Chương 18: Long Biến
Lý Quân Thiên không có bất ngờ, hạ kiếm xuống, bộ dạng giống như “mời nói”. Lý Thiên Hành kể lại chậm rãi.
“Hắn là Trần Nam, trước đây ta trùng hợp cứu được, trở thành đệ tử của ta.”
Lý Quân Thiên gật đầu, chẳng trách khí tức có mấy phần tương tự, chính là truyền thừa nhất mạch. Hắn cắt đứt lời nói của Lý Thiên Hành, bản thân đâu có quan tâm đến cố sự của Lý Thiên Hành cùng đệ tử cơ chứ.
“Những năm này xem ra ngươi cũng tiến bộ không ít nhỉ, công pháp có thể biến thành loại nửa người nửa thú kia.”
Lý Thiên Hành đen mặt lại.
“Cái gì là nửa người nửa thú? Đó là Long Biến, chính là áo nghĩa cuối cùng của Hóa Long Quyết mà ta phát triển sáng tạo ra.”
Lý Quân Thiên nhún vai, có chút khinh bỉ nói.
“Ồ? Là Long Biến à? Nửa người nửa thú cũng gọi là long à?”
Lý Thiên Hành tức tối, giận muốn phát tiết mà khong dám. Lý Thanh Thanh ở một bên nghe, đến lúc này mới lo lắng lên tiếng.
“Gia gia, đó là tên Trần Nam kia sao? Tại sao người lại không nói với ta?”
Lý Thiên Hành coi như không nghe thấy, chuyện này lão cũng không định nói với Lý Thanh Thanh. Dù gì thì lão cũng tính luôn cả nàng vào trong kế hoạch rồi, hiện tại nói ra thì hình tượng gia gia sẽ để nàng sụp đổ mất, nhất là chuyện chủ động đưa đệ tử của Long Vũ Môn đến cho Trần Nam bắt được.
Lão tiếp tục nói với Lý Quân Thiên.
“Trần Nam đứa nhỏ kia, chỉ là quá tuyệt vọng mà thôi. Năm đó ta truyền cho hắn Long Biến, nhưng chung quy không thể đột phá giới tuyến kia.”
Lý Quân Thiên liếc mắt, trong lòng thầm nghĩ.
“Giới tuyến kia chính là phong tỏa võ đạo nhỉ? E rằng không chỉ có tên Trần Nam kia không cam tâm thôi đâu...”
Nghĩ đến, ánh mắt của Lý Quân Thiên nhìn Lý Thiên Hành càng thêm sắc bén. Con người Lý Thiên Hành này, nhìn như chính khí đường hoàng, thực tế chính là một kẻ mưu mô xảo trá.
Năm đó, hắn tận lực tìm đến Kiếm Ma, sau đó diễn một màn ăn năn day dứt vì Lý gia bị diệt mà không giúp gì được, chơi một màn tình cảm, lừa gạt Lý Khuynh Thiên đến làm thánh nữ Long Vũ Môn. Về sau, Lý Khuynh Thiên lần lượt dưới sự bày bố của Lý Thiên Hành, thăm dò toàn bộ sáu đại tông môn, lừa gạt các đại truyền nhân, cùng dựng lý tưởng tiêu diệt Kiếm Ma.
Đến khi nàng lừa gạt Vô Thường Kiếm Phái để đúc kiếm, Lý Thiên Hành âm thầm bày bố, để cho tất cả gặp mặt, trong một lần vạch phá thân phận Kiếm Ma của nàng, đưa nàng vào thế bắt buộc g·iết hết tất cả những truyền nhân của sáu đại môn phái, từ đó gây nên thù hằn không thể xóa nhòa.
Lại về sau, lục đại môn phái bởi vì rất nhiều nguyên nhân cộng dồn lại, tổ chức Đãng Ma Đại Hội, kết cục chính là Kiếm Ma g·iết trọn các cao thủ tuyệt đỉnh của các môn phái, g·iết đến võ lâm cũng thụt lùi mấy chục năm.
Đến khi Kiếm Ma vấn kiếm Long Vũ Môn, lại là Lý Thiên Hành đứng ra khuyên nhủ, chịu một kiếm của nàng đoạn tuyệt tất cả ân oán.
