Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 382




Càng bay lên cao, nồng độ nguyên tiên chi khí và quy tắc chi lực lại càng cao.

Bay cũng đã lâu, mà vẫn cứ không thấy được đỉnh núi đâu cả.

Khương Thành nghi ngờ liệu mình có phải vẫn đang ở trong phạm vi dưới chân

núi hay không.

Nhưng nồng độ nguyên tiên chi khí ở đây, đã không kém gì bên ngoài Vô Cực

Động Thiên rồi.

“Chả trách mấy người này tranh nhau lên đây.”

“Mấy tiên đế của Tiên giới này thật biết cách sắp đặt mà.”

Bọn người Tịch Vân, Vô Khoái cũng nhìn ra được nguyên nhân.

Cái thế giới Thượng Tiên giới này là do con người phân chia ra, cố ý làm cho

phía biên giới đặc biệt như thế này, dụng ý cũng rất đơn giản.

Để những tiên nhân cấp bậc thấp chủ động đến đây, giúp bọn họ canh giữ bảo

vệ “tiền tuyến”.

Cũng chẳng cần phải huy động nhân lực gì cả, để giữ cho mình bảo địa tu

luyện, mọi người sẽ liều mạng chiến đấu với những “kẻ địch” của những thế

giới khác.

Ở lưng núi, bọn họ bị chặn lại.

“Đứng lại!”

“Các ngươi là ai?”

“Có lệnh bài thông hành của Tiên Minh không?”

Ở đây suy cho cùng cũng là tiền tuyến trọng địa.

Khu vực dưới núi còn dễ nói, ai cũng có thể lên được.

Đến lưng núi, thì cần xác minh thân phận kiểm tra lần lượt.

Còn về Tiên Minh, đó là một đồng minh liên thủ mà những thế lực đỉnh cấp của

tiên giới hợp tác, tổng bộ nằm ở ngay khu vực trung tâm Tiên giới.

Có thể xem là tổ chức cao nhất trên danh nghĩa.

Lệnh bài thông hành?

Bọn người Khương Thành đương nhiên không có rồi.

Hắn đang nghĩ xem có nên giết tới một mạch không.

Những người còn lại nhìn thấy tư thế đó suýt chút bị hắn dọa chết, vội ngăn

phía trước.

Đại lão, đừng có gây chuyện nữa, cất bớt sự thần thông lại đi.

Đoạn đường phía trước còn không biết có bao nhiêu cửa chốt giữ nữa kìa.

Tiền tuyến chắc chắn sẽ có Tiên đế tọa trấn được chưa hả?

Huống hồ gì phía trước còn có không biết bao nhiêu tiên trận và cấm chế nữa…

Tịch Vân Thiên Vương rất nhanh lấy ra một tín vật của Vô Cực Động Thiên từ

trong nhẫn.

Đây là chiến lợi phẩm có được sau trận đại chiến lúc trước, cũng không biết là

lệnh bài thân phận của vị tiên vương nào.

Vừa thấy lệnh bài này, mặt mày mấy tên tiên tôn cản đường đều biến sắc.

Tên đi đầu liền khom lưng cười bù.

“Hóa ra là tiền bối đại năng của Vô Cực Động Thiên.”

Lệnh bài này còn hữu dụng hơn cả lệnh bài thông hành của Tiên Minh.

Suy cho cùng thì Vô Cực Động Thiên là thế lực đỉnh cấp có thể xếp hạng đầu

trên tiên giới, không thể coi thường được được chứ.

“Không biết tiền bối đến đây là vì chuyện gì, chẳng lẽ là có hành động tiến công

lớn?”

Mấy tên tiên tôn cung kính hỏi.

Bọn họ cũng bối rối.

Trong cả đám người chỉ có vài tiên tu, nhưng trên người vài người có hơi thở

của Ma tu và tử tu.

“Đây là chuyện các ngươi có thể thăm dò được sao?”

