Chương 192: Nàng
Có thể nói là đám người Hộ Thiên Thuẫn nhặt về được một mạng bởi vì nơi này là không gian bản nguyên.
Quy tắc khởi nguồn mà vững chắc thuộc về thiên địa, Lý Quân Thiên còn không thể mượn dùng đến bao nhiêu huyền ảo, cho nên không thể ma diệt chân linh của đám người, chỉ có thể làm b·ị t·hương đối phương một chút.
Thân thể b·ị t·hương mất thời gian rất lâu mới có thể lành lặn, chân linh b·ị t·hương gần như không có khả năng chữa lành, hoặc là cảnh giới của bọn hắn hiện tại còn chưa tìm ra cách chữa lành chân linh được.
Hơn nữa Lăng Triều Âm có thể câu thông mượn chút lực lượng của cây thế giới đến hiện ra dây leo kia, cho nên dây leo kia mới có thể ngăn được đại bộ phận lực lượng của Táng Đế Liên, nếu không thì cặn cũng không còn sót lại chứ đừng nói đến hai phần dây leo.
Mà nhặt về một cái mạng, đám người của Hộ Thiên Thuẫn cũng là trọng thương.
Lăng Triều Âm chỉ còn nửa khuôn mặt cùng cổ, nửa phần tóc cũng hủy diệt chỉ còn một đầu tóc ngắn lơ lửng trong không trung.
Ở phía sau lưng, Cổ Thái Huyền cùng Trương Vô Cực khá hơn một chút, ngoại trừ đầu lâu còn nhiều hơn mấy cái xương sườn, nhưng cũng chỉ đến thế thôi, đồng dạng là trọng thương không còn đủ thân thể.
Nhất là Cổ Thái Huyền còn trực tiếp bị nổ tung cả cổ, đầu cùng thân chỉ còn sót lại một chút da thịt dính liền vào với nhau, máu tươi trực tiếp bị đốt cháy thành keo mà không chảy ra được.
Nhưng thảm nhất, không có ai qua được Trần Chi Mai. Mặc dù nàng thuộc vào bên được che chở nhưng bởi vì từ đầu bị Lý Quân Thiên gõ đến trọng thương, thân thể vốn đang chữa trị lại chưa kịp toàn lực phòng thủ.
Cho nên nàng chỉ còn lại có nửa cái đầu lâu cùng một cánh tay, nửa đầu lâu chính là phần sọ não bảo hộ lấy não bộ. Nhưng kỳ thực, đây chính là tàn thi, Trần Chi Mai cầm cự ý thức trong thời gian ngắn, chẳng mấy chốc sẽ tiêu tán.
Có điều bởi vì ở trong không gian bản nguyên cho nên ý thức này cũng không tiêu tán, lực lượng bản nguyên không ngừng tràn đến đem cỗ tàn thi này tu bổ cùng với duy trì lấy ý thức của Trần Chi Mai.
Nhưng quá trình rất chậm rãi, đồng thời Trần Chi Mai cũng không thể làm ra chút phản ứng nào không khác gì một cỗ t·hi t·hể tàn tạ.
Răng rắc!
Vĩnh Dạ vang lên một tiếng vỡ nát thanh thúy, một tia vết rạn cấp tốc kéo dài toàn bộ lưỡi kiếm. Lý Quân Thiên nhìn qua Vĩnh Dạ, ánh mắt có chút đau lòng. Thần thông hình thức ban đầu mang theo lực lượng quá mạnh, dù cho Lý Quân Thiên gánh vác một phần áp lực cũng khiến cho Vĩnh Dạ bị tổn thương to lớn.
Vết thương cũ chưa chữa trị được, lại thêm một v·ết t·hương lớn hơn.
Lấy ra vỏ kiếm, đem Vĩnh Dạ tra vào vỏ, Lý Quân Thiên thở dài một tiếng, bàn tay vuốt ve lấy vỏ kiếm, động tác hơi ôn nhu, ánh mắt ẩn chứa một chút tình cảm.
“Có lẽ phải dành công sức để ngươi khôi phục một chút”.
