Chương 265: Thiên Mệnh
Lý Quân Thiên không biết gì về hội họi của chúng Vương Giả, cho dù biết thì hắn cũng sẽ không để ý. Hắn lúc này đang thử điều động lực lượng đại đạo vận chuyển đến tận cùng, lại thử khôi phục v·ết t·hương đại đạo sao cho nhanh hơn trước kia.
Có thể vận dụng lực lượng đại đạo chữa thương cùng với dùng lực lượng yếu kém hơn chênh lệch rất lớn, ít nhất thì tốc độ chữa thương của Lý Quân Thiên tăng nhanh gấp mấy lần, không cần mấy tháng liền có thể khôi phục hoàn toàn.
“Tỷ tỷ, ngươi khôi phục thế nào rồi?”
Lý Quân Thiên vui vẻ đáp.
“Khôi phục không tệ lắm, cảm ơn ngươi rất nhiều”.
A Cửu vui vẻ cười nói.
“Giúp được tỷ tỷ là tốt rồi”.
Vừa nói nàng lấy ra vương miện xoay xoay ở trong tay mình.
“Lại nói ta cũng có chỗ tốt rất lớn”.
Lực lượng truyền vào trên người Lý Quân Thiên chỉ chiếm một nửa mà thôi, một nửa còn lại thuộc về chính nàng, lực lượng thiên mệnh tăng cường thật lớn, coi như nàng đã đột phá một cảnh giới lớn mặc dù Ngự Linh Sư không có phân chia cảnh giới rõ ràng.
Lý Quân Thiên liếc qua, gật đầu. Hắn cũng biết A Cửu nhận được chỗ tốt, dù sao lực lượng thiên mệnh vốn ở trên người A Cửu cơ mà, một nửa thiên mệnh bị chia sang người hắn thì một nửa vẫn còn trên người A Cửu.
Nói đến có một nửa thiên mệnh ở trên người mình, lúc trước Lý Quân Thiên đã có thể lờ mờ cảm ứng được lực lượng thiên mệnh nhưng vẫn không tìm được nguồn gốc.
Bây giờ hắn chợt nhớ đến chuyện này liền nhắm mắt vận dụng đại đạo tìm kiếm nguồn gốc thiên mệnh ở trên người mình.
Từ đảo lượn khắp cơ thể cho đến sâu vào trong khí hải, ngoài đảo qua thần tàng, trong rà soát đại đạo cũng không hề phát hiện được tung tích của Thiên Mệnh. Lại nói lực lượng thiên mệnh tu bổi đại đạo cho Lý Quân Thiên chứ không phải tụ tập ở nơi nào đó.
Nhưng mặc cho Lý Quân Thiên rà soát toàn bộ đại đạo của bản thân cũng không tìm ra dấu vết, thậm chí Lý Quân Thiên bộc phát ra khí tức hóa đạo, đưa thân vào cấp độ không bị trói buộc, tiêu dao đại tự tại.
Lý Quân Thiên giống như đứng ở trên cao nhìn xuống thiên địa, tách bạch một mình không thuộc về bất cứ nơi nào, độc lập một mình một không gian.
Lý Quân Thiên giống như có thể nhìn thấy bản thân mình, nhìn xuyên thấu từ trong ra ngoài, một loại thị giác vô cùng quái dị để người thường khó mà tiếp thu được, thậm chí sẽ đau đầu chóng mặt. Nhưng Lý Quân Thiên ở trong trạng thái hóa đạo cũng không thấy khó chịu, rất dễ dàng tiếp nhận loại cảm giác kỳ quái này, thậm chí không cảm thấy góc độ thị giác này có gì kỳ quái.
Lý Quân Thiên lập tức rút lui ra khỏi trạng thái hóa đạo, cảm giác không bị trói buộc chút nào đúng là thoải mái đấy, nhưng vô hình vô ảnh để người không cảm nhận được thì người đối diện sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Đại đạo vô hình nhưng trước mặt A Cửu cũng có thể cảm nhận được, trông thấy một cách mơ hồ, nhưng nàng lại không phải cao thủ đã chứng đạo, tất nhiên khi trông thấy Lý Quân Thiên sẽ khó mà lý giải được, dẫn đến khó chịu.
Rút lui ra khỏi trạng thái hóa đạo cũng không đại biểu Lý Quân Thiên từ bỏ truy tìm tung tích của cái Thiên Mệnh kia mà hoàn toàn ngược lại, Lý Quân Thiên đã khóa chặt vị trí cuối cùng.
Cửu U!
Xuyên qua lục phủ cảnh cửa cuối cùng đi vào Cửu U, không thuộc về cơ thể cũng không ở bên ngoài cơ thể, thuộc về một cái không gian hư ảo có thể để tinh thần cùng khí đi đến.
Ngũ hành thần kiếm cắm ở trong Cửu U không ngừng đẩy ra ngũ hành vụ khí soi sáng một mảnh Cửu U. Mà ở sâu bên trong Cửu U, còn sâu xa hơn nơi mà ngũ hành thần kiếm đóng giữ, không biết tại phương vị không rõ nào là có thể liên thông với không gian bản nguyên, thậm chí có thể từ nơi này đi vào trong không gian bản nguyên của thế giới.
