Chưởng môn và đại trưởng lão của Hắc Hồ tông ở phía đối diện, lại không hẹn
mà cùng nheo mắt lại.
Tước yêu này nhìn thật quen mắt.
Sao lại giống với bộ dạng của con Tước yêu đã hiện ra nguyên hình sau khi bị
bọn họ truy đuổi và giết chết cách đây không lâu?
Chẳng lẽ là đồng tộc của Tước yêu đó?
Chạy tới báo thù?
“Một Tước yêu nhỏ nhoi, thật đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Chưởng môn của Hắc Hồ tông hoàn toàn không coi nàng ra gì.
“Không ngờ rằng còn có cá lọt lưới chui vào Ma giới ta, ngươi chê chết không
đủ nhanh sao?”
“Thật sự nghĩ rằng chó mèo nào cũng có thể tự ý xông vào Hắc Hồ tông ta?”
Cẩn thận đánh giá một phen, trên người của con Tước yêu này cũng không có
nhiều bảo vật giống như “con Tước yêu lần trước”, không có giá trị gì.
“Nghiền xương của nàng thành tro!”
Hắn phất ống tay áo xoay người đi, thậm chí cũng lười tự mình ra tay.
Trước sự bao vây của mấy tên trưởng lão Kim Tiên của Hắc Hồ tông, Thành Ca
lại truyền âm cho Thải Anh một lần nữa.
“Được rồi, đối phương đã beep beep xong những lời độc địa rồi, dựa theo quy
trình thông thường, hiện tại nên tới lượt ngươi nói vài câu.”
“A? Nói, nói cái gì chứ?”
Bị nhiều Huyền Tiên Kim Tiên vây quanh như vậy, Thải Anh lại rơi vào trong
sự sợ hãi một lần nữa.
Trẻ con thật sự là không thể dạy, Thành Ca chỉ có thể kiên nhẫn mà chỉ điểm
nàng.
“Không phải hắn đã cướp đoạt đồ của ngươi sao?”
“Ồ ồ đúng, vậy ta nên nói như thế nào?”
Thành Ca tức giận nói: “Ngươi bị cướp đồ, ngươi nói sao?”
Lúc này Thải Anh mới chợt hiểu ra.
Sau đó giơ vỏ kiếm lên dè dặt nói với đám người Hắc Hồ tông: “Các ngươi vừa
mới cướp kiếm và khuyên tai của ta, có thể trả lại cho ta hay không?”
Phì…
Thành Ca suýt nữa đã hộc máu ngay tại chỗ, nếu như Tiên Hồn cũng có máu.
Con mẹ nó đây là lời thoại của vai diễn yếu đuối gì vậy?
Quả nhiên, môn đồ của Hắc Hồ tông ở phía đối diện ngơ ngác nhìn nhau.
Sau đó không hẹn mà cùng phá lên cười khặc khặc.
“Ha ha ha ha…”
“Tước yêu này đang nói nhảm gì vậy?
“Là đang cầu xin chúng ta sao?”
“Vậy thì quỳ xuống đến cầu xin, không chừng tâm trạng của bọn ta tốt, sẽ chỉ
đánh ngươi trọng thương!”
Đồng sư muội vừa rồi còn sợ chết khiếp lại nhảy lên thét chói tai.
“Giết nàng, giết con chim thối này!”
Thành Ca rất bất lực.
Hắn đang âm thầm truyền âm với tiểu Tước yêu nhịn không được gào lên:
“Ngươi đến đây là để tìm lại mặt mũi, không phải đến để thương lượng với đối
phương, càng không phải đến để tỏ vẻ dễ thương!”
“Cái gì mà vịt với thiên nga!”
“Ngươi như vậy thì tư cách làm màu ở đâu ra, là muốn kẻ địch cười chết, sau đó
lại đi nhặt xác sao?”
“Ta, ta không biết…”
Tiểu Tước yêu chưa từng thấy qua việc đời uất ức.
“Được rồi được rồi, nể tình đây là lần đầu tiên, ta sẽ tận tâm dạy ngươi một
chút.”
“Ô ô được!” Thải Anh lúc này đang ở trong sự sợ hãi mất bình tĩnh, chỉ có thể
nghe theo thần tượng.
“Đầu tiên, đem vỏ kiếm của ngươi nhắm ngay nữ nhân kia.”
“Đúng đúng đúng, chính là nữ nhân vừa rồi muốn biến ngươi thành linh sủng.”
Thải Anh nghe theo nhắm vỏ kiếm vào ngay Đồng sư muội kia.
Đám người lại phá lên cười một lần nữa.
“Ha ha ha, nàng muốn làm gì?”
“Dùng vỏ kiếm giống như binh khí?”
“Phục rồi, Yêu giới đều là những vật ngu xuẩn gì vậy?”
“Không biết lượng sức mà chủ động tự tìm đường chết cũng thôi đi, đến cả binh
khí cũng có sáng tạo như vậy.”
“Không phải Yêu tộc vẫn không khai hóa, căn bản là không biết dùng binh khí
sao, hãy hiểu cho nàng một chút…”
Thành ca cũng lười phản ứng lại đám người sắp chết này.
Tiếp tục truyền âm: “Tiếp theo ta nói một câu, ngươi cứ học theo một câu.”
Thải Anh vội vàng gật đầu.
“Ngươi chạy thật đúng là nhanh, nước tiểu cũng làm động lực thúc đẩy phun ra,
thiên phú chạy trốn không tệ!”
“A? Cái này…”
Thải Anh tỏ vẻ loại từ ngữ thô bỉ này thật sự rất khó để nói ra khỏi miệng.
“Ngươi nói theo là được rồi, đừng nghĩ đến những thứ có hay không, nhanh
lên.” Thành Ca thúc giục nói.
