Chương 210: Đại Xích Thiên
Lý Quân Thiên sau khi rèn luyện xong Quy Khư liền bỏ ra một chút thời gian đi thử dò xét Thiên Đạo của Thương Võ Đại Lục.
Kết quả là không có thu hoạch gì, Thiên Đạo tồn tại nhưng không hữu hình, có thể mơ hồ biết được tác động cùng kết quả lại không thể truy ngược nhìn đến đầu nguồn.
Rất hiển nhiên, Thiên Đạo còn chưa thành “linh” cũng chưa hữu hình, so ra đã hơi kém hơn Thiên Linh Đại Lục.
Nhưng không phải không có thu hoạch gì, Lý Quân Thiên lại có thể làm được một chuyện.
Hắn mượn thân phận của “Lý Khuynh Nguyệt” điều động “võ đạo” thao túng ba nghìn quy tắc, phản ngược lại gây ảnh hưởng đến thiên đạo, cuối cùng ảnh hưởng toàn bộ thiên địa.
Lý Quân Thiên “tiện tay” thao tác, Thương Võ Đại Lục rục rịch chấn động, phương hướng “trôi dạt” chậm rãi hướng về Thiên Linh Đại Lục đến gần.
Không sai, Lý Quân Thiên có thể hơi điều động phương hướng trôi dạt của điều động, chậm rãi áp sát mục tiêu, mà hắn muốn Thương Võ Đại Lục hợp nhất cùng Thiên Linh Đại Lục, cho nên tiện tay xuất thủ.
Sau đó liền không có động tác gì nữa, thuận theo tự nhiên.
Lý Quân Thiên trở về, chuẩn bị đi đến Thế Giới Cửu Thiên, thăm một chuyến Đại Việt Thần Triều.
Ngày này, Lý Quân Thiên lấy ra kiếm Xích Mặc, lực lượng của đạo truyền vào, dọc theo loại liên kết bí ẩn của kiếm Xích Mặc với nơi nào đó, không ngừng làm sâu sắc loại liên kết này.
Muồn nhờ vào loại liên kết này mở ra một cái thông đạo để bản thân có thể ngược dòng đi đến vị trí đối diện.
Không biết trải qua bao lâu, Lý Quân Thiên ngừng vận chuyển lực lượng, trực tiếp cắt đứt liên kết ở giữa kiếm Xích Mặc với phía đối diện. Lông mày của Lý Quân Thiên nhíu lại.
“Khoảng cách quá xa sao?”
Không hiểu thấu, lực lượng của hắn giống như ngược dòng nước tiến lên, vô cùng khó mà truy tra đến nguồn gốc mối liên kết với kiếm Xích Mặc. Không đơn thuần chỉ là khoảng cách xa xôi mà còn có một loại lực lượng bài xích bắn ngược trở về.
Loại lực lượng kia mênh mông cuồn cuộn giống như một loại đại thế, phương hướng tất nhiên, không thể nghịch hành, không thể chống đỡ.
Không phải Lý Quân Thiên không xuyên thủng được loại đại thế kia, chỉ là không cần thiết. Hắn có thể chém ra một khe hở trên cỗ lực lượng kia, nhưng lực lượng kia tựa như biển, mặt nước b·ị c·hém ra rất nhanh liền bị dòng nước bù đắp trở về, che lấp lại v·ết t·hương, khôi phục lại nguyên trạng.
Khoảng cách không biết bao xa, không biết bao nhiêu cái thế giới, không hề trực diện với nhau lại có thể chém ra được lực lượng đầu nguồn kia, đã thuộc về chuyện vô cùng không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên không thể đòi hỏi Lý Quân Thiên có thể đem lực lượng đầu nguồn kia đánh tan được. Còn không biết lực lượng đầu nguồn kia là cái gì đâu, làm sao có thể cách xa xôi vô tận vượt qua Hỗn Không Hải tác động đến được.
Mới nói, không cần thiết bùng nổ toàn bộ lực lượng chém tan phía đối diện.
Đồng thời, Lý Quân Thiên cũng có một loại dự cảm mơ hồ, tương lai sẽ có ngày tiếp xúc đến, hiện tại không cần thiết phải cưỡng cầu.
Lý Quân Thiên mới cho rằng không cần thiết phải dốc toàn bộ sức mạnh chém ra, còn thu kiếm trở về. Một khi hắn mở ra thông đạo đi về phía bên kia, không biết khoảng cách xa xôi đến mức nào, không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể trở về.
Thông đạo kia sẽ cấp tốc đóng lại, Lý Quân Thiên muốn trở về chỉ có thể tự mình bay trở lại, tự mình “bơi” trong Hỗn Không Hải. Lý Quân Thiên không muốn trải nghiệm cảm giác một mình du tẩu ở nơi đó.
Nhàm chán mà không có ích lợi gì, Lý Quân Thiên không muốn làm, không có hứng thú đi làm.
Cuối cùng, tốt nhất vẫn là không đi.
Lần này cũng chỉ có Lý Quân Thiên thử nghiệm đi một mình, hắn không định dẫn người nào đi theo. Dù sao tình hình ở phía bên kia tương đối quỷ dị, lực lượng quy tắc bạo lộ khắp nơi, không dễ dàng chống lại, cho nên đi đến có nguy hiểm nhất định.
