Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 351




Lấy được hơn vạn món tiên khí lục giai, tâm trạng của Thành ca tốt hơn nhiều.

Việc này hoàn toàn là thu hoạch ngoài ý muốn.

Đám ‘dở hơi’ trước mắt này vừa nịnh hót mình lại còn vừa đưa công đức cho

mình. Hắn cũng không thể giết bọn họ được.

Vì thế, hắn xua tay, đang định cho bọn họ đi.

Kết quả, vào lúc này lại thấy hàng ngàn người từ xa bay tới.

Tên Tiên Vương cầm đầu kia nhìn đến có hơn vạn người ở chỗ này, hắn không

biết chuyện gì đã xảy ra, còn nghĩ rằng Tiên Duyên Lệnh đã được chia xong rồi.

Hắn gấp đến mức vội vàng hét to lên.

“Phùng Độ Tiên Vương, chừa lại ít Tiên Duyên Lệnh cho lão phu với!”

Tên Tiên Vương ở trước mặt Thành ca, người mà đang muốn rời đi kia chính là

Phùng Độ Tiên Vương.

Nghe thấy như thế, hắn hận không thể bóp chết cái người vừa mới nói này.

Mẹ nó, chúng ta thật vất vả mới có thể rời khỏi bàn tay của vị đại ma vương

này, ngươi còn nói cái gì vậy?

Hắn cúi đầu, không nói lời nào, định giả bộ không quen biết, lặng lẽ rời đi.

Nhưng lúc này, nhóm người ở phía sau cũng đuổi kịp lại đây.

“Phùng Độ đạo huynh, sao ngươi lại không trả lời?”

“Chẳng lẽ là do cướp được quá nhiều Tiên Duyên Lệnh, sợ lão phu yêu cầu

ngươi cho ta?”

“Ngươi và ta kết bạn với nhau đến nay đã là 300 triệu năm, lão phu là loại

người như vậy sao?”

Sắc mặt của Phùng Độ Tiên Vương nhanh chóng biến thành màu gan heo, con

mẹ nó, ngươi có thể hay không ít nói đi một chút.

Không chỉ có mình hắn bị điểm danh, những người khác cũng bị nêu tên.

“Ha ha, Thịnh Lặc Tiên Vương, ngươi cũng ở đây à!”

“Đô Hạc tông chủ, ta còn định đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại đến đây trước,

chừa một chút cho vi huynh với!”

“Dương Lục Tiên Vương, ngươi còn chưa khai tông lập phái, chỉ có hai đồ đệ,

không cần phải lấy nhiều Tiên Duyên Lệnh như vậy đâu?”

Đám Tiên Vương vốn dĩ đã sắp rời đi này giờ lại sắp phát điên rồi.

Nếu các ngươi có thể tự hốt được thì còn nói lắm như thế làm gì hả!

“Này, bọn họ hình như đang kêu các ngươi đấy?”

Biểu cảm của Thành ca có chút kỳ lạ.

“Các ngươi không phải nói các ngươi vì ngưỡng mộ, sùng bái ta nên mới cố ý

chạy tới đây gặp mặt ta một lần sao? Sao lại như thế này? Các ngươi đến đây là

vì muốn cướp Tiên Duyên Lệnh sao?”

“Không có! Không có!”

Đám người Phùng Độ Tiên Vương rơi mồ hôi lạnh đầm đìa, liên tục xua tay:

“Bọn họ hồ ngôn loạn ngữ, tiền bối ngài tuyệt đối không nên tin…”

“Chúng ta và bọn họ không có quen biết gì cả!”

Lúc này, đám người phía sau rốt cuộc cũng tới rồi.

Nhìn đến Thành ca, đương nhiên là vô cùng bất ngờ, tất cả đều mau chóng vào

tư thế chuẩn bị chiến đấu.

“Người này sao lại vẫn còn sống?”

“Phùng Độ Tiên Vương, các ngươi tai sao còn chưa giết chết hắn?”

