Chương 134: Giới thú
Tháng tư, nắng vàng rạng rỡ, trời xanh mây trắng trong lành.
Lý Quân Thiên cùng Vũ Nhu trở về Đạo Đỉnh Phong, nơi đây đã được xây dựng trở thành cứ điểm của Thiên Môn Đạo.
Lý Quân Thiên nhàn nhã nghỉ ngơi mấy ngày trong khi đó Vũ Nhu thì vội vàng quản lý sự vụ. Bọn hắn rời đi ba tháng, Thiên Môn Đạo có rất nhiều chuyện bẩm báo lại, Lý Quân Thiên lười nhác làm việc này cho nên tất cả đều rơi xuống trên đầu Vũ Nhu.
Việc nhỏ thì để nàng tự quyết định, việc lớn liền bẩm báo lại với Lý Quân Thiên để hắn suy nghĩ một phen. Nhưng ngoại trừ một chút vấn đề về võ học ra thì cũng chẳng có gì để Lý Quân Thiên phải quyết định cả, thậm chí bẩm báo lại cũng chỉ là một chút thông tin trên giang hồ.
Chẳng hạn như Huyết Sa Phái khu trục người của Thiên Môn Đạo, cực lực bài xích cảnh giới võ đạo mà Lý Quân Thiên để người đi tuyên truyền.
Văn Tu Cốc không hiểu thấu đổi một đời chưởng môn, tân tấn chưởng môn chính là đại đệ tử Vương Tri, cũng chính là vị có hôn ước với Lý Thanh Thanh của Long Vũ Môn.
Người trẻ tuổi có thể lên chức, cũng không biết phục chúng như thế nào nhưng Văn Tu Cốc cũng khá ổn định, không nhiễu ra đại sự gì.
Trái lại Long Vũ Môn không biết xảy ra chuyện gì, đã bế môn không tiếp nhận giao thiệp với bên ngoài được một thời gian, bị người đồn rằng muốn thoái ẩn giang hồ, trở thành tông môn lánh đời.
Nghe đến Long Vũ Môn đóng cửa, Lý Quân Thiên cũng không suy nghĩ gì nhiều. Từ Trường Khanh hiện tại gia nhập vào cao tầng của Hộ Thiên Thuẫn, cả ngày chạy đông chạy tây cũng không thấy trở về tông môn, không có chiến lực đỉnh cao thì tông môn bế môn đề cao phòng ngự cũng là chuyện bình thường.
Ngoài ra chính là Vô Thường Kiếm Phái, môn phái này chung quy là vẫn đứng vững, tuy rằng tiêu điều đi nhiều, cũng không còn giữ được địa vị bá chủ Võ Thường Châu nữa mà đang cùng hai kiếm phái khác xảy ra xung đột, đánh đến vô cùng căng thẳng.
Nhưng tổng kết lại, ngoại trừ Tây Sa Châu, các địa vực khác đều có dấu chân của Thiên Môn Đạo, đã đem cảnh giới truyền bá ra ngoài. Lại thêm việc giới hạn cảnh giới được nới rộng, bây giờ tu vi các võ giả tinh tiến rất nhanh.
Đại đa số võ giả tuyệt đỉnh đều nhanh chóng bước vào Thác Hải Cảnh mò mẫm nhưng vẫn chưa có ai đột phá được đến Vọng Thiên Cảnh.
Dù sao luyện võ cũng không phải ngày một ngày hai, cần năm tháng dài đằng đẵng rèn luyện mới được, cho nên Lý Quân Thiên cũng không bất ngờ về tiến trình như thế.
Cuối cùng, chính là tổng kết thành viên của Thiên Môn Đạo. Ngoại trừ thành viên ban đầu, bọn hắn trong lúc hành tẩu giang hồ tuyên truyền cảnh giới ra cũng thu lưu một chút mầm mống tốt, đưa về Đạo Đỉnh Phong để bồi dưỡng.
Thành viên ước chừng đã có khoảng ba trăm người, Lý Quân Thiên muốn theo đuổi chất lượng hơn là số lượng, cho nên không có đặc biệt yêu cầu bọn hắn thu nhận người.
Lần này tu vi của hắn có tinh tiến, Lý Quân Thiên chuẩn bị một lần tăng cao thực lực của đám người trong Thiên Môn Đạo, đồng thời cũng phải phân chia lại từng giai tầng trong tông môn.
Không thể để chuyện gì cũng ném hết cho Vũ Nhu được, nàng quản không được nhiều người như thế, hơn nữa cũng quá rắc rối.
Đi ra ngoài du lãm thiên hạ còn cần mang theo Vũ Nhu, trong khoảng thời gian này cũng không thể để cho công việc của Thiên Môn Đạo đình trệ như tháng ngày đã qua.
Đang lúc chuẩn bị đem cấp bậc tông môn truyền xuống, Nhất Thần Lệnh hơi chấn động một cái. Lý Quân Thiên cũng không phải luôn mang theo Nhất Thần Lệnh mà đặt lại ở lầu gỗ trên Đạo Đỉnh Phong.
Bây giờ trùng hợp tiếp vào tin tức.
Kỳ thực ngoại trừ hắn cùng Tưởng Vi ra, trên Nhất Thần Lệnh cũng không có tin tức gì lưu truyền, giống như Phá Thiên Thương đã rất lâu rồi không hoạt động, không có người nào giao lưu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, ngoại trừ hắn cùng Tường Vi cách xa ra, mấy người còn lại hoặc là c·hết, hoặc là tụ tập vào cùng một chỗ, không cần phải truyền tin làm gì.
