Chương 302: Chờ mong
Bắc bộ Bắc Cực Châu, Tiên Hà Ngọc Tỉnh.
Vị Ương chậm rãi mở mắt, không có thiên địa rung chuyển, không có dị tượng sáng chói, không có khí thế cuồn cuộn. Chỉ bình thản mở mắt, giống như mỹ nhân ngủ say, giống như trăng trong nước chậm rãi hóa thành thực thể.
Mặt trăng chậm rãi rời khỏi mặt nước, Vị Ương vươn người đứng đậy, từng giọt nước lăn tròn lướt qua da thịt trắng mịn màng.
Vị Ương ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh mắt sáng tỏ như sao, giống như nghĩ đến chuyện gì. Nàng phất tay một cái, lực lượng mộng ảo hóa thành một bộ váy vàng nhạt bao phủ thân thể, tỏa ra ôn nhu linh lung, yêu kiều đẹp đẽ.
Nàng tỉnh lại không bao lâu, yên tĩnh ngồi ở trên Tiên Hà Ngọc Tỉnh một lúc thì Lý Quân Thiên liền đến, sử dụng đại đạo đan dệt trong thiên địa hiển hóa ra ngoài. Vị Ương hiền lành cười một cái, nói với Lý Quân Thiên.
“Cảm tạ trợ giúp của ngươi”.
Lý Quân Thiên lắc đầu, chuyện tiện tay thôi, không phải việc gì đáng kể. Lý Quân Thiên muốn hỏi Vị Ương có muốn đi quản lý Thiên Môn Đạo hay không, nhưng nhìn đến lực lượng mộng ảo quấn quanh cơ thể của Vị Ương, Lý Quân Thiên hơi nhíu mày, hỏi.
“Ngươi muốn rời đi?”
Lý Quân Thiên cảm thấy lực lượng mộng ảo này giống như nối liền với đại đạo nào đó, nhưng loại nối liền này giống như dây dưa trong bí ẩn mà không hiển lộ ra ngoài, cũng không nắm bắt được tung tích của đại đạo.
Kỳ kỳ quái quái.
Vị Ương đã từng giảng giải cảnh giới tu luyện ở thành Hà Tiên, đầu tiên gọi là Cập Sơn Cảnh, sau đó là Đăng Sơn Cảnh, tiếp theo là Đỉnh Phong Cảnh. Vị Ương lúc này hiển nhiên đã vượt qua Đỉnh Phong Cảnh, mà Đỉnh Phong Cảnh đã tương ứng với hợp đạo.
Nhưng trên Đỉnh Phong Cảnh chính là chế định quy tắc, chính là để cho n·gười c·hết hồi sinh ở trong thành Hà Tiên, cũng là một loại đụng chạm đến lực lượng quy tắc. Cảnh giới này vốn không có tên, trước đây chỉ có một mình Vị Ương đạt đến, mà cảnh giới cũng không hoàn toàn vượt qua Đỉnh Phong Cảnh.
Nhưng nàng nhảy thoát khỏi thế giới mộng ảo, có thể nói đã siêu thoát quy tắc trói buộc, siêu thoát trói buộc của thế giới, không còn thuộc về thế giới mộng ảo, cho nên phải phân chia thuộc về cảnh giới mới, cao hơn hẳn.
Lại đối chiếu với cảnh giới võ đạo, Lý Quân Thiên cảm thấy được Vị Ương chỉ đụng chạm đến Chứng Đạo mà thôi, còn chưa hợp đạo, chưa bước ra đại đạo của bản thân.
Hoặc là Vị Ương không thể chứng đạo, bởi vì nàng chưa có đi ra đạo của mình. Cũng có thể do nàng sinh ra ở trong đại đạo, không thể siêu thoát đại đạo thì không có tư cách chứng đạo, không đi ra được đại đạo của bản thân.
Nhưng Vị Ương giống như không cần phải siêu thoát mộng ảo đại đạo, càng không có ý định làm như thế. Vị Ương suy nghĩ rất lâu nói.
“Ta muốn đi tìm chủ nhân”.
Lý Quân Thiên không ngoài ý muốn, vừa rồi đã đoán ra được. Ngẫm nghĩ, cuối cùng hắn vẫn hỏi Vị Ương.
“Chủ nhân của ngươi là ai?”
Lý Quân Thiên rất tò mò chủ nhân của Vị Ương là ai để nàng nhớ mãi không quên, hơn nữa Mộng Ảo Đại Đạo ký thác vào nơi nào mà không hiện ra trong thiên địa. Phải biết cách xa trăm nghìn dặm ở trong Hỗn Không Hải vẫn có thể cảm ứng được đại đạo ký thác trong thiên địa ở một phương trời khác.
Nhưng Lý Quân Thiên không thể truy tìm được nguồn gốc của Mộng Ảo Đại Đạo, giống như đại đạo này mới manh nha mà chưa chứng đạo, chưa có người đẩy đại đạo này đi đến đỉnh phong.
Không thể nghi nghờ chủ nhân của Vị Ương chính là người chứng được Mộng Ảo Đại Đạo, nhưng người này đã đi đâu mà không có dấu vết để cho Lý Quân Thiên tò mò không thôi.
Đáng tiếc Vị Ương cũng không biết chủ nhân của mình tên là gì, nàng chỉ biết chủ nhân sáng tạo ra nàng, nàng cũng muốn tìm đến chủ nhân, ở bên cạnh chủ nhân.
Nhảy khỏi thế giới mộng ảo, vượt xa khỏi Đỉnh Phong Cảnh nàng liền cảm ứng được một loại liên kết rất nhạt. Ở nơi sâu xa có một loại cảm giác dẫn dắt nàng đi về phía nào đó, nàng biết nơi sâu xa kia chính là vị trí mà nàng có thể tìm thấy chủ nhân của nàng.
