Chương 260: Chuông
Lý Quân Thiên nhìn thấy Phùng Tá Chu điều khiển linh vực bỏ chạy, điên cuồng dịch chuyển lại mở rộng linh vực ở vị trí khác, lại dịch chuyển đi lại tiếp tục mở rộng linh vực, trở thành một đường thẳng, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Kỳ thực lấy tốc độ của Lý Quân Thiên hiện tại hoàn toàn có thể đuổi kịp, thậm chí không cần toàn lực cũng có thể đuổi theo. Nhưng không cần phải như thế, Lý Quân Thiên muốn để A Cửu trở lại chốn cũng thôi, không có lý do để cố gắng g·iết c·hết Phùng Tá Chu.
Người đã chạy xa mấy vạn dặm, biến mất khỏi tầm mắt của Lý Quân Thiên, A Cửu mới từ trên Ma Hê Thủ La Kiếm đi xuống.
Lý Quân Thiên thu hồi kiếm Tinh Hà, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía kiếm Xích Mặc. Hiện tại Lý Quân Thiên không bỏ ra lực lượng trấn áp kiếm Xích Mặc, toàn bộ thanh kiếm đang lăn tăn nổi lên gợn sóng, lưỡi kiếm giống như có máu từng giọt từng giọt chảy xuống.
Từng giọt máu chảy xuống lại lập tức trải rộng khắp thiên địa, giống như nhuộm đẫm, xâm lấn ăn mòn thiên địa.
Ánh mắt của Lý Quân Thiên nhìn kiếm Xích Mặc vô cùng phức tạp, hắn có thể cảm nhận được Xích Mặc có mối liên kết rất mạnh mẽ với ai đó cách đây không quá xa.
Có lẽ cách mấy chục vạn dặm, không phải rất xa, hơn nữa mối liên kết này rất mạnh mẽ, khó mà chặt đứt lại không mạnh đến nỗi có thể tùy ý ảnh hưởng lẫn nhau, giống như có một tầng ngăn cách.
“Giống như bị phong ấn?”
Lý Quân Thiên suy tư một hồi, lực lượng cấm kỵ trực tiếp đập vào trên kiếm Xích Mặc. Lực lượng cấm kỵ cũng không trực tiếp đánh vào trên Xích Mặc mà cách một chút, đập vào cỗ lực lượng đang cố gắng thoát ra từ trên Xích Mặc.
Lực lượng cấm kỵ giống như xuyên qua vô tận thời không, giống như chảy xuống một cái hố sâu cấp tốc biến mất không thấy gì nữa, nhưng lăn tăn gợn sóng đồng dạng biến mất, Xích Mặc quay trở về bình ổn, không còn nhộn nhạo quậy phá.
Cùng lúc đó, cấm địa Đại Xích Thiên.
Bia đá tại trung tâm cấm địa, một vệt hắc lôi từ trung tâm bia đá xông ra, vọt lên không trung như tiềm long xuất uyên, trong chớp mắt xuyên thủng phá tan mây trời đỏ thẫm, mở ra một vùng khoảng trời thoáng đãng.
Ùng ục!!!
Vô biên máu tươi từ trong bia đá tràn ra, giống như sôi trào, giống như phẫn nộ hóa thành dòng l·ũ q·uét ngang bốn phương, có xu thế nhấn chìm tất cả, nuốt trọn thế giới.
Bên ngoài phong ấn, trấn xích đại tướng quân lộ ra bộ dáng tức giận, hùng hùng hổ hổ chạy đến.
Lần thứ hai, lần thứ hai trong thời gian gần đây cấm địa này b·ạo đ·ộng. Điều này hết sức không ổn, cũng làm cho trấn xích đại tướng quân cảm thấy tức giận.
Cấm địa hình thành mấy vạn năm, tuy b·ạo đ·ộng không ít nhưng không có lần nào là tấp nập như thế này. Điều này giống như đối phương cảm thấy trấn xích đại tướng quân hắn lộ ra rất dễ bắt nạt, so với những người khác thì vô năng hơn nên thường chạy ra muốn xông phá phong ấn.
“Ồn ào!”
Trấn xích đại tướng quân quát lớn một tiếng, tức giận giống như muốn thét ra lửa, từ cổ họng muốn bắn ra kinh lôi. Tiếng quát vang vọng xuyên qua dòng lũ máu vô biên, đập vào trên bia đá, giống như gõ đập cảnh cáo đồng thời có một loại lực lượng huyền diệu tác động đến khiến cho biển máu bị đè ép xuống, dòng lũ bị trải vuốt trở nên nhu hòa rất nhiều.
Lại gào thét mấy lần, dòng lũ máu vô biên còn chưa bò đến biên giới của kết giới đã phải cấp tốc rút lui, quay trở vào bên trong bia đá.
Gầm thét mấy lần, trấn xích đại tướng quân giống như tiêu hao cực lớn, già nua đi mấy tuổi. Tóc vốn được buộc gọn gàng vào lúc này hơi xòe tung ra, sợi tóc sơ xác có mấy phần giống như bị sét đánh dựng lên, trông hơi buồn cười một chút.
