Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 275




Ráng trời đỏ lập tức lan rộng rồi càn quét tới, lập tức bao trùm lấy Chử Nhạc.

Hào quang vừa lướt qua, đám người bên cạnh Chử Nhạc không ngừng gào thét

thảm thiết.

Tiên thể đã không còn sợ lửa thiêu đốt từ lâu rồi, bản thân tiên giáp cũng vô

cùng tuyệt vời, nhưng đáng tiếc đây lại chẳng phải ngọn lửa bình thường.

Dưới việc thêm nhiều BUFF anh linh với 992 quy tắc chủ như vậy, một đòn

đánh thường của Thành ca cũng đã vượt qua hầu hết các Tiên Tôn rồi.

Chỉ thấy trên bầu trời kia, từng bóng người bốc hơi với tốc độ mắt thường cũng

thấy được, sau đó thì biến mất đến cả tro bụi cũng chẳng còn.

Hắn giết đến đâu, hào quang ngập trời lại che phủ đến đó.

Mà quân Tiên Vệ ở nơi đó cũng bị hủy diệt sạch sẽ, trận hình gì đó đều vô ích

cả.

Suy cho cùng thứ mà hắn dùng bây giờ chính là Hồng Tuyệt Tiên Kiếm của

Cửu Diễm Tiên Đế năm đó.

Đây là một thanh tiên kiếm cửu giai.

Đây hoàn toàn là một đả kích lớn với họ.

Hiệu quả của việc giết chóc này thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Chỉ vỏn vẹn mấy giây, trên sân chỉ còn lại mỗi một mình Chử Nhạc.

Là một Tiên Tôn, hắn vẫn phải đau khổ chèo chống hệt như cũ.

Nhưng mà cùng với việc nhưng quân Tiên Vệ khác bị tiêu diệt, Khương Thành

chính thức xông thẳng đến mặt mắn, hắn cũng chèo chống không nổi nữa rồi.

Xoẹt!

Tiên kiếm vừa vung ra, bóng người kia ngã xuống, trận đấu thảm khốc cũng im

lặng dừng lại tại đây.

Bây giờ không có hai trên trợ thủ tuyệt vời chuyên thu dọn chiến trường là Tam

Nhãn Hổ và Mạc Trần, Thành ca bận rộn muốn chết, lập tức nhanh chóng một

mình hốt sạch nhẫn trữ vật rơi đầy trên đất.

Đáng tiếc là hầu hết tiên giáp của đám người này đều đã bị hỏng trong lúc chiến

đấu.

Nhưng mà thu hoạch vẫn cực kỳ nhiều, suy cho cùng trong đó cũng có một Tiên

Tôn mà.

Sau khi đếm kỹ lưỡng, hốt được khoảng hơn 300 điểm công đức, tương đương

với 3000 tỷ điểm tích phân trước đây.

Mà lúc này hệ thống cũng không ngừng nhắc nhở giá trị kinh sợ của hắn đang

tăng lên.

Ồn ào đến mức hắn thấy phiền, chỉ đành tắt âm thông báo.

Sau trận chiến này, hắn thu được khoảng 35 vạn giá trị kinh sợ.

Mức độ kinh sợ của rất nhiều người ở đây đã trực tiếp bùng nổ, đạt đến mức

kinh ngạc như gặp phải người trời, thậm chí còn đến cả mức quỳ bái luôn ấy.

Bởi vì sức chiến đấu này thật sự quá mạnh.

Đến khi hắn xong việc, mấy người khác cuối cùng mới khép miệng lại được.

“Cái này, Chử Nhạc chết rồi ư?”

“Một nghìn quân Tiên Vệ bị tiêu diệt như vậy hả?”

“Chỉ một mình hắn ra tay mà nhanh như vậy ư?”

Tiên Vương ở trung tiên giới rất ít, Tiên Tôn đã là cao quý lắm rồi.

Không phải là trưởng lão của một phái thì cũng là thủ lĩnh của một thành, họ

đều là những nhân vật có máu mặt.