Rất nhiều chuyện, nếu như không có Lý Thiên Hành giở trò, Kiếm Ma cũng khó mà bước lên đến võ đạo đỉnh cao. Tất nhiên, Lý Khuynh Thiên cũng mạnh đến mức mà không phải một quân cờ có thể tùy ý bài bố, chỉ có thể dựa thế mà đi, không thể chi phối Lý Khuynh Thiên được.
Trải qua một loạt các sự kiện, Lý Quân Thiên thông qua những dữ kiện mà mình biết được, lại thêm Lý Thiên Hành xuất hiện ở đây, hắn đã có thể đoán ra đại khái tiền căn hậu quả rồi.
Nói đơn giản chính là Lý Thiên Hành đạt đến cao thủ tuyệt đỉnh nhiều năm, nhưng võ đạo bị Kiếm Ma phong tỏa, tuy không cam lòng nhưng không thể đột phá được. Bản thân nghĩ ra rất nhiều phương pháp đột phá, nhưng lấy bản tính của lão già này thì chắc chắn sẽ không tự mình đi liều mạng. Cho nên, thông qua bày mưu tính kế, để người khác đi lên con đường mà mình nghĩ ra.
Trần Nam, bất quá là một quân cơ của lão mà thôi, nhất là cái áo nghĩa “Long Biến” này. Võ đạo bị phong tỏa, phải dùng rất nhiều huyết dịch làm nhiên liệu, một lần đốt cháy mà bộc phát để có thể đột phá tiến lên.
Phương pháp, thô ráp mà điên cuồng, tà dị giống như đã bị ép đến đường cùng. Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Nam bất quá mấy chục tuổi, làm sao có thể tuyệt vọng đến độ không tìm thấy đường ra được. Chỉ có cao thủ tuyệt đỉnh vị vây giữ mấy chục năm mới có thể nghĩ ra cái biện pháp đánh đổi tất cả, điên cuồng đến uống máu ăn thịt đồng loại như thế này thôi.
Đồng thời, lấy sức ảnh hưởng của Trần Nam, sao có thể bắt được nhiều người Long Vũ Môn mà còn chưa b·ị t·ruy s·át đến cùng trời cuối đất vậy. Lý Quân Thiên có thể cảm nhận được, chỉ có máu của người thuộc Long Vũ Môn mới có tác dụng lớn nhất để luyện công, dù sao cũng có cùng một loại nguồn gốc tẩm bổ.
Lấy tính cách của Lý Thiên Hành thì có thể làm ra mấy chuyện như thế này lắm. Chính vì những chuyện trong quá khứ, Lý Quân Thiên mới định mục tiêu đầu tiên là phải thách đấu Lý Thiên Hành.
Không phải vì bị tính kế, mà bởi vì hắn biết được năng lực của Lý Thiên Hành, chỉ có lão, mới là kẻ có khả năng đột phá nhất, cũng là mạnh nhất trong những người mà Kiếm Ma đặt vào trong ký ức.
Không nghĩ đến, nửa đường liền chạm trán, hơn nữa còn bị người tính kế sử dụng. Lý Quân Thiên lạnh lùng hỏi.
“Làm sao ngươi tìm được tung tích của ta?”
Đã biết bản thân bị lợi dụng, Lý Quân Thiên sẽ không cho rằng bản thân gặp được tiểu thị nữ kia là chuyện trùng hợp, trên đời này không có nhiều trùng hợp như vậy, hơn nữa trùng hợp này còn đạt đến một mục đích nhất định, vậy thì chính là có dự định.
Lý Thiên Hành không trả lời mà nói sang một chuyện khác.
“Nghe nói ngươi đang tìm ta à?”
Lý Quân Thiên liếc mắt, trong giây lát đã hiểu ra. Là Nhất Thần, tin tức tất nhiên là đến từ Nhất Thần, hoặc ít nhất là có liên quan đến Nhất Thần. Về phần Nhất Thần có vai trò gì trong việc này, hiện tại chưa cần phải lúc tính sổ. Giọng của Lý Quân Thiên càng lạnh lùng hơn.
“Cho nên ngươi chặn ta ở nơi này?”
Lý Thiên Hành về xoa đầu Lý Thanh Thanh, nói.
“Đi thôi. Nhiều năm không gặp, ngươi không ngại uống một chén chứ?”
Chậc!