Vị Ương lắc đầu nói.
“Ta không rõ ràng chủ nhân của ta là ai, có rất nhiều chuyện không thể nghĩ ra được, không rõ lý do”.
Lý Quân Thiên gật đầu, đã có suy tính ở trong đầu, Lý Quân Thiên định nói cái gì chợt cảm thấy thiên địa truyền đến một loại rung động, giống như có thứ gì muốn câu thông với ý thức của hắn, truyền đến một loại tin tức.
Cũng không phải lời nói âm thanh gì, chỉ là rung động lan đến, A Cửu đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Lý Quân Thiên, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra bắt vào hông của Lý Quân Thiên.
“Tỷ tỷ, ta tới”.
Lý Quân Thiên nghi hoặc, là A Cửu tự hành chạy đến nơi này, không phải hắn gọi đến, không biết nàng có mục đích gì. A Cửu nhìn Vị Ương một chút, lại nhìn Lý Quân Thiên, đôi mắt cong cong nói.
“Đưa nàng một đoạn đường?”
Lý Quân Thiên nhíu mày, không hiểu rõ lời nói này của A Cửu là có ý gì. Vị Ương lại giống như nghe hiểu được, nàng nhảy khỏi miệng giếng, váy vàng đong đưa nhẹ nhàng trên mỗi bước chân của nàng.
Vị Ương vẫy tay một cái, Tiên Hà Ngọc Tỉnh liền bay lên khỏi mặt đất, hóa thành một chiếc vòng tay kỳ dị đặt vào trên cánh tay của nàng. Sau đó nàng chạy đến bên cạnh A Cửu, chờ mong nhìn về phía hai người, hỏi.
“Thật sự có thể giúp ta một chút sao?”
Vị Ương có thể cảm giác được, nàng muốn đi tìm chủ nhân là chuyện rất khó khăn, bởi vì mối liên kết kia quá mức kỳ lạ, cũng quá mức mờ nhạt, khó mà đi đến nơi được.
Lý Quân Thiên không biết, hắn muốn xem xem A Cửu muốn làm cái gì. Chỉ thấy A Cửu chăp tay trước ngực, mái tóc không gió mà bay, nhẹ nhàng lắc lư sau lưng.
Không biết A Cửu tụng niệm cái gì, toàn bộ thế giới đều rung động lên, từ trên bầu trời chảy xuống một dòng thác lớn. Quy tắc tránh đường, không có lực lượng thiên địa nhiễm vào bên trong.
Chỉ có đại đạo thuần túy, loại đại đạo này hư vô phiêu miểu giống như không tồn tại trong thế giới này, giống như ảo ảnh không phải thật sự. Rất kỳ quái, cho dù đại đạo vô hình vô tướng nếu như Lý Quân Thiên gặp được cũng sẽ không thể hiện ra loại cảm giác ảo ảnh này.
Lực lượng mộng ảo trên người của Vị Ương bị câu lên, hòa vào trong thác đại đạo này, giống như kết nối vào với nhau.
Loại cảm giác liên kết kia trở nên rõ ràng hơn, Vị Ương bất giác nở một nụ cười tươi, toàn bộ thân mình trở nên nhẹ nhàng, muốn thả người trôi theo dòng sông đại đạo.
Nhưng lực lượng từ dòng sông kia yếu ớt giống như gió nhẹ, không thể lay động được thân hình của Vị Ương. Vị Ương chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt trong suốt thoáng nhìn A Cửu, tràn đầy chờ mong.
A Cửu lơ lửng bay lên cao, trên thân tỏa ra một luồng hào quang màu xanh thẫm tràn đầy sinh cơ, khí thế của nàng trở nên thuần túy mà thần thánh. A Cửu chậm rãi tiếp cận Lý Quân Thiên, hai mắt khép lại tràn đầy tường hòa an nghiêm.
Trán áp trán, cái trán nhỏ mềm của A Cửu áp vào trên trán của Lý Quân Thiên, một loại cảm giác ấm áp truyền vào trên người Lý Quân Thiên, sau đó toàn bộ A Cửu bộc phát ra ánh sáng chói mắt.
Luồng sáng này chậm rãi dịch chuyển trung tâm, từ từ bao phủ lên trên người Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên vào lúc này đi vào một mảnh thế giới trắng xóa, mông lung giống như sương mù che phủ tầm mắt.
Lực lượng đại đạo cùng lực lượng mộng ảo của Lý Quân Thiên vào lúc này xông thẳng đến, mạnh mẽ đẩy Tường Vi một cái, đem nàng “đá” vào trong dòng sông, chớp mắt liền biến mất không còn tung tích.
Không biết Vị Ương đi đến nơi nào, dòng sông đại đạo cũng nhanh chóng biến mất, đồng thời Lý Quân Thiên cũng biến mất khỏi vị trí hiện tại.
Sương mù tan hết, Lý Quân Thiên liền thấy được mình đã đứng dưới gốc cây thế giới. Cây Thế Giới vẫn to lớn hùng vỹ như vậy, nhưng không thể dùng tán cây che khuất cả bầu trời, ở ngoài tán cây vẫn có thiên địa mênh mông vô bờ.
Mà bên cạnh Lý Quân Thiên, chẳng biết lúc này đã đứng đấy một nữ tử, tóc đen nhánh, hắc y độc hành, hào khí vượt mây. Cánh tay của nàng đang vuốt ve một thanh kiếm.
Kiếm Vĩnh Dạ.
Nữ tử không phải ai khác, chính là Lý Khuynh Thiên.
...
p/s: Cầu đề cử!!!