết sạch không còn một mảnh.
Đây là đã con thứ mười bốn mà Bạch Ngọc Vân săn bắt trở về rồi. Mà Hồng Ngưu thường hoạt động theo đàn, muốn săn g·iết một cá thể phải g·iết không ít, nếu không Hồng Ngưu sẽ không để kẻ địch rút lui.
Dù sao đám Hồng Ngưu này khá là hung hãn, một khi nhiễm lên mùi máu sẽ trở nên vô cùng điên cuồng, liều c·hết không ngừng. Chỉ có trôi qua một quãng thời gian thì Hồng Ngưu mới có thể thoát khỏi trạng thái điên cuồng.
Cho nên Lý Quân Thiên mới sinh ra ý nghĩ đàn Hồng Ngưu sợ rằng phải bị Bạch Ngọc Vân g·iết sạch.
...
p/s: Tình hình m·ưa l·ũ quá mức cấp bách, các thư hữu chú ý đảm bảo an toàn nhe!!!