Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 66




Trước mắt ở Phi Tiên môn, ngoài đệ tử “đáng đồng tiền bát gạo” là Kỷ Linh

Hàm ra thì còn có một người nữa là Lâm Ninh.

Nhìn chung thì cấp bậc tài năng của những người khác giống n Tuyết Nhi,

không có khác biệt nhiều lắm.

Khương Thành hiểu rõ, tài năng như Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh có thể nói là

thuộc dạng chỉ có thể chờ may mắn gặp được mà không thể cầu.

Bản thân hắn lại không cần tốn bao nhiêu tâm tư lại ù ù cạc cạc có được hai

người, cái này giống như là bốc thăm trúng thưởng, trúng được hai nhân vật

siêu hiếm vậy, hoàn toàn đều là nhờ vận may.

Ngoài ra còn phải trải qua âm thanh xác nhận của hệ thống, xác định toàn tâm

toàn ý với hắn, nếu không thì sẽ không có điểm tích phân.

Một tháng không gặp, các đệ tử khác lũ lượt vây quanh hắn hỏi han ân cần.

Sau khi biết được trình độ của hai người, mọi người đều ồ lên.

La Viễn trực tiếp ôm chân của Khương Thành khóc lóc om sòm.

“Như vậy còn muốn để người khác sống nữa không? Còn có thể vui đùa nữa

không?

“Chưởng môn, ngươi không được quên ta đâu?”

Trước đây n Tuyết Nhi còn yếu hơn hắn ta, kết quả hiện tại hắn hì hục cố gắng

mới lên được Phân Hồn nhất trọng, còn người ta thì đã là Linh Đài tứ trọng rồi.

Hai người không cùng cấp độ rồi.

Điều này làm Khương Thành cảm thấy xấu hổ, thực ra lúc ban đầu cưỡng chế

tăng lên một đại cảnh giới nên suýt nữa thì đã chọn hắn.

Nếu nói như vậy thì bây giờ người than khóc sẽ là n Tuyết Nhi rồi.

“Kỷ sư tỷ, hiện tại ngươi đang ở linh đài phẩm chất nào rồi?”

Hiện tại hai nàng đều bị mọi người vây quanh đến mức con kiến cũng không thể

chui lọt rồi.

“Tiên phẩm.”

Sau khi lên đến Linh Đài cảnh thì khí chất của Kỷ Linh Hàm ngày càng xuất

trần rồi.

Mỗi cái cau mày hay nụ cười đều mang theo ý vị ảnh hưởng đến tâm hồn của

mọi người.

“Vậy mà lại là linh đài tiên phẩm, chỉ đứng sau thần phẩm của chưởng môn.”

“Đúng vậy đúng vậy, hẳn là người đầu tiên của Phi Tiên môn đi?”

Ngay cả Khương Thành cũng không khỏi xúc động, thiên phú của nàng quả

thực rất mạnh.

Một thiên tài tuyệt thế như vậy, vậy mà lại không được đệ nhất vương triều

thánh địa nào phát hiện, mà lại gia nhập một môn phái bé nhỏ như Phi Tiên

môn, đủ để nói rằng hệ thống khai thác người tài của thế giới này lạc hậu quá

rồi.

“Thật sự không dám tin rằng bây giờ Kỷ sư tỷ còn mạnh hơn Cửu La chân nhân

rồi.”

“Mới chỉ hai tháng kể từ ngày chúng ta bị diệt môn mà thôi, những thay đổi này

làm người ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy.”

“Nhất định là ông trời đã phái chưởng môn xuống cứu giúp chúng ta đó!”

“Bản lĩnh của chưởng môn quá cao cường rồi, không chỉ cưỡng chế tăng lên

một đại cảnh giới mà còn có thể mở ra một đạo tràng với thời gian chậm gấp

1000 lần…”

Bọn họ vừa nhắc đến tăng cường đề cao một đại cảnh giới thì Khương Thành đã

nhớ lại quyết định ngấm ngầm lần trước.

