Chương 190: Dọc theo quy tắc tìm hiểu bản nguyên
Đối với thủ đoạn vận dụng lực lượng mộng ảo, hóa hư thành thật khiến cho đôi mắt của Lý Thanh Thanh tỏa ra ánh sáng giống như thu tất cả ánh sao của bầu trời đêm vào trong đôi mắt.
Mà sau khi đọc lấy Hóa Long Thất Biến, Lý Thanh Thanh càng bất giác đắm chìm vào bên trong, giống như mê mất cả tinh thần, trở nên giống như một khúc gỗ ngồi ở nơi đó.
Lý Quân Thiên thấy Lý Thanh Thanh đắm chìm trong cảm ngộ, hắn liền không thèm để ý đến. Quay sang nhìn Vũ Nhu nói.
“Ta chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, không cần lo lắng, mọi chuyện cứ như thường là được”.
Vũ Nhu hơi ngưng một chút nhìn về phía Lý Quân Thiên, một hồi lâu sau, ánh mắt hơi rung động một chút sau đó gật đầu. Ôn nhu, hiểu chuyện, nghe lời.
Lý Quân Thiên cũng không cần bàn giao gì nhiều, phất phất tay để nàng lui xuống. Kỳ thực hiện tại Vũ Nhu chính là thị nữ th·iếp thân của Lý Quân Thiên, ngoại trừ chăm sóc Lý Quân Thiên ra cũng không có việc gì để làm.
Để Vũ Nhu lui ra, chính là trở về trong lầu gỗ đi làm một chút việc lặt vặt.
Lý Quân Thiên đứng dậy, đi về phía Cây Thế Giới. Bàn tay áp lên thân cây, tinh thần tràn ra cảm ngộ tất cả các đầu quy tắc ẩn chứa ở bên trong.
Mỗi đầu quy tắc giống như một sợi dây xỏ xuyên khắp thiên địa, mà nhánh của Cây Thế Giới này chính là một điểm hội tụ tất cả những sợi dây này vào cùng một điểm, vô cùng thần kỳ.
Lý Quân Thiên tiêu hao lượng lớn tinh thần hồn lực len lỏi theo những sợi dây quy tắc này, tìm đến điểm hội tụ khác của những sợi dây quy tắc này.
Không biết qua bao lâu, Lý Quân Thiên mở mắt ra, khóe miệng hơi cong lên.
“Giấu thật sâu”.
Không giống như Thần Quang Đại Lục, không gian bản nguyên hiện ra trước mắt người nhưng lại có ngăn cách đặc biệt cùng với nguy hiểm, để người nhìn thấy mà không tiếp cận được.
Mà không gian bản nguyên của Thương Võ Đại Lục không hiện ra trước mắt người, ẩn trong một tầng không gian khép kín, người thường không thể cảm nhận được, cũng không thể tìm đến.
Chỉ có cơ duyên trùng hợp đi đến vị trí nào đó, để lực lượng không gian trùng hợp tác động đến, lại có thể chống lại một chút không gian đảo lộn mới có thể tiến vào.
Nói chung không có đủ năng lực cùng vận khí là không thể nào tiến đến nơi này được. Về sau Cổ Thái Huyền nghiên cứu rõ ràng, kết hợp với lực lượng bản nguyên liền có thể xuất nhập một cách dễ dàng.
Lý Quân Thiên không có vận khí tốt như vậy, nhưng năng lực lại mạnh đến phi thường, trực tiếp định vị được vị trí của không gian bản nguyên, đồng thời còn muốn b·ạo l·ực xông vào.
Không phải xé rách không gian xông vào mà là trực tiếp dọc theo lực lượng quy tắc chạy đến, vận dụng lượng lớn lực lượng quy tắc, từ mức độ vận dụng cho đến số lượng tiêu hao mới có thể chạy vào trong không gian bản nguyên được.
Thân thể của Lý Quân Thiên thoáng phát ra ánh sáng, lóng lánh giống như thần quang đồng thời càng lúc càng sáng rực.
Xiu!
Quang huy lóng lánh lập tức bắn vọt, trong chớp mắt chọc thủng không gian, biến mất tại nguyên chỗ.
Gió nhẹ phất qua, sóng mây lăn lộn. Dưới gốc cây thế giới cuối cùng chỉ còn lại lá cây rung rinh, nơi nào còn có thân ảnh của Lý Quân Thiên. Ở trong lầu gỗ, Vũ Nhu hơi thất thần một khoảng chút, cuối cùng ánh mắt rất phức tạp mới chậm rãi thu hồi.
...
Không gian bản nguyên của Thương Võ Đại Lục.
Đại thụ to lớn, tán cây chính là bầu trời, quy tắc là nhánh cây, rễ cây giống như sơn mạch liên miên kéo dài hàng trăm dặm.
Bên trong không gian bản nguyên, không có lực lượng không gian chấn động nhưng giữa khoảng không gian này đột nhiên bị rung chuyển lên.
Khoảng không đột nhiên vỡ ra một khe hở, từ trong khe hở bắn ra quang điểm sáng rực, Lý Quân Thiên từ trong khe hở bước ra, quang mang cấp tốc thu liễm lại.
Cùng một lúc, bốn cỗ khí thế bốc lên xông thẳng bầu trời, khí thế tràn ra khóa chặt lấy Lý Quân Thiên đồng thời chủ nhân của những cỗ khí thế này còn cấp tốc đến gần.
