Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 30: 30: Lại Đến Mùa Trái Chín 22






[Bao cát ‘Hung hăng mà đấm”: Đây là một bao cát cũ nát, ban đầu nó được treo ở một góc trong phòng tập và đã bị mài mòn do sử dụng thường xuyên.



Bất kể là ai một khi chú ý tới bao cát này sẽ sinh ra cảm xúc muốn đấm đấm đấm.



“Thích hợp để phát ti3t cảm xúc giúp giải toả áp lực.



”Cấp bậc vật phẩm: Ghi chú: Tuy không phải vật phẩm dùng một lần, nhưng không ai biết khi nào nó sẽ hỏng hoàn toàn.





]Cuộc tấn công của Hà Sở Văn vì có sự tham gia của đạo cụ mà tạo ra một khoảng trống nhỏ, Thương Mân Nga ngay lập tức cầm súng lên bắn cúc bạc vào anh ta, ở bên kia trận chiến, Hạ Nam sau nhiều lần không thành công truy đuổi Cố Cảnh Thịnh, bỗng điên cuồng hét lên một tiếng, ném một vật thể hình tròn về phía Cố Cảnh Thịnh.



Đây là một viên hạt dẻ.



Cố Cảnh Thịnh nhìn thấy hạt dẻ, ánh mắt sửng sốt, không khỏi nói: “Hạt dẻ này trông hấp dẫn ghê á.



”Nụ cười trên mặt Hạ Nam càng thêm dữ tợn, nhưng giọng điệu của ông ta thì trở nên nhẹ nhàng chậm rãi: “Đúng vậy, nó ngon lắm đấy, cô có muốn cắn thử một miếng không?”Đây cũng không phải hạt dẻ bình thường mà là đạo cụ của ông ta ——[Hạt dẻ mỹ vị: gà mái nhỏ đáng yêu tìm được một hạt dẻ thơm ngon, nóng lòng muốn nuốt hạt dẻ xuống bụng cho đến khi bị nghẹn tới mức chết thảm.



Gà trống tiên sinh không buồn trách cứ cô gà mái tham lam của mình, theo nghiên cứu đã chứng minh, bất cứ sinh vật sống nào cũng sẽ bị hấp dẫn bởi hạt dẻ này, nhưng kỳ lại thay, không ai trong số những người ăn nó có thể dùng nước để nuốt trôi viên hạt dẻ bị mắc kẹt trong cổ họng, ngay cả khi có một bể nước trong tay.



“Tân nương bắt được hoa quan, giếng nước thì bắt được tơ lụa, còn gà mái nhỏ thì, bắt được hạt dẻ to như quả trứng gà!”Cấp bậc vật phẩm: Ghi chú: Bụng càng đói thì sẽ càng gấp gáp muốn nuốt chửng bữa tối cuối cùng này, bạn có thể đi đào cổ thi thể để tái sử dụng cho lần sau.



]Ở bữa tối của ngày đầu tiên, Hạ Nam đã biết đạo cụ này trên tay mình có thể phát huy được tác dụng lớn nhất, theo kinh nghiệm đã qua, khi con người càng đói thì càng không nhịn được h@m muốn nuốt lấy đạo cụ này, cùng một loại hạt dẻ, nhưng với người đã cơm no rượu say thì đối phương sẽ chỉ nhìn nhiều thêm hai cái, rồi lắc đầu khách khí từ chối.




Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh có chút đăm chiêu, giống như đang phải đấu tranh tâm lý kịch liệt.



Hạ Nam đã quan sát cô gái này trước đó, nếu bữa tối ông ta ăn được mấy mẩu bánh mì thì Cố Cảnh Thịnh nhiều nhất chỉ nếm được chút vụn bánh, thời gian còn lại thì yên lặng uống nước — mà bây giờ đã là ngày thứ tư của phó bản.



Cố Cảnh Thịnh lẩm bẩm: “Nó thật sự ngon đến vậy à?”Hạ Nam: “Tất nhiên rồi, cô cứ nhìn mà xem, lớp mật đường bên ngoài của nó không phải óng ánh như vàng sao?”Ở trong mắt Hạ Nam, cô gái nhỏ vừa mới được thăng cấp làm người chơi chính thức đã bị lời nói của ông ta lay động hoàn toàn, chuẩn bị ngồi xuống nhặt hạt dẻ trên mặt đất.



Ngay lúc Hạ Nam khó có thể kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, Cố Cảnh Thịnh bỗng cúi đầu rồi lại chậm rãi ngẩng lên, dưới đôi lông mày đen nhánh là đôi mắt long lanh ngập nước:“Một khi đã vậy thì sao chú lại không ăn?”Tôi…vì sao lại không ăn nhỉ?Hạ Nam vô thức nghe theo lời nói của đối phương mà suy nghĩ, trong lúc này dạ dày trống rỗng của ông ta đột nhiên kêu vang, tuy ông ta có mang theo một ít lương khô bên người, nhưng là người chơi cũ, ông ta cần phải tính toán tỉ mỉ, nghiêm khắc khống chế lượng đồ ăn mỗi ngày để đối phó với bất kỳ tình huống nào trong phó bản.




Bắt đầu từ ngày đầu tiên Hạ Nam cũng chưa được ăn no, cho tới hiện tại, ông ta đích xác là đang…rất rất đói.





Nỗi bất an trong lòng dần dần tan biến, hương thơm của hạt dẻ nồng đậm như chiếc bánh ngọt vừa mới ra lò, ngọt ngào lại hấp dẫn, Hạ Nam không thể rời mắt khỏi hạt dẻ, vẻ mặt từ do dự chuyển sang quyết tâm, sau đó ông ta ngồi xổm xuống, nhặt hạt dẻ lên rồi nuốt xuống một ngụm.



“Khặc khặc——”Cổ họng Hạ Nam phồng lên một cục lớn, mặt ông ta nhanh chóng đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, hai tay đưa lên ôm lấy cổ, dù thế nào cũng không thể nhổ ra được nữa.



Cố Cảnh Thịnh mở to hai mắt, ngay từ khi rút thẻ bài, cô đã phát hiện đạo cụ mà [Boardgame Vui Vẻ] cung cấp không chỉ mang đến lợi ích mà còn có thể là cạm bẫy, thời điểm người chơi sử dụng thẻ bài cũng có thể cuốn cả bản than mình vào nguy hiểm.



Cơn đau vì ngạt thở đã phá vỡ hiệu quả khống chế tinh thần của [hạt dẻ mỹ vị], Hạ Nam trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu của mình, rít lên: “Tại sao…cô…không…ăn nó…”Cố Cảnh Thịnh sửng sốt, vẻ mặt trở nên có chút vi diệu, cô thực sự muốn nhắc nhở Hạ Nam, trước khi đi sâu vào vẻ đẹp tâm hồn thì ít nhất từ hình thể của hai người cũng đã nhìn ra được, ở kỹ năng “kiềm chế sự thèm ăn” thì trình độ của cô cũng bỏ xa ông ta cả ngàn dặm, hơn nữa: “Tôi thật ra cũng chẳng đói lắm đâu — Hạ tiên sinh cũng nên cập nhật lại kinh nghiệm ở chung với phái nữ của mình đi chứ, có cô gái nhỏ nào ra ngoài chơi mà không đem theo chút đồ ăn vặt đâu?”.