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm một câu sau đó đem Vĩnh Dạ nắm ở trong tay phải, thân hình phiêu nhiên hạ xuống, chậm rãi đi vào trong gốc Cây Thế Giới. Toàn bộ quá trình cơ hồ không thèm liếc qua bốn cỗ tàn thi ở trên mặt đất kia.
Cho dù bọn hắn có sống lại, chân linh cũng trọng thương, sức mạnh khó mà còn lại bao nhiêu, thậm chí còn sẽ trở thành thân thể tàn khuyết chứ không phải thân thể sẽ được lực lượng bản nguyên tẩm bổ đến hoàn thiện như cũ.
Nói đơn giản nếu bây giờ bọn hắn lựa chọn t·ử v·ong hủy diệt để sống lại, thân thể sẽ lập tức được gây dựng lại, nhưng v·ết t·hương ở chân linh sẽ trở thành vết sẹo vĩnh viễn, giống như mắt của Cổ Thái Huyền, không thể khôi phục lại được trừ khi có pháp môn đặc biệt nào đó.
Nhưng nếu như kéo dài thời gian, chờ đợi lực lượng bản nguyên tràn đến chữa trị thân thể của bọn hắn, vậy thì bọn hắn sẽ có một cơ thể lành lặn như cũ. Tất nhiên v·ết t·hương trên chân linh cũng vẫn tồn tại, nhưng chữa trị dễ hơn là sau khi phục sinh.
Mấy chuyện trong đó, Lý Quân Thiên không biết cũng không quan tâm lắm, hắn đã đi đến gốc cây thế giới.
Tay trái áp vào thân cây, tinh thần mở rộng ra cảm ứng thân cây. Lúc này hắn cảm nhận thế gian không phải thông qua ngũ cảm, không nhìn không nghe, không ngửi không nếm cũng không đụng chạm.
Tất cả đều thông qua ý để cảm nhận. Thân cùng ý hợp, ý cùng thần hợp, thần dung thiên địa, thiên nhân hợp nhất.
Đột nhiên, mi tâm của Lý Quân Thiên vỡ ra một khe nứt, giữa trán nhiều thêm một dấu vết đen kịt, mở hồ hiện ra một hình dáng của thanh kiếm.
Từ trong khe nứt hình kiếm bắn ra một luồng hắc quang, hắc quang vọt thẳng lên đánh vào trên cây thế giới.
Đông!
Giống như chuông đồng bị gõ vang, toàn bộ cây thế giới khẽ run một cái, bề mặt của cây thế giới vậy mà toát ra một khe nứt, tựa như bị hắc quang kia chém rách.
Hừ!
Lý Quân Thiên khẽ hừ một tiếng, lông mày hơi nhíu lại giống như rất khó chịu, ánh mắt chậm rãi mở ra, con ngươi trong suốt thanh tịnh nhưng ẩn chứa một tia phức tạp.
“Ngươi đã đến”.
Từ trong vết nứt của thân cây mơ hồ truyền ra hắc quang che phủ tầm mắt, mà ẩn trong hắc quang có một bóng người, bóng người thước tha mà không rõ ràng lại có âm thanh truyền ra.
Tiếng nói thanh thúy đường hoàng, ngoại trừ một loại cảm giác lạnh nhạt hờ hững còn có cảm giác bá đạo để người tin phục không nghi ngờ.
Lý Quân Thiên ngưng tụ ánh mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt, lông mày nhíu chặt chưa từng lỏng ra.
“Ngươi...”
Bóng hình dần dần rõ ràng, Lý Quân Thiên kinh nghi giống như hỏi khó tin. Nhưng rất nhanh, hắn liền lấy lại được bình tĩnh, chăm chú hỏi.
“Có thể giao lưu sao?”
Bóng người thướt tha mà bá đạo hiện ra rõ ràng, nàng gật đầu nói.
“Có thể”.
Lý Quân Thiên hơi giãn ra lông mày, ánh mắt chấn động nâng lên như mặt hồ gợn sóng hỏi.
“Ngươi làm sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?”
Bóng người lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói.
“Ngươi tới cho nên một phần ta ở chỗ này, một phần vẫn luôn ở chỗ ngươi”.