Với những người ở đây mà nói, Tiên Tôn là độ cao mà cả đời họ cũng không

thể với tới được.

Mà mới nãy, một Tiên Tôn vừa chết ngay trước mặt họ.

Nếu như không tận mắt chứng kiến thì hầu hết những người ơ đây không hề tin

được rằng điều này là thật.

“Rốt cuộc thực lực của người này mạnh tới mức nào vậy?”

“Không… quan trọng là thanh kiếm kia!”

“Sức mạnh của thanh kiếm đó… dường như không hề bình thường chút nào.”

“Đúng vậy, ta dám cá ít nhất cũng phải là tiên kiếm thất giai!”

“Tiên kiếm thất giai á, không phải chứ?”

Tiên khí hơn kém nhau một phẩm thôi là uy lực cũng khác nhau một trời một

vực.

Trận chiến phi thăng năm đó, mấy thành chủ của tiên thành nằm trong top vẫn

còn dùng tiên khí tứ phẩm cơ.

Mà ở trung tiên giới, một số chưởng môn của các môn phải lớn mới có thể sử

dụng tiên khí lục phẩm.

Một khi tiên khí còn cao hơn cả lục phẩm thì đồng nghĩa với việc có một bước

nhảy vọt về chất.

Ở giai đoạn này, tiên khí đã không còn là một thứ buff sức mạnh hay là khí linh

thấp kém nữa.

Cũng vì vậy, những tiên khí trên thất phẩm, không chỉ cần phải có trình độ

luyện khí cực cao mà quy tắc cũng cần phải có đủ hiểu biết với quy tắc, ngoài ra

còn cần phải có cơ duyên nữa.

Cuối cùng là một lượng lớn nguyên liệu bảo vật và tỷ lệ thất bại đáng sợ - thứ

khiến cho rất nhiều môn phái lớn không thể chấp nhận nổi.

Cho dù là Cự Vô Bá của Thiên Khu các, có thể xưng là người thu gom rất nhiều

bảo vật của trung tiên giới, cái gì cũng bán, nhưng lại không hề có mặt hàng nào

là tiên khí thất phẩm.

Giây phút này, ánh mắt của tất cả mọi người để đổ dồn vào thanh tiên kiếm của

Thành ca.

Ngoài ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ kia ra, càng không thể thiếu được sự tham

lam và cuồng mê kia.

Tiên khí thất phẩm, quả thật là cám dỗ quá lớn với bọn họ.

“Thanh kiếm này thật sự là tiên khí thất giai ư?

Định Thụy lộ vẻ mặt không thể tin nổi.

Sao mà tiên kiếm thất giai lại xuất hiện ở trong tay của một Kim Tiên được

chứ?

Mâu Vũ nhìn thanh kiếm kia thật lâu, nghi vấn từ sâu trong con mắt kia càng

ngày càng sâu.

Nàng lờ mờ cảm thấy rằng, ngoại hình của thanh kiếm này rất đặc biệt, hình

như đã từng nghe nói ở đâu rồi thì phải.

Nhưng mà ngẫm mãi cũng không nhớ ra được.

Diệp Dương Tiên Vương cũng nhìn chằm chằm vào hình ảnh kia, nghe vậy

trầm giọng nói: “Hẳn là vậy, nhưng mà bản thân người kia chắc chắn không chỉ

là cấp bậc Kim Tiên thôi đâu.”

“Sức mạnh của tiên khí thất phẩm cực kỳ mạnh, nhưng vẫn không đủ để một

Kim Tiên nhất phẩm giết chết một Tiên Tôn được.”

“Bản thân hắn chắc chắn cũng có thực lực Tiên Tôn.”

Nếu như Thành ca mà nghe được lời bình luận này của Diệp Dương Tiên

Vương thì chắc chắn hắn sẽ vui mừng vỗ vai hắn, nói một tiếng vị huynh đệ này

đúng là có mắt nhìn, thấy được phần phi phàm của ta.

Nhưng thật đáng tiếc, đám người có mặt ở đó không phải là Diệp Dương Tiên

Vương.

