Mặc dù các cao thủ Linh giới đều kiên quyết đứng về phía Thành Ca, nhưng
vừa rồi Mâu Vũ hồi sinh, bọn họ thực ra cũng không quá tin là hắn có thể làm
được.
Nhưng hiện tại, sự thật đã bày ra trước mắt.
Hai tên Chuẩn đế kia rõ ràng đã bị giết chết.
Còn Thành Ca lại hồi sinh cho hai người kia ngay trước mắt bọn họ.
Lần này thì nào có công lao gì của Tử Minh Đại Đế, lúc đó hắn còn đang bận
khiển trách quát mắng mọi người nữa kìa.
Huống hồ việc hồi sinh trước đó vốn đã rất kỳ lạ.
Theo ghi chép về việc hồi sinh của Tử Minh Đại Đế lúc trước, hắn hồi sinh một
người cần một khoảng thời gian rất lâu, người được hồi sinh cũng rất suy yếu,
căn bản không thể có hiệu quả mạnh mẽ như thế này.
Có thể làm được việc này, chỉ có Khương Thành!
Thương Hư Đại Đế xoa xoa tay, cười nịnh nọt.
“Khà khà, Khương tiền bối, Linh giới chúng ta sau này mong được ngươi chiếu
cố nhiều hơn…”
Những cao thủ Linh giới khác cũng đã phản ứng lại.
Tất cả đều chen nhau vây quanh.
“Đúng đúng, bọn ta thề sẽ trung thành tuyệt đối với ngươi, coi ngươi như người
thân trong nhà!”
“Sau này ngươi đừng có quên bọn ta đó!”
Trước đây bọn họ giúp đỡ Thành Ca, là vì hắn quá mạnh.
Một người mạnh như thế lại không có thù oán gì với mình đương nhiên phải kết
giao, cố gắng không được đắc tội với hắn.
Mà bây giờ thì đều là vì hồi sinh thuật kia rồi.
Thời đại này, Tiên Đế cũng không thể đảm bảo mình không bị bỏ mạng.
Mà kết giao với một người biết thuật hồi sinh có ý nghĩa thế nào?
Đừng nói bọn họ, ngay cả mắt của Giáng Hàn và Mâu Vũ cũng phát sáng.
Ánh mắt nhìn về phía Thành Ca thậm chí còn tỏa ra tia hắc ám, như thể muốn
ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức.
Khiến cho trong lòng Thành Ca cũng thầm sợ hãi.
Tuy nhiên bọn họ chung quy vẫn chưa quên mất việc chính.
“Thế nào, Tử Minh Đại Đế, thuật hồi sinh của ta như vậy, ngươi đã vừa mắt
chưa?”
Vẻ mặt của Tử Minh Đại Đế cực kỳ phức tạp.
Vừa có chút không cam lòng, vừa có sự hoài nghi đối với cuộc đời, còn thêm cả
đố kị.
“Làm sao có thể như thế được?”
“Làm sao mà làm được chứ? Vừa rồi ta còn không cảm nhận được cả khí tức
của quy tắc sinh kia mà!”
“Đây chắc chắn là lừa đảo, dứt khoát là lừa đảo!”
Miệng hắn nói là lừa đảo, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một chút tham lam thỉnh
thoảng lại lộ ra bên ngoài.
Hồi sinh thuật này, nếu bản thân cũng có thể nắm được thì tốt biết bao?
Nếu “chỉ có” mình mình nắm được thì tốt biết bao?
“Trừ khi ngươi nói cho ta biết vừa rồi ngươi làm được bằng cách nào, bằng
không ta sẽ không thừa nhận đó là hồi sinh thuật!”
Hai đệ tử của hắn cũng phụ họa thêm.
“Không sai, hồi sinh thuật này chắc chắn có vấn đề!”
“Trên đời không thể nào tồn tại chuyện như vậy, trừ phi ngươi công khai để bọn
ta xem xét kỹ lưỡng…”
Thành Ca suýt nữa cũng cạn lời với cái thứ hiếm có này.
Các ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba sao?
“Ta mà cần các ngươi thừa nhận sao, đúng là hết hiểu nổi.”
“Vừa rồi chỉ là muốn cho các ngươi chết một cách rõ ràng.” Dẫu sao đồng đội
của mình tin là được rồi.
“Trò các cược kia, ca đây vẫn nhớ đấy nhé!”
Sự thật là lúc đầu hắn không định giết Tử Minh.
Người khác không cứu thì không cứu, cùng lắm thì dạy dỗ lại rồi đuổi đi. Kết
quả, ba sư đồ này cứ liên tục tìm đường chết.
Thế này cũng coi như thôi đi, cuối cùng còn muốn cướp công của hắn.
Thành Ca coi làm màu còn quan trọng hơn mạng sống, hành vi như vậy thực sự
đã chạm đến ranh giới của hắn.
Còn không đợi Tử Minh Đại Đế phản ứng lại, hắn liền tự mình ra tay.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi sau đó, Tử Minh Đại Đế cùng hai đệ tử của hắn lập tức
bị giết chết.
Lần này đã không thể hồi sinh được nữa rồi.
Giải quyết xong ba người này, sau đó lại thành thục tịch thu tài nguyên của bọn
chúng xong xuôi, Thành Ca lúc này mới phủi tay vài cái.
“Được rồi, đại công cáo thành!”
“Giết rất hay!”
Thương Hư là người đầu tiên tâng bốc hắn: “Khương chưởng môn thay trời
hành đạo, coi như đã thêm một phần công đức!”
Các cao thủ khác của Linh giới tranh nhau chen lấn.