“Đúng vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

“Chẳng lẽ các ngươi tha cho hắn?”

“Tiên Duyên Lệnh của hắn đâu?”

“Tiên cái con mẹ nhà ngươi!”

Lần này không cần Thành ca lên tiếng, Phùng Độ Tiên Vương mấy trăm triệu

năm nay chưa nói thô tục bao giờ, vậy mà bây giờ lại chửi ầm lên.

“Lão tử biết các ngươi à?”

“Kẻ điên ở đâu ra vậy? Cút đi! Cút đi!”

Những Tiên Vương khác cũng tức đến mức không thể nhịn được nữa, tất cả đều

chửi tục.

“Ngươi là ai? Đừng tỏ ra quen biết với ta!”

“Cút ngay, ta vì ngưỡng mộ Khương lão tổ mới đến đây. Ta không phải loại

người đạo chích như các ngươi!”

Thành ca cười như không cười: “Không phải?”

“Tất nhiên!”

Đám người Phùng Độ Tiên Vương lập tức vỗ ngực bùm bụp, tư thế kia giống

như đang gõ trống.

“Mong Khương lão tổ minh giám, ta với bọn họ từ trước đến nay đều không đội

trời chung!”

“Đúng vậy, chúng ta từ trước đến nay luôn sùng bái tiền bối. Đối ngài chỉ có

kính ngưỡng, không dám có cái loại tâm tư đại nghịch bất đạo ấy?”

“Bọn họ vậy mà lại muốn giết ngài. Thật là đáng chết, thỉnh tiền bối hãy trừng

trị bọn họ!”

“Tiền bối nếu muốn ra tay, ta nguyện ý làm đầy tớ, giết chết bọn nghịch tặc

này!”

Thành ca thật sự phục bọn họ.

Nhóm người này thật là nhân tài, da mặt đã dày đến trình độ đỉnh cao.

Đám người ở đối diện, tất cả đều ngẩn ra.

“Phùng Độ Tiên Vương, ngươi có ý gì? Hay là ngươi đã quên ân tình năm đó

của lão phu?”

“Đồ Hạc, ngươi thật quá đáng!”

“Dương Lục Tiên Vương, ngươi điên rồi sao? Vậy mà lại đứng chung một chỗ

với người này?”

“Ta nhìn lầm ngươi…”

Bọn họ vừa phẫn nộ lại vừa thất vọng, đau khổ. Chỉ vì Tiên Duyên Lệnh mà

bọn họ lại ‘thông đồng làm bậy’ với Khương Thành sao?

Nhưng mà tràng lên án kia vừa mới bắt đầu, thanh âm lại dần dần nhỏ đi.

Bởi vì bọn họ cuối cùng cũng phát hiện những di hài được lưu lại trong trận

chiến trước đó, thấy được xác chết của 35 vị Tiên Vương chết trận ở phía

dưới…

Vì thế, đám người đáng nhẽ còn đang phẫn nộ, chửi mắng bỗng nhiên liền trở

nên im lặng.

Ai có thể nói cho bọn họ chuyện gì đã xảy ra?

Nhóm người này cũng không phải đám ngốc, cuối cùng cũng phản ứng lại.

Khó trách đám người Phùng Độ Tiên Vương lại ngoan ngoãn giống như một

con chim cút, tại trước mặt người này ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Có thể một mình giết chết 35 vị Tiên Vương, đó là loại thực lực gì?

“Ừm, tiền bối…”

Tên Tiên Vương lúc trước đòi đánh đòi giết kia giờ trên mặt đã không còn chút

máu, lắp bắp giải thích.

“Kỳ thật, việc này, đây đều là hiểu lầm……”

Hắn chưa kịp nói xong, Thành ca đã cười lạnh.

“Hiểu lầm?”

“Lúc nãy không phải muốn giết chết ta, cướp Tiên Duyên Lệnh của ta sao?”

“Ngươi tưởng ta là kẻ điếc hay là nghĩ ta già rồi nên dễ quên?”