Tịch Vân Thiên vương hất cằm, thờ ơ hừ một tiếng.

“Còn không mau tránh đường, làm lỡ việc lớn sẽ hỏi tội các ngươi!”

Mấy người bị dọa đến run lên cầm cập, nhanh chóng nhường đường.

Cuối cùng còn gấp gáp cung tiễn tiền bối.

Đám người thuận lợi qua chốt ở lưng núi, sau đó lại gặp phải mấy chốt nữa, đều

sử dụng lệnh bài của Vô Cực Động Thiên mà đi qua dễ dàng.

Hết cách rồi, bên đó bị cắt đứt thông tin vẫn chưa truyền sang.

Thành ca thấy mấy tên này cũng làm được chuyện nên cũng vui vẻ ít tạo nghiệt

đi.

Hơn nữa đường đi dài dằng dặc, nếu thật sự phải giết tới thì thật không biết phải

đánh bao nhiêu trận.

Cứ vậy đến khi gần đến đỉnh núi, kiểm tra càng ngày càng gắt gao.

“Không có lệnh bài thông hành không thể lên trên.”

Tịch Vân vẫn còn làm ra vẻ: “Lẽ nào ngươi lại không nể mặt Vô Cực Động

Thiên ta?”

“Vô Cực Động Thiên?”

Mấy tên tiên tôn phụ trách tra hỏi ngơ ngác, quan sát kĩ mấy người này một

chút, cầm lấy lệnh bài cảm nhận một lúc.

Sau đó mới chau mày nói: “Khu vực đỉnh núi là trọng địa, bất kì tông môn nào

cũng cần phải có thủ lệnh.”

“Nếu tiền bối đi vội không mang theo, bi chức có thể đi bẩm báo với cấp

trên…”

Tịch Vân còn định nói gì đó nhưng Thành ca đã khua tay.

“Vậy ngươi đi bẩm báo đi.”

Dù sao có lừa được hay không, hắn cũng phải vượt qua ngọn núi này đến địa

phận Yêu giới.

Ai cũng không thể cản được.

Trong lúc chờ đợi, Tiêu Hỗ và Vô Khoái âm thầm truyền âm.

“Khương chưởng môn, chúng ta có lẽ đã bị lộ rồi.”

“Ta thấy ánh mắt đối phương không đúng lắm.”

Bọn họ đã là mấy lão giang hồ rồi, chiến trận gì cũng đều đã chứng kiến.

“Chả sao cả…”

Thành ca nhún vai.

Mọi người nghĩ cũng phải, bây giờ đã gần đến đỉnh núi rồi, cùng lắm thì đánh

một trận lớn đột phá sang.

Với thực lực của Khương chưởng môn, khoảng cách ngắn như vậy có lẽ nắm

chắc được.

Một lúc sau, phía trước xuất hiện một chuẩn đế và mấy tiên vương, ngoài ra còn

có hơn ngàn tiên tôn nữa.

Đi đầu chính là tiên tôn đi “xin chỉ thị” lúc nảy.

Xuất hiện lại lần này, hắn không giống như lúc nảy mặt mũi không biểu cảm

nữa.

Mà lập tức chỉ vào đám người Tịch Vân thiên vương, cố ý hét lên: “Chính là

bọn họ!”

“Bọn họ chính là những kẻ giả mạo Vô Cực Động Thiên, có mưu đồ xấu xa!”

Ôi, chuyện này…

Sao lại lộ thế, Thành ca cảm thấy có chút thú vị.

“Sao ngươi lại biết bọn ta là giả mạo?”

Tiên tôn đó cười lạnh: “Ngươi biết ta là ai không? Ta chính là môn đồ của Vô

Cực Động Thiên, ngọc bài thân phận khi nảy các ngươi dùng rõ ràng là của

Nghễ Quang sư thúc tổ của ta.”

Mọi người hơi lúng túng.

