Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 271




Tiên Duyên lệnh là “đạo cụ” nhạy cảm nhất toàn bộ Trung Tiên giới.

Mặc dù thứ này có thể trực tiếp mua được, nhưng trừ Thiên Khu Các và một số

Thái Cổ Tiên Môn, không có ai dám công khai tuyên bố mình có được.

Dù sao người nắm giữ Tiên Duyên lệnh sẽ bị vô số người để mắt tới.

Theo ý nghĩ của đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết, lần này mua chắc

chắn phải cố gắng khiêm nhường hết mức.

Cho dù cách mỗi mười năm sẽ bị bại lộ một lần, nhưng có thể giấu được lúc nào

thì hay lúc đó là.

Mà trên thực tế, Thiên Khu Các cũng cân nhắc đến sự lo lắng của người mua.

Người muốn mua Tiên Duyên lệnh, hoàn toàn có thể tìm căn phòng bí mật hết

sức kín đáo ở bên trong nói chuyện.

Ai lại vào cửa liền công khai gào to một tiếng, sợ người khác không biết sao?

Ngay cả tiên nhân tiếp khách kia cũng sửng sốt, suýt chút nữa không kịp phản

ứng.

“Khách nhân, ngươi muốn mua Tiên Duyên lệnh sao?” Hắn không thể không

xác nhận lại lần nữa.

Thành Ca không tự cảm thấy đã “bại lộ” chút nào, hắn như đang đến chợ thức

ăn mua thức ăn vậy.

“Đúng vậy, các ngươi có Tiên Duyên lệnh đúng chứ?”

“Có.”

“Giá cả trăm ngàn tiên tinh một cái, không tăng giá chứ?”

“Khách nhân nói đùa, Thiên Khu Các chúng ta sừng sững bao năm nay, sao có

thể làm mấy chuyện đầu cơ tích trữ hàng hóa rồi cố tình nâng giá chứ…”

Tiên nhân Tiếp khách nhìn xung quanh một lượt, ai cũng đều đang ngó chừng

bên này.

Là người của Thiên Khu Các nên hắn không sợ, nhưng cũng không nhịn được

thầm chảy mồ hôi vì Thành Ca.

Lão huynh, ngươi không sợ chết à?

Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết cũng vội vàng tiến lên hoà giải.

“Lão tổ bản môn trời sinh có tính tình khôi hài, chỉ đùa một chút thôi, mọi

người tùy ý.”

“Ha ha, đúng vậy, bảo vật như Tiên Duyên lệnh, cho dù chúng ta muốn mua

cũng sẽ không mua sớm như vậy…”

Những người khác trong điện suy nghĩ cũng thấy phải.

Nào có người lỗ mãng như vậy, lâu như vậy thì ra chỉ là nói đùa sao?

Đám người đang muốn chửi bậy vì lãng phí mấy câu tình cảm, Thành Ca đã vứt

thẳng đẩy mấy người kia ra sau lưng.

“Không hiểu ra sao cả, ngay cả tùy tùng cũng không làm xong.”

Lão tổ vô cùng không hài lòng, quyết định tự đi thương lượng.

Hắn nhìn về phía tiên tiếp khách một lần nữa.

“Không tăng giá là được, ngươi có bao nhiêu hàng, ta mua hết!”

Hả, chuyện này…

Toàn trường yên tĩnh lại lần nữa.

Mua hết?

Mặc dù Thiên Khu Các có rất nhiều chi nhánh ở Trung Tiên giới, nhưng số

lượng của Tiên Duyên lệnh mỗi lần ước chừng có mấy trăm ngàn cái.

Mà mỗi lần trước khi mười năm cuối cùng đến, đa số Tiên Duyên lệnh đều ở

bên trong Thiên Khu Các, ít có tiên nhân dám tự nắm giữ.

Cho nên, trong chi nhánh này ít nhất cũng phải có trên trăm cái Tiên Duyên

lệnh?

Người này muốn mua hết số này?

Ngoài Thái Cổ Tiên Môn có vài vị Tiên Vương trấn giữ, ai dám cùng lúc nắm

giữ nhiều Tiên Duyên lệnh như vậy?