Lý Quân Thiên hơi đảo tròng mắt một chút, ban đầu nghe hơi khó hiểu nhưng giống như liên tưởng đến cái gì, hắn liền bừng tỉnh sau đó híp mắt hỏi.
“Chấp niệm kia chính là ngươi, mà những chuyện xảy ra ngươi cũng biết?”
Bóng người gật đầu, cười cười nói.
“Ngươi làm rất tốt, không để ta thất vọng”.
Lý Quân Thiên sầm mặt lại, theo lời nói này thì bóng dáng đã trở nên rõ ràng. Dung mạo khuynh thành ngạo nghễ, giống như một đóa tuyết liên kiêu sa, lạnh nhạt đối với thế gian.
Bóng người, vậy mà giống Lý Quân Thiên như đúc.
Tựa như soi gương.
Chỉ là khí chất của bóng người có chút phiêu miểu, nhiều thêm một chút kiều mị cùng bá đạo, thoáng qua có hơi khác biệt với bản thân Lý Quân Thiên.
Nàng, không phải người khác.
Chính là Kiếm Ma Lý Khuynh Thiên.
Nói rằng nàng giống Lý Quân Thiên như đúc, càng phải nói là Lý Quân Thiên gánh lấy diện mạo của nàng mới đúng.
Mà khóe miệng của Lý Khuynh Thiên còn treo một nụ cười nhạt, giống như trêu đùa cùng với ý vị thâm trường.
Bộ dáng này kém chút để Lý Quân Thiên tức điên lên, thở phì phò nói.
“Không thất vọng cái quỷ? Nói đi, rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Lý Khuynh Thiên lạnh nhạt nói.
“Ta vong, ngươi sinh, chúng ta sống”.
Lý Quân Thiên nhướng mày.
“Nói tiếng người”.
Lý Khuynh Thiên nhún vai thở dài.
“Không biết, chính là ta c·hết rồi, ngươi sinh ra. Mọi chuyện còn lại không liên quan gì đến ta”.
“Vậy sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Lý Khuynh Thiên suy nghĩ một chút nói.
“Vấn Thiên sau đó ý chí còn sót lại ở nơi này, bởi vì ngươi sinh cho nên ta không hoàn toàn c·hết đi, chỉ có thể chậm rãi tiêu tán”.
Lý Quân Thiên gật đầu, nghĩ một chút liền hiểu chuyện này nhưng vẫn khó mà tin được Lý Khuynh Thiên vậy mà còn sót lại một đạo ý chí kẹt ở nơi này, kết hợp với chấp niệm còn sót lại tạo thành ý chí như bây giờ.
Hoặc có thể gọi là tàn niệm, tàn hồn gì đó?
Lưỡng lự một chút, Lý Quân Thiên mới hỏi.
“Ngươi bây giờ là tình huống gì, có thể sống lại không?”
Lý Khuynh Thiên lạnh nhạt trần thuật.
“Không thể, ta cũng không biết tình huống của ngươi là như thế nào, nhưng thân thể kia đã không thuộc về ta. Đồng thời bản thân ta cũng chỉ là lục bình không rễ, không bao lâu nữa sẽ tiêu tán đi”.
Lý Quân Thiên nhíu mày càng sâu hỏi.
“Không có biện pháp nào sao?”
Hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là nhìn thấy tàn hồn của Lý Khuynh Thiên, Lý Quân Thiên cảm thấy không muốn để nàng tiêu tán, cảm thấy rất muốn cứu chữa nàng.
Khóe miệng của Lý Khuynh Thiên càng cong lên rõ ràng hơn, trêu ghẹo nói.
“Không nỡ à? Yên tâm, sẽ không có ảnh hưởng gì đến ngươi”.
Nói xong, nàng tiến lên mấy bước, Lý Khuynh Thiên dùng một ngón tay chọc chọc vào trên vai của Lý Quân Thiên, nói.
“Được rồi, thời gian của ta không nhiều lắm. Hiện tại liền giúp người chứng đạo đi”.
...
p/s: Chương này đủ bất ngờ chưaaa~~~
p/s: Cầu đề cử!!!