Không nghĩ đến, chuyến này đi ra lại là công cốc, hành động không thành công.
...
Thế giới Cửu Châu, cấm địa Đại Xích Thiên.
Đất trời vạn dặm đỏ thẫm giống như bị máu tươi nhuộm đẫm. Bất kể cỏ cây đất đá đều giống như ngâm trong biển máu thật lâu, trịu nặng đến không thể thấm đẫm hơn được nữa.
Thậm chí bầu trời, cũng không ngoại lệ, mây không có màu trắng mà một loại đỏ thẫm ngả sang màu đen, che chắn ánh sáng từ bầu trời. May mắn, màu sắc của bầu trời tuy cũng đỏ như máu nhưng đột sáng tươi tắn hơn một chút, có thể phân biệt được đồ vật khác nhau chứ không phải một màu sắc giống y như nhau.
Lúc này, trung tâm của Đại Xích Thiên, vùng đất chưa từng có dấu chân của bất cứ sinh vật nào, đối với sinh linh của Thế Giới Cửu Châu thì chưa từng thấy được phong cảnh nơi này, là một trong những bí ẩn hàng đầu của Thế Giới Cửu Châu.
Ùng ục!
Trung tâm của Đại Xích Thiên lại không phải thi sơn huyết hải gì mà là một cái bia đá. Bia đá cao hơn vạn trượng đâm thẳng trời cao, trên thân bia đá cổ lão nhuốm đầy vết tích tuế nguyệt, cổ lão mà t·ang t·hương.
Đồng thời, tấm bia đá này còn phát ra một loại cảm giác nặng nề, giống như tuế nguyệt tích lũy, năm dài tháng rộng không ngừng chồng chất lên, khiến cho loại cảm giác t·ang t·hương kia pha lẫn trầm trọng để người ngạt thở.
Bia đá lúc này phát ra tiếng ùng ục giống như dạ dày đang co bóp, giống như nước sôi trào, lộ ra vô cùng dọa người.
Rống!!!
Bia đá rung lên như có tiếng cự thú gầm vang, tiếng gầm này khiến cho tiếng ùng ục kia càng phát ra vang dội. Cả hai kết hợp lại rất giống như một con quái vật đói bụng lâu ngày đang điên cuồng bùng nổ lực lượng, vươn mình về phía con mồi.
Nhưng vị trí của nó giống như bị cố định, bị khóa chặt tại chỗ không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn đến miếng ăn mà không thể động được, khao khát cùng phẫn nộ đan xen, u uất đến tận cùng.
Trên bia đá giống như bị rung ra vô số vết nứt, vết nứt chậm rãi chảy ra máu tươi, giống như cơ thể b·ị c·hém một kiếm khiến máu tươi tuôn trào ra, dòng máu đặc sệt đổ xuống, chậm rãi nhuộm đỏ tất cả bia đá, biến nó thành một dòng thác cao vạn trượng.
Dòng máu giống như vô cùng vô tận đổ xuống, mở rộng ra bốn phía, giống như dòng lũ xâm lấn mở rộng, đem tất cả mọi thứ ở xung quanh nhấn chìm một cách chậm rãi.
Tựa như cắn nuốt, tựa như tiêu hóa, lại tựa như cái gì cũng không thể nuốt đến.
Không bao lâu, vạn dặm của Đại Xích Thiên biến thành một mảnh biển máu, sóng biển trập trùng, từng tầng hải lãng điên cuồng xô đẩy tràn ra phía ngoài, muốn xâm lấn mở rộng phạm vi của Đại Xích Thiên.
Tựa như đã không hài lòng phạm vi vạn dặm này mà muốn nhấm chìm toàn bộ thế giới vào trong huyết hải mới hài lòng.
Nhưng ở ngoài vạn dặm giống như có một bức tường trong suốt bao vây lại Đại Xích Thiên, mặc cho sóng máu cuồn cuộn đập xuống cũng không thể mở rộng mảy may, cũng không thể lay chuyển bức tường mảy may.
Thậm chí bức tường giống như ẩn chứa lực lượng nhất định, đem sóng máu dội ngược trở lại, một bộ phận máu tươi b·ị đ·ánh đến bốc hơi thành sương mù, lôi đình ẩn hiện từng sợi phát ra tiếng roèn roẹt vô cùng dọa người.
Mà ở bên ngoài bức tường, nhìn đến biển máu cao vạn trượng không ngừng xô đẩy chồng chất lên, người phụ trách trông coi Đại Xích Thiên không khỏi nhíu chặt lông mày.
Hắn mặt giáp trụ, khuôn mặt cương nghị mà sắc bén, lông mày nhíu chặt để cho vẻ mặt của hắn càng thêm nghiêm nghị.
“Tên kia phát điên cái gì?”
Giọng quát của hắn lạnh lùng mà sắc bén, giống như có thể xuyên thủng bức tường, chém mở huyết hải, cuối cùng gõ vào trên bia đá.
Bành! Bành! Bành!
Sóng biển cứ thế chậm rãi ngưng lại, huyết hải thành một mảnh bình lặng, giống như bị tiếng quát vừa rồi ép đi vào khuôn khổ, ép cho mặt biển bình lặng.
...
p/s: Cầu đề cử!