Toàn bộ tinh thần của họ đều bị thu hút bởi thanh tiên kiếm kia.

Nghe đến đoạn có người khen… binh khí của bản thân, thành ca cảm thấy bị lạc

lõng, cũng thấy rất bức xúc.

Đù má nó đi ngày còn gặp ma, chẳng dễ dàng gì mới làm màu trước mặt mọi

người, kết quả tất cả nổi bật đều bị thanh binh khí này cướp hết.

Bọn họ bị mù hả?

Có biết nhân vật chính đang đứng trước mặt các ngươi không hả?

Có biết cái gọi là tâm điểm của nơi đây không hả?

Nhưng mà cũng may là giờ hắn đã bồi dưỡng ra hai kẻ nịnh hót mới.

Hai nữ đệ tử là Tố Diệp và Tố Mộng nhao nhao xông lên vây quanh Thành ca,

ríu ra ríu rít không ngừng.

“Oa, lão tổ lợi hại quá.”

“Quả thật quá uy vũ, một kiếm thôi đã giết được nhiều kẻ địch như vậy, trời

ơi…”

Hai nàng mới chỉ là Chân Tiên mà thôi, bọn họ không hề có hiểu biết sâu về

thực của Huyền Tiên, Kim Tiên hay là Tôn Tiên.

Nhưng mà điều đó không quan trọng, quan trọng là khiến lão tổ vui vẻ.

Bây giờ vẻ mặt Thành ca mới vui mừng lên.

Trước đây làm màu đều có một đám đệ tử làm đội cổ vũ ở bên cạnh, khoảng

thời gian gần đây lại không có, hắn cảm thấy hơi không quen.

Cảm giác được tâng bốc đã lâu không có này thật sự tuyệt vời đến mức khiến

hắn nước mắt doanh tròng.

Mặc dù hai nữ đệ tử này tâng bốc quá khô khan, chẳng có tí sáng tạo nào hết,

nhưng mà hắn cũng không kén chọn đâu.

Đợi một thời gian nữa, các nàng sẽ tiến bộ.

Nhưng mà không khí vui tươi này nhanh chóng bị Lãnh Hóa Hàn cắt ngang.

“Lão tổ, nơi này không thể ở lại lâu được nữa, tốt nhất mau chóng rời khỏi đây

thôi.”

Sắc mặt hắn nghiêm trọng, mặc dù cũng bị trận chiến mới nãy làm cho kinh sợ,

nhưng với tư cách là một chân truyền đệ tử có kinh nghiệm phong phú, hắn nghĩ

xa hơn nhiều,

Xử lý xong đám người vừa nãy, chắc chắn thành chủ và mấy cao thủ khác cũng

sẽ không từ bỏ ý đồ!

Không một ai có thể chắc chắn trận tiếp theo, tiên kiếm của lão tổ cũng sẽ thần

kỳ như vậy.

“Có thể trở thành chủ nhân của một tòa thành, chắc chắn không thể không có lai

lịch gì được. Chuyện này bây giờ rắc rối to rồi.”

“Đúng vậy, mau chóng rời khỏi nơi này thôi!”

“Trở về tông môn, có đại trận hộ tông…”

Thấy bốn người kia không những không khen bản thân lấy một câu, lúc nói

chuyện còn nhìn chằm chằm vào tiên kiếm của mình, chẳng khác gì mấy kẻ kia,

Thành ca tức lộn cả ruột.

Cái quái gì vậy hả?

Các ngươi cũng cảm thấy mới nãy là thanh kiếm này làm màu chứ không phải

lão tổ hả?

Vậy thì thân hắn phải chứng minh thêm lần nữa rồi!

“Chẳng phải là phải đánh thằng nhỏ thì thằng lớn tìm tới, đánh thằng lớn thì

thắng lớn hơn nữa tìm tới hả, ngựa quen đường cũ mà!”

Mọi người cạn lời, hóa ra ngươi cũng biết hả.

Vậy sao ngươi còn chưa đi?