Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 292




Thành ca cũng được an ủi đôi chút.

Xoa đầu hai cô gái: “Vẫn là hai ngươi chu đáo nhất.”

“Nếu như ai cũng có tầm nhìn xa trông rộng như các ngươi thì có phải tốt

không.”

“Ta vào nghỉ ngơi một lát, đợi 3000 Tiên Duyên Lệnh về đủ cả thì hẵng vào gọi

ta.”

Nói xong hắn mặc kệ những người khác, một mình về phòng đau lòng thương

xót cho những chiến lợi phẩm vốn phải thuộc về hắn.

Đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết vẻ mặt sụp đổ.

Lão tổ à đừng đùa nữa.

Còn đùa nữa là ngỏm luôn đấy.

Khó khăn lắm mới có vài vị siêu mạnh như thế này đến cứu viện, đừng có nói

mấy câu đã đắc tội hết với bọn họ.

Hơn nữa, lúc ngươi không có ở đây, bảo bọn ta đối mặt với đám hung ác đó, rất

đáng sợ, rất bơ vơ nha…

Mâu Vũ và Diệp Dương Tiên Vương vẫn luôn để ý kỹ càng tình hình ở bên này

cũng không nói nên lời.

Có nhầm không vậy?

Người ta giúp ngươi giết địch, ngươi không đội ơn đội nghĩa thì thôi, lại còn

không vui?

Điên rồi đúng không?

Ở trung tiên giới, Tiên Vương chính là trùm to nhất, lợi hại nhất, có mấy người

có thể mời bọn họ ra tay một lần chứ?

“Nếu ta mà là bọn họ, cũng đau lòng thất vọng với cái thái độ này rồi.”

Diệp Dương Tiên Vương hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Đến đẳng cấp

như bọn họ, tuyệt đối không được khinh miệt. Không ai đủ tư cách tỏ vẻ khó

chịu với người đường đường là Tiên Vương như thế!”

“Bất luận trước đây có giao tình như thế nào, cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa,

quan hệ của bọn họ sắp rạn nứt rồi.”

Mâu Vũ gật gật đầu.

Cho dù là Tiên Đế của thượng tiên giới, cũng không thể đối xử với Tiên Vương

như thế được.

Thế nhưng, khung cảnh tứ đại cao thủ tan nát cõi lòng mà đoạn tuyệt quan hệ

trong tưởng tượng của bọn họ căn bản không hề xảy ra.

Đùa gì vậy, trong mắt bọn họ, địa vị của Khương chưởng môn còn cao hơn

nhiều trưởng bối trong sư môn lúc bọn họ vừa bắt đầu tu luyện ấy chứ.

“Này, này là có chuyện gì thế?”

“Quy củ mà Khương chưởng môn nói, rốt cuộc là chỉ cái gì vậy?”

“Chắc chắn chúng ta đã làm việc gì đó khiến lão nhân gia hắn không vui rồi!”

“Đừng có lôi ta vào, chắc chắn là tại ba người các ngươi!”

“Cớt chó ấy, vừa nãy kẻ đầu tiên ra tay chính là ngươi…”

Bốn người bọn họ cãi nhau ầm ỹ, những Tiên Tôn và Ma Tôn khác cũng không

dám chen miệng vào, càng không dám hỏi.

Cãi nhau nửa ngày cũng chẳng có kết quả gì, đột nhiên trong đầu Tiêu Hỗn Ma

Vương lóe lên một ý nghĩ.

Sau đó lão Ma Vương này điều chỉnh biểu cảm, kéo khóe miệng cứng đờ của

mình lên, đi đến trước mặt Tố Diệp và Tố Mộng.

“He he, vừa nãy thấy Khương chưởng môn nói chuyện với hai vị tiên tử đây…

hẳn là các ngươi rất thân thiết với hắn đúng không?”

Nhìn gương mặt già nua, bởi vì quanh năm nghiêm nghị cho nên cười rất không

tự nhiên của hắn, Tố Diệp và Tố Mộng sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau hai

bước.

Từ ngày đầu tiên bọn nàng tu luyện đã nghe thấy hai từ U Minh rồi, là thế lực

vô cùng đáng sợ, bí mật thống trị các thiên vực xung quanh, đó là thứ có thể

ngăn trẻ con quấy khóc vào ban đêm đó!