Võ Thánh Cổ Thái Huyền, Thú Vương Trần Chi Mai, Đạo Nguyên Trương Vô Cực, Mộc Vương Lăng Triều Âm.
Cổ Thái Huyền bộ dáng như xưa, chỉ là trên mắt buộc thêm một mảnh lụa đen che lại đôi mắt, hiển nhiên v·ết t·hương bị Lý Quân Thiên chém ra khó mà khôi phục được.
Dù sao cũng là v·ết t·hương do lực lượng của đạo gây ra, tương ứng ẩn chứa lực lượng quy tắc, tổn thương thẳng đến chân linh cho nên không thể chữa lành được.
Nói đến, nếu hiện tại Lý Quân Thiên vận dụng lực lượng của đạo đi tận lực chém g·iết Cổ Thái Huyền, vậy thì có khả năng rất cao đối phương sẽ thật sự vẫn lạc mà không còn khả năng phục sinh.
Dù sao hắn đã lĩnh ngộ quy tắc đến cảnh giới rất cao, cũng có thể đi vận dụng lực lượng quy tắc đến chém tận g·iết tuyệt tan rã chân linh của đối phương.
Đối với chuyện này, Cổ Thái Huyền không rõ ràng nhưng hắn biết được Lý Quân Thiên có khả năng chém g·iết hắn, đồng thời cũng trọng thương chân linh của hắn, cho nên vô cùng đề phòng.
“Sao ngươi có thể đi đến nơi này?”
Lý Quân Thiên liếc mắt một vòng sau đó tự động không nhìn bốn người này. Mặc dù khí thế của bốn người đều rất mạnh, so với trước kia thì mạnh hơn rất nhiều, thậm chí có thể mang đến cảm giác hơi nguy hiểm cho Lý Quân Thiên.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng không hứng thú với bọn họ, tầm mắt của hắn bị cái cây khổng lồ trước mắt hấp dẫn.
Toàn thân cây chảy dọc lực lượng quy tắc, mỗi một đầu quy tắc to lớn giống như một dòng sông đang chảy, mà toàn bộ thân cây giống như biển cả bao la, lực lượng cuồn cuộn hừng hực không ngừng xoay chuyển.
Quan sát một hồi, khóe miệng của Lý Quân Thiên bất giác cong lên, trong lòng không khỏi vui mừng.
Hắn vốn có mấy loại suy nghĩ về việc “chứng đạo” nhưng thấy được cây thế giới này, Lý Quân Thiên liền kiên định một loại ý nghĩ.
Đem “võ đạo” đánh vào trong Cây Thế Giới này, để nó bao trùm đến toàn bộ thiên địa, trở thành con đường rộng lớn nhất, cao cấp nhất, lưu truyền vạn thế.
Ý nghĩ này nảy sinh liền không thể ngừng được.
Phải biết điều này giúp hắn tiết kiệm rất nhiều thời gian cùng công sức, chỉ cần “chứng đạo” theo cách này, Lý Quân Thiên liền hoàn thành chấp niệm của Kiếm Ma, từ đó về sau không phải lo lắng bất cứ vấn đề gì nữa.
Lý Quân Thiên đắm chìm trong suy diễn cách mượn nhờ cây thế giới này chứng đạo, nhưng bốn người còn lại đâu có thể để phần tử nguy hiểm như hắn hoạt động tự do ở nơi này được.
Trương Vô Cực hùng hổ quát lớn.
“Này, bọn ta đang nói chuyện với ngươi đấy”.
Lý Quân Thiên hồi thần liếc Trương Vô Cực một cái, ánh mắt hơi hờ hững lạnh nhạt, cũng lười nhác tranh cãi cái gì.
“Ta không tìm các ngươi, tránh ra đi”.
Lưu ý đến ánh mắt của Lý Quân Thiên nhìn về phía cây thế giới, Cổ Thái Huyền cùng Trần Chi Mai đã sáp lại đứng song song, chắn trước mặt Lý Quân Thiên, kiên quyết không cho hắn tiến lên/
Lý Quân Thiên hơi nhíu mày một cái.
“Không tránh? Muốn đánh nhau đúng không?”
Cổ Thái Huyền hơi ôn hòa cười một tiếng muốn làm dịu đi bầu không khí, hơi khách khí nói ra.
“Lý cô nương, nơi này thuộc về Hộ Thiên Thuẫn, không biết cô nương có thể cáo tri mục đích của mình được hay không?”
Lý Quân Thiên hừ lạnh.
“Không gian bản nguyên thuộc về các ngươi? Ta nên nói là khẩu khí của ngươi lớn hay là dã tâm của ngươi lớn?”
Cổ Thái Huyền: “...”
Hắn quên mất Lý Quân Thiên cũng biết về không gian bản nguyên, cho nên muốn dùng lời nói để đối phương rời đi có vẻ không phải chuyện dễ dàng.
Trần Chi Mai lúc này mới lên tiếng.
“Nơi này phát triển nghìn năm, chính là thuộc về Hộ Thiên Thuẫn bọn ta”.
Lý Quân Thiên liếc nàng một cái, tay trái vươn ra, một thanh hắc kiếm xuất hiện ở trong tay, lưỡi kiếm đen tuyền không phản quang.
Vĩnh Dạ.
...
p/s: Hôm qua thời gian quá gấp, chương này bù đắp chương thiếu của hôm qua, tối nay vẫn có chương.
p/s: Cầu đề cử!!!