Nghe nói Khương Thành có một ngọn núi Cửu Thải Thiên Tinh, đám Yêu Đế
đang ngồi cũng rất kinh ngạc.
“Chí bảo như vậy mà cũng có hẳn một núi luôn à?”
“Đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
“Phải trị giá bao nhiêu nhỉ?”
Tuy Yêu tộc không dùng được tiên giáp, không có nhu cầu gì với Cửu Thải
Thiên Tinh.
Nhưng loại chí bảo như vậy dù không dùng được cũng có thể đổi được một
đống tài nguyên khác.
Những thứ đó đều có lực hấp dẫn chí mạng với đế cảnh.
Thậm chí rất nhiều Yêu Đế còn bắt đầu nghĩ cho Khương Thành, khuyên hắn từ
bỏ ý định đi.
Côn Bằng đại đế suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi nói: “Ta nghi ngờ trong này
có bẫy.”
“Mâu Vũ bị giết hại nhưng tiên thể không bị cướp đi. Chuyện này không hợp lý
chút nào, rất có thể là do hai giới Tiên Ma cố ý.”
“Đúng vậy.”
Trạch Lộc đại đế gật đầu: “Tuy Tử giới cũng có thù oán với hai giới Tiên Ma
nhưng Tử Minh đại đế là một ngoại lệ.”
“Bởi vì tên này có thuật hồi sinh nên bình thường vẫn là khách quý của Tiên
Minh và Thánh Điện.”
“Khó mà đảm bảo hắn sẽ không thông đồng với hai giới Tiên Ma, liên thủ bày
kế.”
“Còn có một điểm đáng nghi nữa, sao Tử Minh lại biết Yêu chủ có một ngọn
núi thiên tinh, còn biết Thiên Khu Các sẽ đến cầu xin hắn?”
Ánh sáng lạnh lướt qua trong đôi mắt của Kim Lang đại đế, hắn trầm giọng nói:
“Chuyện này đã rất rõ ràng, đây chính là cố ý để lại tiên thể của Mâu Vũ, để cho
bên Thiên Khu Các có cơ hội cầu cứu.”
“Lợi dụng thuật hồi sinh để mưu đoạt thất thải thiên tinh sơn cực kỳ quý giá.”
Trừ Thương Linh và lão Thanh Long đã biết trước là Khương Thành có thể
phục sinh thì những Yêu Đế khác đều khuyên can: “Việc này không thể đồng ý
được đâu Yêu Chủ, đồng ý là trúng kế đó.”
Lúc này, đến cả Băng Phượng cũng im lặng.
Tuy nhìn nàng có vẻ giàu lòng trắc ẩn nhưng vẫn nhận rõ ý nghĩa của Núi Cửu
Thải Thiên Tinh, đó là bảo vật đủ để thay đổi cách cục của Tiên giới.
Một khi bị hai giới Tiên Ma chiến được, trận đại chiến lần sau Yêu giới rất có
thể sẽ phải đối mặt với hàng ngàn hàng vạn Chuẩn đế mặc tiên giáp cửu giai.
Giáng Hàn rất muốn phản bác lại, nhưng cuối cùng nàng chỉ từ từ cúi đầu quay
lưng đi.
“Xin lỗi, có lẽ ta chưa suy nghĩ thấu đáo…”
Nàng không phản bác lại được.
Bởi vì chuyện này rất có khả năng là cố ý sắp đặt.
Nhưng để cứu sống Mâu Vũ thì dù là sắp đặt nàng cũng chỉ đành coi đó là cọng
rơm cứu mạng cuối cùng mà thôi.
Nhưng nàng chưa kịp ra khỏi Vạn yêu cung đã nghe thấy giọng nói kiên định
của Khương Thành vang lên từ phía sau.
“Ta sẽ giúp ngươi.”
Giáng Hàn tỏ vẻ ngỡ ngàng quay đầu lại, chỉ thấy trên gương mặt Khương
chưởng môn là nụ cười khiến người ta yên lòng.
Biết rõ đây là sắp xếp vẫn bằng lòng giao ra Núi Cửu Thải Thiên Tinh sao?
Các Yêu Đế ở đó vội vàng can ngăn.
“Xin Yêu chủ hãy suy nghĩ lại.”
“Liên quan đến Núi Cửu Thải Thiên Tinh là chuyện trọng đại, không thể để
trúng kế được.”
“Đúng vậy, đây không phải chuyện sức chiến đấu mạnh mẽ là có thể giải
quyết.”
“Một khi đối phương thành công đoạt được sẽ có ảnh hưởng rất lớn.”
“Ý ta đã quyết.”
Khương Thành ngắt lời họ, thái độ như đinh đóng cột.
“Vì Mâu Vũ, ta dốc hết tất cả nên núi đao xuống biển lửa nào có là gì?”
Hắn đâu cần bỏ ra Núi Cửu Thải Thiên Tinh, chẳng phải qua đó phục sinh là
xong rồi à?
Nhân tiện xem xem Tử Minh đại đế kia là cái thứ gì.
Nhưng những người khác lại không nghĩ vậy.
Băng Phượng đại đế nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, không thể tin nổi hắn lại nói
ra được những lời này.
Tên Yêu chủ lỗ mãng háo sắc này theo lý phải là loại người lạnh nhạt bạc tình
chứ.
Kết quả hắn lại móc cả tâm can vì “đạo lữ” như vậy?
Nàng tự hỏi đổi lại là bản thân mình chỉ sợ cũng sẽ không làm được như vậy.
Rốt cuộc đây là một người đàn ông như thế nào?
Nàng không nhìn thấu, chỉ cảm thấy hắn đúng là một người kỳ lạ.
