Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 397




Sau một cuộc gặp mặt ngắn ngủi, Mạc Trần, Đan Thái và Ngụy Miêu phải

nhanh chóng quay về bên Kim Long tộc.

Tiếp sau đó phải khiến Kỷ Linh Hàm và đám đệ tử còn lại chuyển hết qua

Thương Long cốc.

Ngoài miệng thì Thành ca nói là tạm thời không nhận nhau, nhưng trong lòng

lại vô cùng nhớ thương.

Ước gì mỗi ngày bọn họ đều không xảy ra chuyện gì ngay dưới mắt mình.

Lúc chia tay, hắn tìm tòi trong nhẫn trữ vật một lúc.

Ngày đó tiêu diệt năm Chuẩn Đế của Vô Cực Động Thiên, số tiên khí bát giai

vẫn còn ở đây.

Sau khi lấy một món tiên giáp bát giai và một món tiên bảo cực phẩm ra, hắn lại

lấy thêm một thanh tiên kiếm cửu giai nữa.

“Đây là thanh bội kiếm Băng Toàn Kiếm của chưởng môn là Chuẩn Đế của Vô

Cực Động Thiên.”

Mạc Trần, Đan Thái và Ngụy Miêu lại xanh cả mắt.

Đù, đó là tiên kiến cửu giai đúng không?

Cho dù là thượng tiên giới cũng chỉ có Tiên Đế mới được dùng binh khí ở cấp

bậc này thôi đó!

Vì Vô Cực Động Thiên là một Thái Cổ tông môn cấp bậc khủng bố, lai lịch

thâm hậu đó, cho nên Chuẩn Đế mới có thể có cơ hội được dùng những món đồ

như này.

Đổi thành những vị Chuẩn Đế khác thì hầu hết chỉ dùng tiên kiếm bát giai thôi.

“Mấy món tiên giáp, tiên bảo và tiên kiếm này, các ngươi thay ta chuyển tới tay

Tiểu Hàm đi.”

Trong mắt của Thành ca, tóm lại địa vị của Kỷ Linh Hàm vẫn khác biệt.

Đó là bảo vật trong tim của hắn, tiên kiếm cửu giai là cái thá gì chứ?

Nếu như lần này không hốt được Băng Toàn, thậm chí hắn còn đồng ý tặng

thanh Hồng Tuyệt mà bản thân đang dùng cho nàng ấy chứ.

“Há, các ngươi nhìn như thế là có ý gì hả?”

“Là thủ lĩnh của mọi người, nàng cũng cần phải có chút thể diện đặc biệt

chứ…”

Mạc Trần trân trọng nhận lấy thanh kiếm kia, nặng nề gật đầu một cái.

“Chưởng môn nói chí phải!”

Cho dù bản thân có vị trí là tâm phúc số một trong lòng hắn, nhưng mà vẫn

không thể lay động được địa vị của Kỷ Linh Hàm.

“Đúng rồi, có tin tức gì về Lam Đề và Tam Nhãn Hổ không?”

Thành ca nhắc đến hai người này, ba người lại cùng thở dài một hơi.

“Sau lần Lam Đề không từ mà biệt đó, tới nay vẫn chưa hề có tin tức gì.”

“Bọn ta đoán là hẳn là nàng cũng đến thượng tiên giới rồi.”

“Chỉ là năm nghìn vạn năm này, chúng ta vẫn luôn ở yêu giới, cũng không biết

rõ tin tức của năm giới khác lắm.”

Đáp án này khiến tâm trạng Thành ca nặng nề xuống không biết bao nhiêu lần

một cách khó hiểu.

Mạc Trần trấn an nói: “Ngươi yên tâm đi, kinh nghiệm hành tẩu bên ngoài của

nàng cực kỳ phong phú, hơn nữa tư chất cũng tuyệt đỉnh. Trước khi rời đi, thực

lực của nàng còn mạnh hơn cả Kỷ Linh Hàm một bậc ấy chứ.”

“Chắc chắn bây giờ không có chuyện gì đâu.”

“Hy vọng là vậy!”