Tiên tiếp khách kia đã hoài nghi có phải lỗ tai của mình nghe lầm hay không.

Hắn không phải chưa từng bán Tiên Duyên lệnh, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn

thấy kiểu người mua “giàu có” như vậy.

Người này chán sống rồi sao?

“Lão tổ, không thể!”

“Không thể làm như vậy…”

Lãnh Hóa Hàn nóng người, liền cùng Nguyên Triết, Nguyên Ngộ, Nguyên Hạc

tiến đến can ngăn.

Bọn họ thật sự sắp sụp đổ rồi.

Bọn họ không xác định được thân phận của lão tổ, nhưng bọn hắn có thể xác

định một chuyện: đó là hắn không có chút kinh nghiệm nào về việc ở bên ngoài.

Cho dù kẻ non nớt vừa mới vào tiên giới cũng sẽ không lỗ mãng như hắn.

“Đi qua một bên đi, các ngươi quyết định hay ta quyết định?”

Thành Ca không kiên nhẫn.

Ta mang các ngươi đến, là để các ngươi làm đội cổ động viên, chứ không phải

để các ngươi cản trở.

“Sao nào, các ngươi không muốn bán à?”

Tiên tiếp khách vội vàng nói: “Dĩ nhiên là không phải, chỉ là nhiều hàng như

vậy, ta cần xin chỉ thị với bên trên.”

Bọn hắn đã đặt giá cho Tiên Duyên lệnh, đương nhiên là hoan nghênh người

mua, dù sao nhập mười ngàn, bán trăm ngàn, họ kiếm bộn, không hề lỗ.

Nhưng trên trăm cái Tiên Duyên lệnh, là một đơn hàng rất lớn.

Mà bản thân loại hàng hóa này quá nhạy cảm, hắn không làm chủ được.

Lúc này hội trưởng chi nhánh Thiên Khu Các này - Đinh Thụy đang cung kính

đi theo hai đại nhân vật.

Mặc dù là tiên nhân trên tiên giới, nhưng không thay đổi được vài quy tắc

thương nghiệp cơ bản, ví dụ như cách một khoảng thời gian, tổng bộ thương hội

sẽ phái người đến kiểm toán.

Hiện tại, vị đại nhân vật xuất hiện trước mặt Đinh Thụy là Diệp Dương Tiên

Vương.

Thiên Khu Các ở Trung Tiên giới có 12 vị Tiên Vương trấn giữ, Diệp Dương

Tiên Vương chính là một người trong số đó.

Đối mặt với Tiên Vương, mặc dù Đinh Thụy tự thấy không phạm sai lầm,

nhưng cũng vẫn hơi lo sợ bất an.

Nhưng lúc này sự chú ý nhiều hơn của hắn lại không ở trên người Diệp Dương

Tiên Vương. Ngược lại, hắn đầy sự tò mò đối với cô gái trẻ tuổi khác bên cạnh

hắn.

Nàng này một chiếc váy dài chấm đất màu trắng, bên trên vạt áo rộng lớn được

thêu lên hoa văn màu đen, nhưng không có cảm giác đột ngột chút nào, ngược

lại còn có một loại khí chất khác biệt.

Nàng ngồi ngay thẳng, mái tóc đen thật dài che lấp một phần nhỏ dung nhan

tuyệt mỹ. Cổ nàng mang một chuỗi vòng cổ thủy tinh, càng làm nổi bật xương

quai xanh lành lạnh, vòng tay bạch ngọc trên cổ tay cùng da thịt trắng như tuyết

kia cực kì hợp.

Bàn tay trắng nõn mềm mại ấn nhẹ lên thẻ ngọc, xem xét sổ sách bên trong. Đôi

mắt như nước mang theo sự lãnh lẽo hững hờ, dường như có thể nhìn thấu lòng

người.

Cho dù chỉ tình cờ gặp ở ven đường, Đinh Thụy cũng sẽ chịu không được mà

nhìn nàng nhiều hơn.

Mỹ nữ tiên giới nhiều như mây, nhưng nàng vẫn đẹp đến vô cùng.