Lần sau nhất định phải giúp cho Kỷ Linh Hàm thăng cấp lên một đại cảnh giới.

Nhưng mà ….

Khi đó Kỷ Linh Hàm là Phân Hồn cảnh, thăng cấp lên Linh Đài cảnh đã tiêu tốn

hết 3 vạn điểm.

Bây giờ nàng đã trở thành Linh Đài cửu trọng rồi, thăng cấp lên Thiên Mệnh

cửu trọng thì phải tiêu tốn gấp mười lần điểm tích phân.

30 vạn ….

Khương Thành cắn răng cũng phải chịu đựng.

Mấu chốt là sau khi Kỷ Linh Hàm thăng cấp lên Thiên Mệnh cửu trọng thì cảnh

giới còn cao hơn vị chưởng môn như hắn rồi.

Đến lúc đó nha đầu này chỉ cần tùy tiện liếc một cái liếc mắt là có thể nắm rõ

được thực lực của Khương Thành.

Hóa ra ngươi mới là Thiên Mệnh nhất trọng hả?

Ah, đúng là một vị chưởng môn đáng yêu bướng bỉnh ha…

Nàng sẽ không sùng bái hắn nữa?

Đối với một kẻ có lòng hư vinh cực mạnh như Khương Thành mà nói thì đây

mới là đòn trí mạng nha.

Đặc biệt là khi nghĩ đến cảnh trong đầu hắn, đến lúc đó Kỷ Linh Hàm dùng ánh

mắt hài hước từ trên cao nhìn xuống, càng không có cách nào mà chịu được.

Hay là để nàng thăng cấp nhờ tu luyện, như vậy hắn còn có điểm thưởng tích

phân cơ mà.

Theo quy luật hiện nay, thăng cấp lên Thiên Mệnh cảnh, mỗi lần nàng thăng cấp

lên một tiểu cảnh giới thì đều được 30 vạn điểm thưởng tích phân.

Quá lãng phí cũng không tốt nha!

Mọi người đang vây quanh Kỷ Linh Hàm cảm nhận được ánh mắt của hắn,

những người phía sau cũng quay đầu lại nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trong như nước ngoài sự cảm kích còn có nhớ

nhung nồng nàn.

Cuối cùng, những giọt nước mắt cũng tràn ra…

Cũng đúng, đối với nàng mà nói thì thực ra đã chia tách hơn tám mươi năm rồi.

Những giọt nước mắt đó làm Khương Thành không nỡ nhìn.

Xin lỗi nàng, nhất định sẽ không có lần sau.

“Chương môn, lần này có phải là sẽ đến lượt ta đi vào, đúng không?”

Lâm Ninh không hề vui, nàng rất không vui.

Rõ ràng là chưởng môn biết được vụ cá cược giữa nàng và Kỷ Linh Hàm, bây

giờ lại “cố ý” đặt nàng và nàng ta ở cạnh để so sánh, vậy phải chờ đến bao giờ

mới có thể vượt qua vị sư phụ lâm thời kia?

Cái này rõ ràng quá bất công!

Một tháng này nàng tu luyện không ngủ nghỉ đến mức điên rồi, cuối cùng còn

đạt Phân Hồn nhất trọng trước La Viễn nửa canh giờ.

Hiện giờ nàng cũng có tư cách tiến vào Toàn Cơ Đồ để tu luyện.

“Đương nhiên có thể!”

Khương Thành vô cùng vui vẻ đồng ý yêu cầu của nàng.

Lần thăng cấp lên Phân Hồn nhất trọng của Lâm Linh hệ thống đã thưởng 5000

điểm tích phân, còn khi Kỷ Linh Hàm ở cảnh giới này chỉ thưởng 3000 điểm.

Cũng có thể nói rằng, theo phán đoán về huyết mạch phượng hoàng ẩn giấu

trong người nàng thì thực ra nàng còn “đáng giá” hơn Kỷ Linh Hàm.

Nếu nàng thăng cấp lên Linh Đài cảnh thì mỗi cảnh giới nhỏ sẽ được thưởng 5

vạn rồi.