Hắn lại rút Hồng Tuyệt Tiên Kiếm ra, để lộ sát khí!

Nhóm người này sợ tới mức hồn vía lên mây, liên tục xin tha.

“Tiền bối tha mạng, chúng ta có mắt không tròng mới động vào ngài, muôn lần

chết cũng không đền hết tội…”

“Chỉ mong tiền bối ngài đại phát từ bi, khai ân cho chúng ta!”

“Đúng vậy, nếu biết thực lực của tiền bối trước thì cho chúng ta một vạn cái lá

gan cũng không dám có tâm tư ấy!”

“A, ý của các ngươi là nếu ta yếu một chút, các ngươi đã dám có tâm tư rồi hả?”

Đám người Phùng Độ Tiên Vương ở bên cạnh vốn dĩ còn cảm thấy đau lòng,

hiện tại bỗng nhiên lại âm thầm đắc ý.

Sự đối lập này, tình cảnh của bọn họ ít nhất muốn so với nhóm người này tốt

hơn rất nhiều.

Một hồi nịnh hót là được đặc xá.

Hiện tại nhóm người này lại không giống nhau.

Bọn họ vừa đến liền kêu đánh kêu giết, hiện tại nghĩ hồi trở về đều làm không

được.

Nếu không tại sao lại có câu nói muốn quản tốt miệng của mình đâu.

Chẳng lẽ, miệng trước đó vừa mới nói muốn giết người đoạt bảo lại ngay sau đó

nói kỳ thật là do chúng ta sùng bái, ngưỡng mộ ngươi sao?

Nghĩ nhân gia là đứa ngốc à?

“Uy phong của các ngươi thật lớn, một đám đều muốn giết ta!”

“Một khi đã như vậy thì mau tới đây đánh tới người chết kẻ sống đi!”

Nhìn thấy sắc mặt của Thành ca càng ngày càng không tốt, nhóm người này

cũng càng ngày càng hoảng.

Liều cái quần à, nếu đánh thắng được thì bọn họ đã sớm đánh.

Cuối cùng, dứt khoát quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin tha.

“Tha mạng!”

“Tiền bối tha mạng, chúng ta biết sai rồi…”

Chịu thôi, so với mạng sống, những cái khác đều không quan trọng.

Thành ca cũng là vừa tức vừa buồn cười, đám người này mà là tiên nhân sao?

“Được thôi, tha các ngươi cũng có thể…”

Lời còn chưa dứt, mọi người đã mừng rỡ như điên.

“Đa tạ đại ân đại đức của tiền bối!”

“Chờ sau khi ta trở về, nhất định sẽ ngày đêm xây miếu cung phụng tiền bối…”

“Được rồi! được rồi!”

Thành ca nhíu mày, xua tay: “Nhưng mà vừa rồi các ngươi kêu đánh kêu giết,

dọa đến ta, khiến tâm hồn của ta đã chịu tổn thương rất lớn!”

“Vết thương này quá sâu, đủ để cho tinh thần của ta trong khoảng thời gian dài

trở nên sa sút, ảnh hưởng đến việc tiến cảnh!”

“Các ngươi nói xem, việc tổn thất tinh thần này có lớn hay không hả?”

Tổn thất tinh thần là cái gì cơ?

Mọi người đều không còn lời nào để nói, ngươi lừa ai đây?

Ngươi mạnh như vậy, giết người không chớp mắt, nói rằng mình bị dọa thì có ai

tin?

Chúng ta mới là người bị dọa có được không?

Nhưng Thành ca đã hỏi như vậy, làm sao bọn họ dám nói không.

Chỉ có thể đồng ý: “Tổn thất này thật sự vô cùng lớn!”

“Quả thực khiến người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ…”

“Đúng vậy, đúng vậy, đều là tội lỗi của chúng ta…”

Khoé miệng của Thành ca hơi nhếch lên: “Nếu các ngươi cũng cảm thấy ta bị

tổn thương rất lớn thì có phải hay nên đền bù một chút hay không nhỉ?”