Huống chi bây giờ nàng đang ngồi, còn đường đường một Diệp Dương Tiên

Vương lại đang đứng bên cạnh nàng.

Vị nữ tiên này tự xưng là Mâu Vũ. Đinh Thụy chưa từng nghe nói về nàng.

Nhưng sự so sánh vị trí đối lập vô cùng đơn giản này, cũng đủ làm cho hắn hiểu

được rất nhiều chuyện.

Lúc này, tên tiên tiếp khách trước đó cũng truyền tới tình huống phía dưới.

Đinh Thụy xem xét tình hình được gửi đến, lông mày nhíu một cái.

Có người muốn mua hết toàn bộ Tiên Duyên lệnh ở đây?

Theo trực giác, hắn cảm thấy bất thường. Hắn hoài nghi phía sau chuyện này có

âm mưu gì hay không.

Diệp Dương Tiên Vương đương nhiên cũng chú ý tới sự khác thường của hắn.

“Làm sao vậy?”

“Chuyện này…”

Đinh Thụy hơi khó xử, nếu như chuyện của chi nhánh phân bộ còn cần người ở

phía trên ra mặt giải quyết, khó tránh cho thấy bản thân quá vô năng.

Nhưng chuyện này, hắn quả thực không nắm chắc được.

Sắc mặt Diệp Dương Tiên Vương trầm xuống: “Ấp a ấp úng, có gì thì cứ nói!”

“Là thế này, vừa rồi có mấy người đến muốn mua Tiên Duyên lệnh…”

Hắn vừa nói xong tình hình, Diệp Dương Tiên Vương cũng không nhịn được

chau mày lại.

Bán Tiên Duyên lệnh là nghề cũ của bọn họ, nhưng hơn phân nửa đều bán trong

mười năm cuối cùng.

Khi đó, là giờ cao điểm cho việc làm ăn của bọn hắn.

Mà trước đó, cách mỗi mười năm vị trí của Tiên Duyên lệnh đều sẽ bại lộ một

tháng, không có mấy người ngu xuẩn đến nỗi mua bùa đòi mạng sớm như vậy.

Đặc biết là người này còn muốn mua nhiều như vậy, chuyện này quả thực rất kỳ

quặc.

“Trước mắt bên này có bao nhiêu Tiên Duyên lệnh?”

“Một trăm mười lăm cái.”

“Người có thể đồng thời mua xuống nhiều Tiên Duyên lệnh như vậy hiển nhiên

không phải kẻ ngu, hắn muốn làm gì?”

Hạ giới có Truyền Ảnh trận, Tiên giới đương nhiên sẽ không ngoại lệ.

Đinh Thụy vội vàng phủi phủi một Tiên Khí trong phòng, ngay sau đó hình ảnh

bên trong đại điện tiếp khách phía dưới liền xuất hiện ở trước mắt.

Khương Thành, Lãnh Hóa Hàn và tiên tiếp khách kia, họ đều nhìn thấy được tất

cả mà không sót một ai, thậm chí ngay cả âm thanh cũng vô cùng rõ ràng.

“Chính là bọn hắn.”

“Bọn hắn là người của Phi Tiên Môn, Phi Tiên Môn là một tông môn trong Càn

Lan Thiên Vực, thực lực bậc trung.”

Đinh Thụy làm hội trưởng của một trong những chi nhánh Thiên Khu Các, tin

tức vốn tinh thông hàng đầu, chỉ nhìn một cái đã nhận ra Lãnh Hóa Hàn và đám

người trưởng lão Nguyên Triết.

“Trong môn có 19 Tiên Tôn, trong đó chưởng môn Nguyên Chân là Tiên Tôn

thất phẩm, thực lực cũng được.”

“Còn về người cầm đầu kia, đúng là rất lạ mặt.”

“Phi Tiên Môn?”

Nghe thấy ba chữ này, nữ tiên tên là Mâu Vũ kia cuối cùng cũng bị kinh ngạc

mà ngẩng đầu nhìn.

Nàng liền thấy trong hình ảnh kia, Khương Thành dường như cũng bị người nào

đó kinh động, có mấy người ở đối diện đang đi về phía hắn.