Vì thế, tiểu Tước yêu chỉ có thể vừa dùng vỏ kiếm chỉ vào Đồng sư muội kia,
vừa nơm nớp lo sợ nói: “Ngươi, ngươi ngươi… Chạy cũng thật nhanh, nước
tiểu… Nước tiểu cũng làm động lực thúc đẩy phun ra, thiên phú chạy trốn…
Thiên phú… Không tệ.”
Thành ca lấy tay che mặt, nghẹn ngào nói không nên lời.
Ngươi là đang chửi bới, hay là vào vai nhân vật yếu đuối cáo trạng kể khổ?
“Tiểu muội muội biểu cảm phải nham hiểm ác độc một chút, tầm mắt có thể
dừng ở dưới háng của nàng một chút, để mô tả chi tiết, sau đó thì đừng rời khỏi
ánh mắt của nàng, nhớ mang theo chút châm biếm!”
Vẻ mặt của Thải Anh mờ mịt, chuyện này đối với nàng mà nói thì quá khó rồi.
Căn bản không đạt đến đẳng cấp đó.
Cuối cùng, chỉ có thể ngây ra mà nhìn vào Đồng sư muội kia.
Nhưng mà khiến Thành Ca bất ngờ chính là, hiệu quả cũng khá tốt.
Nghe thấy những lời này của tiểu Tước yêu, đám môn đồ ở phía đối diện kia
đầu tiên là sửng sốt, sau đó không hẹn mà cùng quay đầu lại, nhìn về phía váy
của Đồng sư muội.
Quả nhiên, thật sự có ẩm ướt.
Huyết sắc trên mặt của Đồng sư muội kia cạn kiệt trong nháy mắt, chỉ cảm thấy
tay chân lạnh lẽo vô cùng.
Đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt tế nhị của mọi người, và nụ cười trộm vui sướng
khi người khác gặp họa của một số nữ đệ tử, suýt nữa đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Cái gì gọi là Social death, chính là đây rồi.
“Giết nàng, lột da rút gân nàng!”
Nàng chỉ vào Thải Anh, gương mặt xinh đẹp hoàn toàn vặn vẹo, tiếng gào thét
giống như giết heo vang lên.
Hại nàng mất mặt trước mặt mọi người, nàng hận không thể hành hạ tiểu Tước
yêu này một triệu năm.
Nhưng mà nàng không dám ra tay.
Vừa nãy mấy sư huynh đã chết ở trước mặt nàng, quá kỳ dị.
Thành Ca đương nhiên đã nhìn thấu điểm này, liền truyền âm: “Tiếp tục học
theo ta, sao nào? Ta đứng ở trước mặt ngươi, sao ngươi lại không dám ra tay?”
“Sao, sao nào, ta, ta đứng ở… ngươi, trước mặt của ngươi, sao ngươi ngươi
ngươi không dám ra tay?”
“Nhìn chằm chằm vào nàng, tiến lên phía trước hai bước.”
“Nhìn, nhìn chằm chằm vào nàng, tiến lên phía trước… hai bước.”
“Ta bảo ngươi tiến lên!”
“Ồ, ồ.”
Tiểu Tước yêu bị bao vây cũng không có chủ kiến gì, mặc dù sợ hãi, nhưng thần
tượng ở cùng với mình.
Thế là giống như một con rối, tế vỏ kiếm ra, run rẩy đi về phía trước hai bước.
Ánh mắt tan rã vô thần, cũng miễn cưỡng duy trì.
Những môn đồ xung quanh còn đang muốn ra tay, nhưng lại thấy Đồng sư muội
kia vậy mà lại sợ hãi lùi về phía sau bốn năm bước, trốn phía sau đám người.
Chuyện này khiến mọi người đều cảm thấy khó chịu, Tước yêu này yếu đến
mức không thể tưởng tượng nổi, Đồng sư muội sợ cái gì?
“Được rồi được rồi, giả thần giả quỷ, cố làm ra vẻ huyền bí!”
Hai tên đệ tử và một tên trưởng lão Kim Tiên ở phía đối diện không kiên nhẫn
mà nâng binh khí trong tay lên.
“Tiêu diệt con chim thối này.”
Nói xong, ba người đồng loạt ra tay.
Nhưng mà binh khí của bọn họ chỉ vừa mới sáng lên, ba người đã cùng nhau
ngã xuống.
Thành Ca sao có thể cho bọn họ cơ hội để tấn công Thải Anh, Tiên Hồn tùy ý
lên một chút, ba người đã chết không còn một mống.
Nhìn thấy ba người đột nhiên ngã xuống, vốn dĩ đám người còn cư xử như đây
là một trò hề chợt xôn xao lên.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì vậy?”
“Sư thúc!”
“Sư thúc chết rồi!”
“Là ai làm, ai đang núp trong bóng tối?”
Thoáng cái, Hắc Hồ tông loạn thành một nồi cháo.
Chưởng môn của Hắc Hồ tông vốn đã xoay người trên mặt lộ ra vẻ khó tin, hắn
miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, thần hồn tản ra xung quanh tìm “kẻ địch trong
bóng tối”.
“Chính là như vậy!”
“Vừa rồi chính là như vậy…”
Đồng sư muội kia vừa thét chói tai, vừa lăn bò về hướng tông môn để chạy trốn.
Bùm!
Nàng chỉ vừa mới bay ra hai trượng, thì đã từ giữa không trung ngã xuống.
“Chạy thoát được sao… Ngươi, ngươi tưởng rằng trốn tránh… thì, thì sẽ không
chết?” Thải Anh đang giơ vỏ kiếm rụt cổ, nói nhỏ nhẹ.