Thành ca gật đầu, âm thầm thề thốt tương lai sẽ tìm nàng khắp sáu giới.

“Còn về con hổ chết tiệt kia…”

Mạc Trần vẫn luôn không hợp với nó, nhắc đến thì lại nghiến răng ken két.

“Lúc đó nó không chịu nổi chuỗi ngày nhàm chán ở tông môn, ở được có mấy

vạn năm, sau khi mọi người đều ổn định cuộc sống thì nó lập tưc chạy ra ngoài

tìm yêu tộc vui vẻ rồi…”

Thành ca cũng tỏ vẻ vui cười: “Đấy mới là phong cách phù hợp với nó.”

Đan Thái cười he he nói: “Hổ ca không chăm chỉ tu luyện, ba ngàn vạn năm

trước mới phi thăng lên đây được.”

“Bây giờ nó đang ở bên Hổ tộc, cho nên chúng ta mới biết được sự tình này.”

Thành ca vô cùng cạn lời: “Con mẹ nó, lão tử thăng cấp tư chất của nó lên nhất

đẳng đúng là lãng phí mà.”

Mạc Trần cười hì hì nói: “Bây giờ nó phải trải qua chuỗi ngày khổ cực tối tăm

không thấy mặt trời rồi, chưởng môn không cần lo lắng thay cho nó đâu.”

Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “lo lắng”, vẻ mặt lộ rõ đúng kiểu hả hê khi

thấy người khác gặp họa.

Thành ca khẽ giật mình: “Ồ? Nói như vậy là sao? Lẽ nào nó gặp phải nguy

hiểm ư?”

Nếu như như vậy thật thì hắn không thể đứng nhìn thấy chết mà không cứu

được.

Suy cho cùng năm đó hắn và nó cũng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, là bạn nối

khố mà.

“Ngươi lo lắng quá rồi!”

“Sau khi lão hổ phi thăng tới thượng tiên giới là đã nghĩ ngay tới việc tìm chỗ

dựa rồi. Sau khi thám thính được chỗ của Hổ tộc, nó lập tức chạy bịch bịch qua

đó.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó nó nhận được sự hoan nghênh vô cùng nồng nhiệt, ngươi nâng cấp tư

huyết mạch và tư chất kia cho nó khiến nó trở thành thiên tài tuyệt thế được cả

Hổ tộc chú ý đến.”

“Đến cả Bạch Hổ Đại Đế cũng phải đích thân ra mặt, phong nó làm thái tử của

Hổ tộc, bồi dưỡng nó trở thành Yêu Đế đời kế tiếp của Hổ tộc.”

“Như vậy chẳng phải rất tốt sao?”

“Đúng là rất rốt, cơ mà ngươi cũng biết nó thối nát tới mức nào mà.”

“Sau khi ở lại Hổ tộc, cứ ba ngày lại gây tai họa hai con Hổ cái thì không nói,

đấy là còn chưa rõ Lộc tộc Thố tộc và Hồ tộc ở xung quanh nữa cơ.”

“À cái này…”

Thành ca đen mặt, bất lực lấy tay đỡ trán.

“Sau khi các tộc ở xung quanh liên minh kháng nghị thì Bạch Hổ Đại Đế nổi

giận đùng đùng, sau đó thì nhốt nó lại, tự mình rèn luyện nó.”

Mạc Trần nhún vai: “Ba nghìn vạn năm này, nó cũng chẳng dám nông nổi nữa.”

“Ngươi cũng biết mà, tộc trưởng Bạch Hổ nổi tiếng sát phạt, chỉ sợ lúc huấn

luyện nó cũng chẳng dịu dàng gì đâu.”

“Cũng không biết là nó có bị rèn luyện tới chết không nữa, haizz, đúng thật là lo

lắng quá má…”

Thành ca nhìn lông mày hắn sắp bay cả lên rồi, thầm nghĩ ngươi lo lắng thì lo

lắng, che miệng cười làm cái gì?

“Khụ, cũng tốt mà!”