Mà từ nơi kết nối mong manh này, một luồng sáng xanh le lói đang treo giữa không trung, giống như một mặt trời màu xanh lá trơ trọi đứng giữa không gian vô tận, bốn bề đen kịt tịch mịch.
Nó, chính là Thiên Mệnh.
Mặc dù chỉ là một phần, chỉ là cội nguồn hấp dẫn lực lượng thiên mệnh đến tác động thế giới, nhưng có thể gọi nó chính xác là thiên mệnh.
Một ngôi sao màu xanh lá, sinh cơ bừng bừng lại mang theo thiên uy huy hoàng, Lý Quân Thiên xuất hiện ở trong Cửu U, chỉ là tinh thần hóa thân đi vào, nhưng không đơn giản chỉ là tinh thần.
Lý Quân Thiên đạp vào đại đạo tiến đến, đại đạo hóa thành sông lớn, kiếm khí ngút trời mở đường, Lý Quân Thiên bước ở trên đại đạo giống như bước trên đường lớn tiến về phía Thiên Mệnh.
Lý Quân Thiên xoa xoa cằm nhìn Thiên Mệnh, ánh mắt lấp lóe suy nghĩ.
“Quả nhiên có dính líu với Thiên Đạo”.
Với tư cách là cường giả chứng đạo thành công, ở vào cảnh giới hóa đạo, có tư cách ngang hàng với Thiên Đạo đồng thời đã từng nhìn thẳng Thiên Đạo của Thiên Linh Đại Lục, Lý Quân Thiên tự nhận rằng bản thân sẽ không nhận biết sai lầm.
Khí tức của Thiên Đạo thật nồng nặc nhưng không phải tất cả, chỉ có thể chứng minh Thiên Mệnh bắt nguồn từ Thiên Đạo nhưng không hoàn toàn là Thiên Đạo mà có điều gì khác.
Thần thông Toàn Tri Kiến Giải đối với Thiên Mệnh không có tác dụng, không thể khám phá nguồn gốc, tìm hiểu tường tận, chỉ là có thể trông thấy chi tiết sức mạnh thiên mệnh.
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ, một ý niệm triệu hồi ra kiếm Quy Khư. Hắn có một ý tưởng suy nghĩ từ rất lâu rồi, có suy đoán nhất định nhưng muốn có sự kiểm chứng thì hiện tại mới có cơ hội.
Lý Quân Thiên điều động lực lượng cấm kỵ phun trào bao phủ lưỡi kiếm Quy Khư, hắc lôi bao phủ toàn bộ lưỡi kiếm. Lý Quân Thiên lạnh lùng vung ra một kiếm chém thẳng vào Thiên Mệnh.
Ầm ầm!
Hắc lôi vạch phá không gian u tối của không gian Cửu U, v·a c·hạm vào cùng với Thiên Mệnh xanh thẳm. Thiên Mệnh lập tức ảm đạm xuống một chút, nhưng không có bị bổ ra dấu vết gì.
Tiếng v·a c·hạm rất rõ ràng nhưng không tạo nên uy lực gì quá lớn, không có phản ứng mãnh liệt giống như Lý Quân Thiên suy đoán, giống như cả hai triệt tiêu lẫn nhau một cách triệt để mới không có lực lượng dư thừa.
Triệt tiêu lực lượng cấm kỵ, lại thu hồi Quy Khư trở về khí hải, Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ liền thử dùng tinh thần đi tiếp xúc lực lượng thiên mệnh.
Rất đơn giản, không bị bài xích, có thể cầm nắm, thậm chí tùy ý trích ra một sợi lực lượng nhưng cũng chỉ làm được đến như vậy, không thể làm thêm thao tác gì. Lý Quân Thiên thử dùng tinh thần câu thông lực lượng thiên mệnh, thậm chí học bộ dáng cua A Cửu, chắp tay đưa ra yêu cầu.
Nhưng không có tác dụng gì, lực lượng thiên mệnh rung động giống như ánh sáng lập lòe, nhấp nháy mấy lần cuối cùng bình ổn trở lại, không có bất cứ tác dụng gì, không tạo nên hiệu quả to lớn như A Cửu.
Lý Quân Thiên đoán chừng, chỉ có A Cửu mới có thể sử dụng thiên mệnh, về việc tại sao thiên mệnh lại chia tách một phần chạy đến nơi này, Lý Quân Thiên cũng chưa có suy đoán gì, không có bất cứ manh mối nào.
Bất quá, Lý Quân Thiên không khỏi càng đề cao hơn suy đoán của mình.
“Thiên đạo sao? Thử xem ngươi tính toán cuối cùng là cái gì?”
Tinh thần rời khỏi Cửu U, đại đạo thu liễm giống như thủy triều rút lui, để lại không gian vắng lặng chỉ có thiên mệnh lẻ loi phát ra ánh sáng xanh thẳm nhàn nhạt. Khoảng cách ngũ hành thần kiếm vô cùng xa xôi, đôi bên không có bất cứ tiếp xúc gì, không ảnh hưởng lẫn nhau, cũng không tạo nên được tác dụng gì.
...
p/s: Cầu đề cử!!!