“Chưởng môn, còn ta, còn ta nữa!!”

La Viễn sốt ruột nhích lại gần, nhìn thấy cảnh giới của n Tuyết Nhi bây giờ,

tròng mắt hắn đỏ hết lên rồi.

“Được.”

3 người thì vẫn thiếu một người, hắn nhìn về phía của Kỷ Linh Hàm và n Tuyết

Nhi.

Nhưng lại nhìn thấy hai nàng lắc đầu.

“Ta muốn trau dồi củng cố thêm cảnh giới, một thời gian nữa rồi đi.”

Miệng Kỷ Linh Hàm thì nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ rằng, nếu lại vào

trong đó thì chẳng phải là sẽ lại phải chia tách hàng trăm năm cùng chưởng môn

sao?

Ít nhất thì trước tiên cũng nên nghỉ ngơi một thời gian đã.

Về phần n Tuyết Nhi thì trong lòng vẫn còn run sợ.

“Ta không muốn vào trong đó nữa, ở trong đó tám mươi năm, phát điên mất

thôi!”

Dù sao thì nàng cũng không muốn tiền vào nữa, các đệ tử khác thì nóng lòng

muốn thử, đáng tiếc rằng cảnh giới chưa đạt đến Phân Hồn cảnh, không đủ điều

kiện.

Vốn không muốn lãng phí số người theo dự tính ban đầu, Thành ca quyết định

miễn cưỡng cử ra một đệ tử.

“Đan Thái, nghe nói ngươi xưa nay đều khoe khoang rằng ngươi là môn nhân

trung thành nhất?”

“Hả???”

Trong nhất thời Đan Thái không hiểu được ý của chưởng môn, cái này là biểu

dương hắn, hay là phê bình hắn sau này không được như vậy nữa?

“Sự trung thành của ngươi xứng đáng được tán thưởng, thêm vào đó còn thiếu

một người tiến vào đạo trường Tuyền Ký, bản chưởng môn quyết định dùng tiên

thuật giúp ngươi thăng cấp lên một cảnh giới lớn!”

Chuyện thăng cấp cảnh giới này còn phải bịa ra lý do đó sao.

Cái gì?

Nhanh như vậy đã đến lượt hắn rồi?

Không phải là Kỷ sư tỷ, cũng không phải La Viễn sư huynh, mà là hắn- Đan

Thái???

Hóa ra công sức hắn tâng bốc chưởng môn vẫn giữ trong lòng sao?

“Đa tạ chưởng môn, đa tạ chưởng môn! Từ này về sau ta sẽ không ngừng kiêu

hãnh đến mức thanh tân thoát tục.”

Có tu sĩ nào mà không muốn thực lực tiến bộ vượt bậc chứ, Đan Thái xúc động

đến mức nước mắt giàn giụa, suýt thì phát điên lên.

Khương Thành cũng không nói gì nữa, trực tiếp xoa xoa đầu hắn.

Âm thầm mở ra kỹ năng thăng cấp của hệ thống, một đạo ánh sáng bao bọc lấy

hắn, Đan Thái từ Tụ Nguyên bát trọng trở thành Phân Hồn bát trọng.

Các đệ tử khác đỏ mắt kêu lên.

Dựa vào cái gì chứ????

Thiên tư của Đan Thái không phải là trình độ cao nhất trong môn.

Chỉ vì bình thường hắn ra sức tâng bốc?

Sớm biết như vậy thì bình thường bọn hắn cũng nịnh nọt rồi.

Ngược lại lần này Lâm Ninh và Kỷ Linh Hàm đều có vẻ bình tĩnh, dù sao thì

lần trước cũng trông thấy một lần thăng cấp rồi.

Hơn nữa, Đan Thái không phải là dạng mỹ nữ như n Tuyết Nhi, cho nên lần này

hai người không cảm thấy đe dọa bị giành giật tranh sủng, tự nhiên sẽ không

cảm thấy mất mát.