Nhưng toàn bộ cấm địa này cũng không có người nào khác, chỉ có một mình trấn xích đại tướng quân, cho nên không có ai xem đến bộ dáng này. Sau khi dòng máu tươi rút lui, trấn xích đại tướng quân quan sát hồi lâu, đảm bảo không có sơ sót gì mới nặng nề rời đi.
Đại Xích Thiên dị động không phải là chuyện nhỏ, lần trước hắn có thể giải quyết, lại không có điều kỳ quái gì cho nên hắn không báo lên cho triều đình, nhưng lần này lại xuất hiện, hắn cảm thấy chuyện này không bình thường lắm.
Không thể giấu diếm nếu không có gì bất trắc thì hắn không phụ trách được hậu quả, đẩy lên trên đến lúc có gì xảy ra liền không phải trách nhiệm của hắn.
Trấn xích đại tướng quân một bên trải vuốt lại mái tóc của mình, vừa chải vuốt vừa bứt tóc suy nghĩ về việc cử báo tin tức, giống như khó nghĩ mà muốn vò đầu bứt tai, một bộ dạng khó nghĩ rõ ràng.
Viết lách vừa vặn là thế yếu của vị đại tướng quân này.
...
A Cửu trở về nơi đã gắn bó suốt thời gian năm sáu năm, có thể coi như nhà của nàng. Tuy cảnh vật quen thuộc nhưng không thể coi là kỷ niệm, thuần túy là ký ức hiện ra để cảnh tượng nhìn như quen thuộc.
A Cửu thật cũng không nhớ nhà, dù sao nàng ở nơi này không có người thân. Muốn trở về chủ yếu là lấy một món đồ.
A Cửu chạy khắp một vòng sân nhà, cuối cùng ở trên một đầu tường nhìn thấy con mèo mướp mà nàng thường cho ăn. Con mèo mướp này tương đối mập, nằm ủ rũ ở trên đầu tường, cái đuôi cụp xuống trốn trong bóng cây không dễ để nhận ra.
Nhìn đến A Cửu chạy đến, mèo mướp kêu lên một tiếng, tràn đầy kích động nhảy từ trên tường xuống, bổ vào trên lồng ngực của A Cửu.
A Cửu ẵm lấy mèo mướp, vui vẻ xoa xoay nhàu nhàu mèo mướp một trận, giống như một cục bông mềm. Sau khi đùa chơi một hồi phóng thích tâm tình, A Cửu sử dụng lực lượng thiên mệnh lấy ra đồ vật mình muốn.
Từ trên bộ lông của con mèo mướp chậm rãi bốc ra một cỗ lực lượng huyền diệu, lực lượng giống như sương mù màu đen, chứa vô số hạt li ti cuối cùng hội tụ vào cùng một chỗ, chậm rãi ngưng kết thành hình dáng.
Một cái chuông tròn mang màu ám kim tràn đầy cổ phác, giống như thấm đẫm khí tức thời gian, từ cổ xưa lưu truyền xuống.
A Cửu lấy ra một cái dây đỏ buộc lại chuông tròn, đeo vào trên cổ tay. Mặc dù là chuông tròn nhưng mặc cho A Cửu lắc như thế nào nó cũng không kêu lên thành tiếng, vô cùng im lặng giống như đã bị hư hại.
Con mèo mướp giống như đi qua một lần tẩy màu lông, toàn bộ lông mèo đều trở nên trắng muốt, nhưng nó không ảnh hưởng đến sức khỏe của mèo mướp một chút nào, vẫn để cho mèo mướp lim dim lăn lộn trong vòng tay của A Cửu.
A Cửu ôm lấy mèo trắng, tung tăng chạy ra khỏi cửa, thấy Lý Quân Thiên còn chưa đi theo liền lên tiếng nói.
“Tỷ tỷ, đi thôi”.
Lý Quân Thiên chậm rãi bắt kịp A Cửu, hơi tỏ ra vẻ hiếu kỳ hỏi.
“Cái chuông này là gì?”
A Cửu lắc lắc cổ tay khiến cho cái chuông lắc qua lắc lại, ánh mắt híp lại thành hình bán nguyệt nói.
“Khi ta được người tìm thấy đã đeo cái chuông này ở trên người, có lẽ là di vật do cha mẹ để lại”.
Kỷ vật này nói đến là một câu chuyện không được vui nhưng tâm tình của A Cửu cũng không bị thay đổi, thậm chí khi nhắc đến có chút vui vẻ khiến cho Lý Quân Thiên không hiểu ra sao, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm.
Lý Quân Thiên xoay người nhìn về tiểu viện mà A Cửu đã ở này, nghĩ một chút liền hỏi.
“Tiểu viện này...”
A Cửu lắc đầu, cũng không ngoảnh lại, thản nhiên nói.
“Mặc kệ nó, cũng chẳng có ảnh hưởng gì, sau này sẽ không đến nữa”.
...
p/s: Trạng thái không tốt lắm nhưng bố cục hiện tại đã hoàn tất, chuẩn bị vén màn toàn bộ Thần Triều.
p/s: Cầu đề cử!!!