Hắn hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Bạch Hổ Đại Đế người ta làm việc chắc

chắn là cũng có dụng ý của riêng hắn, tốt nhất chúng ta không nhúng tay vào,

cứ để nguyên như vậy đi.”

“Chưởng môn anh minh!”

Sau khi từ biệt Khương chưởng môn, ba người Mạc Trần nhanh chóng trở về

vùng núi bên ngoài Kim Long cốc.

Trước khi gặp mặt Kỷ Linh Hàm, ba người đồng loạt dừng lại.

Mạc Trần tỏ vẻ nghiêm túc.

“Hai người các ngươi nhớ kỹ những gì đã thống nhất chưa hả?”

Đan Thái và Ngụy Miêu cùng gật đầu cái rụp.

“Nhớ kỹ rồi!”

“Nói lại cho ta nghe xem nào.”

“Cửu Văn Thương Long được bổ nhiệm làm Long Đế mới, nhưng bởi vì cũng

là một Long tộc từ hạ giới lên đây cho nên thường hoạt động với thân phận là

con người, cho nên tỏ ra rất gần gũi với tu sĩ là nhân loại như chúng ta.”

“Hắn có hảo cảm với Phi Tiên môn của chúng ta, đồng ý cùng tiến cùng lùi với

chúng ta…”

Mạc Trần hài lòng gật đầu.

Chịu thôi, Khương chưởng môn muốn giấu thân phận của hắn với đám người

Kỷ Linh Hàm.

Một số việc bọn họ không thể trực tiếp nói ra được, chỉ đành bịa ra một lý do

hợp tình hợp lý để lấp sơ hở thôi.

Sau khi đối chiếu lại một lần, ba người mới vui mừng hớn hở trở về nơi đóng

quân tạm thời của mình ở trong núi.

“Sư tỷ, sư tỷ, có tin tốt này!”

“Bên Thương Long tộc mời chúng ta đến sống ở trong Thương Long cốc.”

“Tiên nguyên chi khí và sức mạnh quy tắc ở bên đó nồng đậm hơn nhiều, chúng

ta mau chuyển tới bên đó thôi!”

Tin vui như gõ trống khua chiêng này nhanh chóng kinh động đến những người

khác ở trong núi.

Lúc Kỷ Linh Hàm và hơn năm mươi đệ tử khác của Phi Tiên môn lao ra ngoài

thì lập tức sững sờ.

Tất cả mọi người đều đảo mắt đánh giá Mạc Trần, Đan Thái và Ngụy Miêu từ

trên xuống dưới mấy lần liền.

“Mạc trưởng lão, sao mà ba người các ngươi đều thay trang bị rồi thế?”

Kỷ Linh Hàm vẫn khá bình tĩnh, những người khác thì ghen tị đến đỏ cả mắt.

Những ngày tháng sống khúm núm của mấy năm nay, thứ mà bọn họ thường

dùng vẫn chỉ là thất giai mà thôi.

“Đan sư đệ, ngươi kiếm tiên giáp và tiên kiếm bát giai này từ đâu ra vậy?”

“Không phải ba người các ngươi đến Thương Long tộc chúc mừng sao? Sao lại

có một đống bảo vật thế này?”

“Nhìn đi, đây là tiên bảo cực phẩm đó!”

“Ngụy sư diệt, chúng ta qua bên kia tâm sự chút nhỉ.”

Trong lòng bọn họ lộp bộp một tiếng, chết rồi.

Mặc trang bị mới xong là quên hết tất cả, quên sạch sự hiện diện của nó luôn

rồi.

Ngay lập tức, bọn họ bị vây chặt đến mức con kiến cũng chẳng lọt được.

Mạc Trần chỉ đành vội vàng hét lớn một tiếng: “Chư vị, nghe lão hủ nói đã!”

“Bởi vì chúng ta tặng quà lên Thương Long tộc trả lễ cho mà thôi…”

Cái lý do này chỉ có ngu mới tin.

“Chúng ta chỉ mới tặng có mười vạn tiên tinh mà đối phương đã tặng lại ba món

tiên khí và tiên bảo bát giai hả?”

“Thế gian này có chuyện tốt như thế á?”