Khi Khương Thành và Giáng Hàn đứng dậy bay về phía Linh giới, nàng vẫn
không thể suy nghĩ thấu đáo được.
Còn Thương Linh và lão Thanh Long thì không hẹn mà cùng nhìn nhau, đều có
thể thấy rõ sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Cái tên này thật sự là một ngày không làm màu thì cả người khó chịu.
Rời khỏi Yêu giới, chẳng mất bao lâu cả hai đã chạy tới Linh giới bên kia.
Từ đằng xa đã thấy Thương Hư đại đế và đám Quy Lai tiên đang đứng ở đó
nghênh tiếp.
“Khương chưởng môn, ngươi đã tới rồi.”
Linh giới hiện tại có hơn một nửa khu vực bị cắt vào ranh giới bên kia, mà
Thương Hư tu luyện huyền văn cũng không thể vượt qua được ranh giới đó, chỉ
đành ở lại ranh giới bên này.
Tự bảo vệ mình cũng không có gì khó, dù sao Quy Lai tiên vốn rất lợi hại.
Vả lại còn có Khương Thành tọa trấn bên này, hai giới Tiên Ma có đánh chết
cũng không dám bước qua.
Mà lúc Mâu Vũ bị giết, thi thể cũng được Giáng Hàn chuyển đến bên này.
“Tử Minh đại đế đã đến chưa?”
“Đến thì đến rồi…”
Nghe được lời này, Giáng Hàn Tiên Đế mừng rỡ ra mặt, cũng không kịp suy
nghĩ gì khác, vội bay thẳng vào trong điện.
Khương Thành nhìn vẻ mặt và giọng điệu của Thương Hư có phần quái gở,
không khỏi hiếu kì mà hỏi thăm: “Sao thế?”
“Ầy, một lời khó nói hết.”
Thương Hư vừa dẫn đường, vừa dùng truyền âm giải thích.
Tên Tử Minh đại đế này cũng vừa tới hôm nay.
Trước khi bước vào Linh giới, hắn bắt tiên nhân Linh giới phải xếp hàng chào
đón, nếu không sẽ từ chối không vào.
Mà đi tới được đây, hắn không chỉ yêu cầu một đống thứ, còn bắt đám Quy Lai
tiên như Thương Hư hành lễ vấn an, pha trà rót nước, nếu không sẽ lập tức quay
về.
Khương Thành nhếch môi, còn lớn lối hơn mình luôn?
“Hắn có thù gì với ngươi à, sao lại bắt bẻ ngươi như vậy?”
“Lão phu có quen biết gì hắn đâu, chắc là ỷ vào thuật hồi sinh độc môn nên cố ý
gây khó dễ đó.”
“Vậy ngươi làm theo thật à?”
Thương Hư cắn răng tức giận nói: “Nếu không phải biết Mâu Vũ và Khương
tiền bối ngươi tâm đầu ý hợp, lại là chuyện có quan hệ trọng đại, lão phu đã
chẳng nhún nhường như vậy.”
Hắn vốn là đại ca Linh giới, bàn về thực lực và địa vị đều trên cơ Tử Minh, nghĩ
thôi là biết uất ức bao nhiêu.
Khương Thành vỗ vai hắn nói: “Ta biết rồi, chuyện này ta sẽ ghi nhớ.”
Sự giận dữ trong mắt Thương Hư thoáng cái đã biến mất tăm, thay vào đó là sự
vui mừng, hắn nghe được Khương Thành có ý nâng đỡ hắn.
“Ha ha ha, Khương tiền bối khách khí quá.”
Đoàn người rất nhanh đã đi tới trước một hành cung vô cùng hoa lệ đẹp đẽ.
Chỉ thấy Giáng Hàn Tiên Đế đã đến đây từ lâu, nỗi lo lắng bất an hiện rõ trên
gương mặt nhưng lại không bước vào.
“Sao vậy?”
“Hắn nghỉ ngơi bên trong, muốn bọn ta đợi ở bên ngoài một lát.”
Khương Thành suýt thì phì cười.
“Phải chờ bao lâu?”
“Không biết nữa, mong là càng nhanh càng tốt.”
Khuôn mặt Giáng Hàn đượm vẻ ưu tư.
“Thuật hồi sinh của Tử Minh Tiên Đế không thể để quá bảy ngày, tổng hội
trưởng đã nằm xuống sáu ngày ngay rồi. Nếu cứ kéo dài nữa chỉ sợ không cách
nào cứu vãn…”
Nhưng nàng lại không dám xông vào trong, chỉ sợ chọc giận vị Tử Minh đại đế
kia.
Khương Thành lắc đầu, cái thuật hồi sinh rác rưởi gì vậy, còn không biết xấu hổ
mà khoe ra chứ?
Hắn đang định đi hồi sinh Mâu Vũ, trực tiếp bỏ qua tên Tử Minh Tiên Đế kia,
lại chợt thấy một nam một nữ Chuẩn đế bay ra từ trong hành cung.
Hai người đến từ Tử giới, lại không nhiễm tử khí như Thi tộc Quỷ tộc.
Mà có vẻ sinh khí dồi dào, sinh cơ quẩn quanh hơn hẳn tiên nhân bình thường.
Trông có vẻ… rất có tinh thần.
Hai người vừa ra, Giáng Hàn đã bước vội lên, khẩn thiết hỏi: “Hai vị đại sư, sư
tôn của hai vị đã nghỉ ngơi xong chưa?”
Một tên Chuẩn đế trong đó lạnh lùng nhìn nàng, không trả lời ngay mà trái lại
còn trách cứ: “Đã bảo ngươi chờ đó đừng có ý kiến cơ mà?”
Mà tên còn lại hất hàm hỏi.
“Ai là ma đầu Khương Thành?”