Vị này chính là đại minh chủ của U Minh, Đại Ma Vương hàng thật giá thật

đấy!

Đừng nhìn bọn họ tôn kính Khương lão tổ như thế, nếu như thật sự muốn giết

mình thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.

“Bọn ta…bọn ta mới quen biết Sư Tổ không lâu, chẳng qua là dạo gần đây ngày

ngày đều ở cùng nhau…”

Hai người run cầm cập, không đợi hỏi nhiều đã thành thành thật thật kể hết.

“Ồ? Ngày ngày cũng ở cùng nhau ư?”

Hoa âm Tiên Vương ở bên cạnh ánh mắt lóe sáng, cũng cười tít mắt sáp đến:

“Cũng có nghĩa là, mấy hôm nay các ngươi và Khương chưởng môn đều sớm

tối có nhau?”

Tố Diệp vội vàng gật gật cái đầu nhỏ của mình: “Vâng vâng, lão tổ đối xử với

bọn ta tốt lắm, không hung dữ tí nào!”

“Hắn còn tặng cho bọn ta tiên khí lục giai nữa cơ.”

Tố Mộng cẩn thận từng li từng tí nói hết, sau đó lôi cái tiên khí lục giai ra giống

như dâng báu vật vậy.

Hy vọng mấy vị Đại Ma Vương này nể tình lão tổ rất yêu thương nàng, đừng

chớp mắt đã giết luôn nàng.

“Hai vị tiên tử đừng sợ đừng sợ, chúng ta không hề có ác ý gì cả!”

Tịch Vân Tiên Vương cũng phản ứng lại rồi.

Mới quen biết có mấy ngày đã có thể sớm tối bên nhau, còn được hắn ban

thưởng.

Đây mẹ nó… đây chính là hai vị hồng nhan số một bên cạnh Khương chưởng

môn đấy!

Lão Tiên Vương cười đến mức mặt nhăn như hoa cúc, thò tay lấy ra hai bộ tiên

giáp lục giai tặng cho các nàng.

“Ở đây lão phu có hai món đồ chơi nhỏ, hy vọng hai người sẽ thích.”

“Ngoài ra, hai người có thể giúp lão phu nói tốt mấy câu trước mặt Khương

chưởng môn, hỏi xem lần này rốt cuộc là sai ở đâu có được không?”

Mẹ kiếp!

Tròng mắt của Lãnh Hóa Hàn suýt chút nữa thì rơi cmn ra ngoài.

Còn lôi kéo như thế nữa?

Đường đường là Tiên Vương mà lại tặng quà để lấy lòng hai Chân Tiên?

Là giả thôi phải không?

Cách đó không xa, Mâu Vũ và Diệp Dương Tiên Vương biểu thị chuyện này

làm bọn họ sốc đến mức tam quan sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn, đúng là đồ mặt dày

vô sỉ, không có tiết tháo!

Không phải các ngươi nên đau khổ thất vọng, sau đó đoạn tuyệt quan hệ với

Khương chưởng môn sao?

Hàng động như thế này là có ý gì?

“Bọn ta, bọn ta…”

Tố Diệp và Tố Mộng cũng ngơ luôn.

Món quà này đối với bọn họ mà nói vô cùng quý báu, hơn nữa còn là đồ Tiên

Vương tặng, chỉ thế thôi đã có ý nghĩa vô cùng to lớn rồi!

Hai người thực sự không dám nhận, sợ rằng có âm mưu gì đó đằng sau.

“Cứ yên tâm mà nhận đi, đã có tiên kiếm lục giai rồi, sao có thể không phối với

tiên giáp lục giai cơ chứ?”

Tịch Vân Tiên Vương không để cho các nàng giải thích nữa, lần lượt nhét Tiên

giáp vào tay hai người.

Mà lúc này, Tiêu Hỗn Ma Vương cũng chen lấn tới.

“Hai vị tiên tử đã có tiên kiếm, tiên giáp rồi, e rằng vẫn chưa có pháp bảo cầm

tay nào để đem theo bên mình có đúng không?”