Nếu đổi lại là Lý Khuynh Thiên thì đã sớm bị Lý Thiên Hành dắt mũi xoay loạn cả trời đất, mỗi lần gặp đều là lão già này chiếm thế chủ động, dẫn dắt câu chuyện. Nhưng bây giờ là Lý Quân Thiên, sẽ không có dễ dàng bị dẫn dắt như vậy. Hắn khinh thường nói.
“Không ngại. Ngươi tiếp ta một kiếm thì thế nào?”
Nụ cười của Lý Thiên Hành liền cứng ngắc, trong lòng xoay chuyển cấp tốc. Quả nhiên là Kiếm Ma, vừa gặp liền muốn chém hắn một kiếm. Lý Thiên Hành thật sự không muốn đối mặt với Lý Quân Thiên, đơn giản là đánh không lại, thậm chí còn phải gán mạng đi vào. Bây giờ con đường phía trước đã không phải đường cụt nữa, tương lai khá sáng tỏ, làm gì có chuyện hắn sẽ liều mạng ở đây.
Nhưng Lý Quân Thiên đâu có hỏi ý kiến Lý Thiên Hành, hắn chỉ thông báo chuyện tiếp một kiếm đó mà thôi. Chỉ thấy tay trái của hắn đặt lên chuôi kiếm, chân khí đảo lượn quanh thân, giống như thanh phong lướt qua, vạt áo hơi động lên, cuối cùng toàn bộ hội tụ vào trên Vĩnh Dạ.
Lý Thiên Hành cảm thấy toàn bộ cơ thể đều bị khóa chặt, hàng trăm mũi kiếm nhọn hoắt đang chỉ thẳng về bản thân ở khắp bốn phương tám hướng, không có một phương hướng nào có thể đào thoát.
Áp lực, càng lúc càng lớn.
Vốn muốn mở miệng bao biện một phen, đã thấy được cảm giác đại họa lâm đầu, thế gian muốn bị úp sấp, trời sập đất nứt, kinh hoảng vô cùng. Không dám lên tiếng nữa, vội vàng vận chuyển công pháp.
Hóa Long Quyết – Long Biến!
Lục bào vỡ tan, làn da chuyển sang thẫm màu, cơ bắp co rút lại, làn da hơi gồ lên, giống như hóa thành lân giáp. Không phải dạng mờ ảo mà chính là lân giáp chỉnh chỉnh tề tề, gần như đã ngưng thành kim loại. Ý cảnh cùng cơ thể triệt để trùng hợp vào nhau, râu tóc bạc trắng hơi tung bay, giống như râu rồng tung bay trong gió.
Tứ chi giống như móng vuốt, eo như hổ, vai như gấu, bộ dáng có chút hung bạo dữ tợn.
Biến hình, cũng chỉ mất thời gian mấy giây, đợi đến khi Lý Thiên Hành đẩy Lý Thanh Thanh lui ra xa thì Lý Quân Thiên liền rút kiếm, từ xa đánh ra một đòn. Kiếm khí như du long, từ xa mà đến, uy thế hào hùng xé rách toàn bộ thiên địa.
Lý Quân Thiên rút kiếm, từ khi lấy thân xác Kiếm Ma sống lại, lần thứ hai rút kiếm, lại là lần đầu tiên dùng kiếm công kích đối thủ.
Đủ thấy Lý Quân Thiên cực kỳ trọng thị đối thủ này.
Kiếm xuất, vạn cổ vĩnh dạ, thiên địa vô quang.
Kiếm lạc, tân sinh mở sắc, t·ử v·ong tuyên giáng.
Lý Thiên Hành trong bộ dáng Long Biến, tụ tay thành chưởng, lấy chưởng làm đao, chém ngược về phía Lý Quân Thiên.
Đao mang kiếm nhận vượt qua không trung, cả hai cách biệt bảy tám mét liền có một v·ụ n·ổ tung lên, giống như sấm đánh, lại có một tiếng ngâm vang quanh quẩn khắp hang động.
Hự!
Lý Thanh Thanh bị thổi vào trên vách đá, có chút chật vật chống lên cơ thể, vách đá bị nàng chống lên một cái hố vỡ tan tành mới miễn cưỡng không bị xung ích ấn vào trong tường. Khóe miệng nàng tràn ra chút máu, tóc hơi rối bời, ánh mắt không tránh khỏi kinh hoảng, không thể nhìn thẳng về phía trung tâm v·ụ n·ổ, cũng không biết cuộc đụng độ này có kết quả ra làm sao.
...