Cảm thấy việc lừa đảo này, lừa đến cả người có quan hệ với đối phương, chả

trách lại bị lộ.

“Ngọc bài thân phận của lão nhân gia hắn, tại sao lại xuất hiện trên người các

ngươi?”

“Còn không mau nói thật ra!”

Lời tiên tôn này vừa nói ra, tiên trận ở xung quanh đã khởi động rồi.

Một đám ba ngươi người Thành ca bị khóa lại.

Còn mấy tiên vương đối diện, tất cả đều lấy tiên khí và tiên bảo ra.

Ánh mắt lạnh lẽo, sát khí đằng đằng!

Trong đám người của Khương Thành có ma tu, còn có tam đại Thi vương, vốn

đã rất khả nghi rồi.

Thấy trước mắt sắp nổ ra một trận đại chiến, Nguyên Hư Chuẩn đế dẫn đầu phía

đối phương liền giơ tay trái lên, ngăn bọn họ lại.

Hắn không thèm quản bọn người Khương Thành, ngược lại lại quay sang tiên

tôn của Vô Cực Động Thiên kia, thờ ơ nói: “Ngươi là người lo việc ở đây sao?”

Tiên tôn đó hốt hoảng, theo bản năng nói: “Không phải…”

Nguyên Hư Chuẩn đế sắc mặt trầm xuống: “Vậy ngươi đang ra lệnh cho ta?”

Tiên tôn đó nhất thời bị dọa đến mặt mũi biến sắc, quỳ xuống dập đầu: “Bi chức

không dám, chỉ là cảm thấy bọn họ là kẻ địch…”

“Ta thấy ngươi dám lắm chứ!”

Giọng điệu Nguyên Hư Chuẩn đế đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Tự mình làm

chủ, vượt quyền chỉ huy, ngươi to gan lắm!”

“Nếu ai cũng như ngươi thì còn gì là nguyên tắc nữa?”

Lời nói ra đó, còn chẳng đợi tiên tôn kia van xin cầu cứu thì đã giáng cho hắn

một bạt tai.

Chuẩn đế muốn giết một tiên tôn đương nhiên là dễ như trở bàn tay.

Tiên tôn đó chẳng kịp hấp hối ngã quỵ xuống, chẳng còn thở nữa.

Những người khác ở hiện trường không hề lên tiếng, đặc biệt là những tiên

vương đó thì càng cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên.

Một tiên tôn nhà ngươi, báo cáo thình hình kẻ địch là được rồi. Trước mặt

Chuẩn đế và rất nhiều tiên vương, lấy đâu ra tư cách cho ngươi phát hiệu lệnh

chứ?

Chẳng qua là, một tiên tôn đến từ Vô Cực Động Thiên chết rồi thì sau đó e là sẽ

gặp phải rắc rối.

Vào lúc bọn họ định bao vây lấy bọn người Khương Thành, dự định một phát

treo cổ chết luôn thì Nguyên Hư Chuẩn đế lại lên tiếng.

“Chờ chút.”

Hắn từ từ đi đến trước mặt đám người Khương Thành, Tịch Vân hỏi một câu.

“Các ngươi thật sự là gian tế của bên ngoài, muốn mưu đồ xấu xa ư?”

Tiêu Hỗn giở giọng điệu của Ma vương ra, cười hi hi nói thẳng: “Phải đó phải

đó, bọn ta chính là kẻ địch, ngươi muốn thế nào?”

Sát Lợi Ma vương cũng không chịu thua kém, cố ý khiêu khích: “Bọn ta là kẻ

địch đấy, ngươi mau ra tay đi nào!”

Với Ma khí nặng nề lộ ra bên ngoài, toàn bộ những tiên nhân trong hiện trường

càng tỏ vẻ có ý phòng bị hơn.

Vị Nguyên Hư Chuẩn đế đó cũng tức giận thốt ra một câu chửi thề.

“Mẹ nó, đám ma tu thối tha đáng chết!”