“Vừa hay, ở đây lão phu có hai món đồ chơi nhỏ, rất có duyên với hai người.”

Hắn vừa nói xong thì hai chiếc pháp bảo hình lục lạc liền bay ra.

“Vật này tên là Hoán Song Sinh Linh, bất luận ở cách xa nhau như thế nào, chỉ

cần vẫn ở trung tiên giới thì lắc lắc chúng là ngay lập tức có thể truyền tống đến

bên cạnh ngươi còn lại.”

Mẹ kiếp, mọi người lại hít sâu lần nữa.

Cái này mặc dù không thuộc loại tấn công hay phòng ngự, nhưng chắc chắn là

pháp bảo cực phẩm!

Cứ thế mà tặng hả?

Tặng cho hai Chân Tiên nữa?

Tố Diệp và Tố Mộng vừa cầm lấy lục lạc của mình thì Hoa âm Tiên Vương đã

móc ra hai bình sứ nhỏ.

“Ha ha, hai vị tiên tử có tiên khí, pháp bảo rồi thì lão phu đây bèn tặng chút đan

dược vậy.”

“Trong mỗi bình này có mười viên Thái Hư Chí Nguyên Đan, tương lai sau khi

các ngươi đột phá Tiên Tôn, có thể sẽ có tác dụng lớn!”

Ngay lập tức, đám Tiên Tôn Nguyên Triết, Nguyên Ngộ đều nhìn đến đỏ cả

mắt.

Thái Hư Chí Nguyên Đan, đó là tiên đan thất giai đấy, bọn họ còn chưa từng

dám mơ tưởng đến.

Sát Lợi Ma Vương trừng mắt nhìn ba người kia một cái: “Mấy người các người

đều tặng hết rồi, ta tặng cái gì đây?”

Hắn suy nghĩ hai giây, rồi tươi cười lấy ra hai tấm ngọc bội.

“Hai vị tiên tử, trong hai miếng Thiên U Ngọc này ẩn chứa hai luồng sức mạnh

quy tắc lão phu. Vào lúc nguy cấp, có thể bảo vệ các ngươi khỏi ba lần tai

kiếp!”

“Nhận lấy đi, vật này cũng là tín vật của U Minh ta, nhìn thấy vật này giống như

nhìn thấy Minh Chủ!”

Tố Diệp và Tố Mộng đầu óc choáng váng từ lâu, nghe thấy câu này, suýt chút

nữa sợ đến mức ném hai tấm ngọc bội này đi.

Những người khác còn thiếu chút nữa là phát điên luôn.

Cái gì?

Đây chính là Thiên U Ngọc chí cao vô thượng của U Minh trong truyền thuyết

ư?

Hai nàng mới là Chân Tiên mà thôi, tặng cái này có phải hơi quá rồi không?

Sau này các Ma Tôn, Tiên Tôn khác của U Minh gặp các nàng, há chẳng phải

còn phải hành lễ, nghe theo mệnh lệnh của hai nàng hay sao?

Đãi ngộ như thế này đừng nói là những người xung quanh, đến Mâu Vũ cũng

bắt đầu đỏ mắt rồi.

Những bảo vật khác nàng chẳng thèm đếm xỉa tới, dù sao đến tiên khí và tiên

bảo thất giai nàng cũng có rồi.

Nhưng hai tấm Thiên U Ngọc có thể ra lệnh cho quỷ U Minh cuối cùng, ý nghĩa

của chúng hoàn toàn khác nhau, điều này đại diện cho việc sẽ có một thế lực

ngầm siêu mạnh làm việc cho mình!

Hơn nữa, việc tặng quà chỉ là bề ngoài, trên thực tế nó thể hiện thiện cảm của tứ

đại cao thủ, giá trị của nó hoàn toàn không thể đong đếm được.

Lòng Lãnh Hóa Hàn đau đớn giống như bị cả vạn con ngựa giày xéo, gượng

gạo cười.

Hắn nghĩ đến Cổ Thanh Ngọc ở tít Phi Tiên môn.

Nếu như nàng biết được đãi ngộ của hai thị nữ ngoại môn này, sẽ có cảm giác

như thế nào.