Tin tức lần này, Tường Vi để Lý Quân Thiên thử đi đến Đông Khâu. Nàng nói rằng Nhất Thần đang làm đại động tác ở bên đó.
Lý Quân Thiên còn chưa có trả lời, ánh mắt liền nhìn về phía phương xa. Ánh mắt thoáng một cái hóa thành màu đen, đồng tử chậm rãi vẽ ra thành hình kiếm.
Lực lượng của đạo dập dờn giống như biển cả dậy sóng, lưu chuyển trong ánh mắt. Thiên địa ảm đạm xuống, màu sắc phân biệt ra giống như lâm vào trong hắc ám, vô vàn sợi quy tắc đan xen vào lúc này hơi dập dờn lên, uốn lượn không ngừng.
Quy tắc chấn động, không gian kéo giãn, thế giới rung chuyển.
Tất nhiên dưới tầm mắt của Lý Quân Thiên là như thế, cũng không phải thật sự xảy ra rung chuyển trên toàn thế gian, cho nên ngoài Lý Quân Thiên ra cũng gần như không có mấy ai cảm ứng được.
Khoảng cách quá xa, người khác không cảm ứng được. Chỉ có mấy người ở Đông Long Châu là có thể cảm thấy loáng thoáng, nhận biết được tình hình thì càng chỉ có một người.
Long Vũ Thánh Nữ, Lý Thanh Thanh.
Cảnh giới của nàng, vừa đủ để cảm nhận thiên địa biến chuyển, đồng thời khoảng cách cũng đủ gần mới có thể cảm nhận rõ ràng.
Lý Thanh Thanh đứng ở trên long môn, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía đông, không biết nhìn ra thứ gì. Nàng lẩm nhẩm.
“Thời gian không đợi người”.
...
Lý Quân Thiên không trả lời Tường Vi, thân hình trong chớp mắt liền biến mất khỏi Đạo Đỉnh Phong.
Vũ Nhu ở một gian lầu gỗ khác đột nhiên mở cửa sổ ra, nhìn về phương xa, ánh mắt hơi lo lắng, lông mày nhíu chặt. Bối rối không biết vì sao Lý Quân Thiên lại gấp gáp như vậy.
Lý Quân Thiên tất nhiên chạy đến Đông Khâu rồi, thiên địa đại biến động, quy tắc rung chuyển mạnh mẽ như thế, hắn sao lại không đi xem được.
Đồng thời hắn cũng rất tò mò, Nhất Thần dùng biện pháp gì lại có thể khiêu động quy tắc của thiên địa, tạo ra động tĩnh lớn như vậy. Cho dù là Tường Vi đột phá rồi ra tay thì cũng không thể làm ra động tĩnh lớn như vậy được.
Lý Quân Thiên cũng không làm được.
Hắn thi triển khinh công lướt đi, một bước bước ra liền vọt xa mười dặm, một bước lại vọt xa ba mươi dặm, một bước lại nhảy ra năm mươi dặm, cuối cùng tốc độ lên đến cực hạn, chớp mắt liền đi xa trăm dặm.
Tốc độ vô cùng khủng kh·iếp.
Ý cảnh của Lý Quân Thiên hiện tại có thể bao trùm trăm dặm, cho nên có thể ảnh hưởng đến phạm vi trăm dặm, mỗi bước ra một bước liền phải chững lại một cái, không hình thành nối liền cho nên cũng không phải rất nhanh.
Nhưng mỗi bước trăm dặm cũng cực kỳ nhanh, từ Cực Đạo Sơn chạy đến Đông Khâu ước chừng năm nghìn dặm, Lý Quân Thiên toàn lực chạy đi cũng không lâu, ước chừng trên dưới mười phút mà thôi.
Trong thời gian Lý Quân Thiên chạy đến...
Đông Khâu, Nhất Thần đứng ở trên vách đá nhìn về biển khơi.
Mặt biển sâu thẳm, nước biển xanh thẫm. Bầu trời đen kịt giống như sập xuống, lôi điện cuồn cuộn uốn lượn ẩn hiện, cuồng phong vũ bão ấp ủ chuẩn bị nổi lên.
Dạ Oanh nâng Cửu Linh Bàn đứng ở sau lưng Nhất Thần, ánh mắt toát lên vẻ kích động nói.
“Giới Thú xuất hiện”.
Ngao!!!
Mặt biển xé tan, sóng bạc lan tràn. Một ngọn núi to lớn chồi lên từ mặt nước đem vạn vật đùn ra xa. Trời đất u tối khiến cho ngọn núi không hiện rõ bóng hình, màu đen càng lúc càng cất cao, không ngọn sóng nào có thể đem nó che phủ.
Ầm ầm!
Ngọn núi nhô lên cao sau đó hơi nghiêng, cuôi cùng đổ ụp xuống, đập ra sóng biển cao đến mấy chục thước. Sóng biển cất cao lại không kịp lan ra, nó giống như bị đóng băng lại sau đó vỡ tan mà sụp đổ.
Thực tế, sóng biển vẫn là nước, nhưng con sóng lại vỡ tan thành vô vàn khối. Từng khối nước đều mất đi động lượng, không còn lan xa mà trực tiếp rơi ngược vào trong biển, đập ra từng tiếng chấn động.
Nhất Thần ngắm nhìn cự thú bơi lượn trong biển lớn, hắn trầm giọng phân phó.
“Động thủ!”
...
p/s: Cầu đề cử!!!