“Tiêu giệt tên nghịch tặc Tử Minh, đây là Khương chưởng môn đang vì Tiên
giới mà trừ hại!”
“Ra tay trượng nghĩa, hành sự nhiệt tình, đúng là tấm gương của chúng ta!”
Quét sạch tà khí cho Tiên giới, đáng để chúng ta học tập…
Chỉ vì hồi sinh thuật, đám người này hiện giờ đang liều mạng tán dương, sắc
mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ nịnh nọt.
Thành Ca dính chiêu ầm ầm, nghe xong mà miệng cười sắp ngoác đến mang tai
tới nơi.
Mà lúc này, Mâu Vũ lại một lần nữa hờ hững nhào tới ngực hắn.
“Thành, lần này may mà có ngươi!”
Không đợi Thành Ca nói ra câu “Đây là điều mà ta nên làm, vì nàng ta sẵn
lòng…”, nàng liền chủ động tặng hắn một nụ hôn nồng nàn.
Còn phía sau lại ngụ ý khiêu khích và cảnh cáo đám người Thương Hư Đại Đế,
công khai tuyên bố quyền chiếm hữu của mình đối với “nước suối hồi sinh”.
Mấy ngày sau, hai người triền miên liên tục trong Linh giới, còn thành thục bật
chế độ hẹn hò.
Mà cái chết của Tử Minh Đại Đế cũng lan truyền đi rất nhanh.
Một bên là Tử giới đã đã nhận ra, dẫu sao cũng là một đế cảnh bỏ mạng.
Mặt khác, Thành Ca bên này cũng không có ý định giấu diếm.
Trong lúc bên ngoài đều đang xôn xao, theo đó ném ánh mắt hoài nghi về phía
Thiên Khu Các, hắn lại trực tiếp đứng ra chủ động tuyên bố chuyện này là do
mình làm.
Lúc đầu Tử giới còn kêu gào muốn báo thù, đòi san bằng Thiên Khu Các, nháy
mắt đã thực sự biến thành im hơi lặng tiếng, tử khí dày đặc.
Hóa ra là do Khương Thành giết?
Được rồi, vậy thì không sao.
Tên này đánh cho hai giới Tiên Ma cũng phải đóng cửa tự kỉ rồi, mấy tên đại
lão của Tử giới cũng đâu có ngốc.
Có điều cũng không thiếu lời khiển trách.
Đặc biệt là bên phía hai giới Tiên Ma, không biết tuyên truyền thế nào mà giờ
Khương Thành đã thành mối họa.
“Tử Minh Đại Đế đến để hồi sinh Mâu Vũ, vốn là có ý tốt, thế nhưng lại bị
Thành Ca sát hại.”
“Thế này quả thật là táng tận lương tâm!”
“Hiện tại lục giới đã không còn hồi sinh thuật nữa rồi!”
“Tất cả đều là do tên tai hại kia ban tặng…”
Thành Ca cũng chẳng nghe được những lời nói ấy.
Dù sao đi nữa, ở bên kia chiến tuyến cũng không có ai dám nói vậy trước mặt
hắn.
Mấy ngày sau, hắn dẫn theo Mâu Vũ quay về Yêu giới.
Thấy Luân Hồi Tiên Đế và Thành Ca thật sự gắn bó thân mật, ra có cặp vào có
đôi, chúng yêu ai ai cũng lấy làm kì lạ.
Dáng vẻ kia thật giống “bạn đời”.
Đạo lữ của Yêu chủ vậy phải có thân phận thế nào?
Trong lúc nhất thời, chư vị Yêu Đế đều trở nên khách sáo.
“Ha ha ha!”
“Luân Hồi Tiên Đế ghé thăm Yêu giới chúng ta, chẳng khác nào rồng đến nhà
tôm!”
“Ôi chao! Côn Bằng Đại Đế quá lời rồi…”
“Không quá lời chút nào, sau này cứ xem Yêu giới chúng ta như nhà mình là
được, có yêu cầu gì cứ việc nói với bản đế!”
“Đa tạ Bạch Hổ Đại Đế!”
“Không sai không sai, có gì không hài lòng cứ nói…”
“Kim Lang Đại Đế nói đùa rồi, ta nào dám như vậy…”
Mâu Vũ đối mặt với sự nhiệt tình quá độ của bọn họ, trong lòng tự dưng có cảm
giác được sủng ải mà đâm ra lo sợ.
Vai vế của đám Yêu Đế này thậm chí còn cao đến đáng kinh ngạc, gần như tất
cả bọn họ đều thành danh sớm hơn mình, sức mạnh cũng lớn.
Lúc trước gặp phải, ai nấy cũng đều kiêu ngạo lạnh lùng.
Huống hồ bản thân hiện giờ còn chưa hồi phục lại sức mạnh Tiên Đế, chỉ là một
Chuẩn đế mà thôi.
“Tiếp theo Luân Hồi Tiên Đế có dự định gì không?”
Thanh Long Đại Đế hắng giọng một cái như thể để chứng minh lại sự tồn tại
của mình.
“Hiện giờ Thiên Khu Các muốn mở rộng ra hai giới Tiên Ma, sợ là không có
nhiều hy vọng lắm.”
“Đúng vậy, tiếc là Yêu chủ của tộc ta không tới được, bằng không đã trực tiếp
san bằng Tiên Minh Thánh Điện rồi.
Nghe bọn họ bàn luận chính sự, Mâu Vũ cũng không nén được mà thở dài.
“Đúng vậy, trước mắt chỉ có thể gắc lại chuyện làm ăn bên đó.”