Ở bên ngoài sân đấu tiếng người huyên náo đột nhiên ngừng lại, mọi người
quên luôn việc phải khép cái miệng lại.
Tiên Mẫu vốn cho rằng Khương Thành làm màu quá lố, cũng rơi vào trạng thái
ngạc nhiên đến ngơ người, đến nỗi hạt trân châu kia dụi tắt khá lâu.
Giờ phút này, rốt cuộc thì nàng cũng hiểu được sự tự tin của Khương Thành từ
đâu có.
Trạng thái 3% là thực sự đủ rồi!
Sự đối đầu của hai bên trong trận chiến này đã không phải là trận chiến thần
khí, tri thức, mức độ thâm hậu của tu vi và kỹ năng chiến đấu như những lần
trước.
Mà đó là một cuộc cạnh tranh của đẳng cấp.
Khương Thành đã đạt đến đẳng cấp cao hơn đối phương.
Giống như tiên lực nghiền nát linh lực, lực hỗn độn của hắn dù cho có ít hơn
nữa, nhưng nó vẫn ở trên cơ Lực thanh.
Mà hắn có thể kiểm soát loại sức mạnh này, đã là một sinh linh ở một tầm cao
hơn Chí rồi.
Trận quyết đấu giữa hai người thực ra đã chẳng có ý nghĩa gì nữa, đơn giản
chính là đè ép từ một phía.
Bản thân Chí cũng phát hiện ra điểm này.
Nhưng hắn không ngừng vung Đế kiếm thông thiên trong tay.
Ngoài việc không thể chấp nhận được cái sự thật này, hắn còn ôm cái ảo tưởng
sẽ đột phá trong trận chiến và được thăng cấp lên đến cùng đăng cấp với
Khương Thành.
Lực hỗn độn của Thành ca rất mỏng, mặc dù có thể ổn định ép nát Lực thanh
của hắn, có thể dễ dàng đột phá lớp phòng ngự của hắn, nhưng lại rất khó có thể
giết chết hắn trong nháy mắt.
Do đó, rõ ràng là hắn đã bị thương, nhưng hắn càng chiến đấu càng dũng mãnh.
Tất cả những người xem ở xung quanh, một lần nữa được chứng kiến màn trình
diễn trong kính vạn hoa của một trận chiến.
Đối với Chí, ba ngàn quy tắc căn nguyên hoàn toàn nằm trong tầm tay của hắn.
Gần như tất cả các cách thức, thủ đoạn của các quần tộc trong Tiên Nguyên
giới, bất kể là nhân tộc, thiên tộc, yêu tộc, quỷ tộc hay linh tộc, hắn đều có thể
dễ dàng dùng lực thanh thi triển chúng ra, hơn nữa còn thi triển tinh tế vi diệu
hơn các tộc đó.
Bất kể sức mạnh của Tiên Nguyên giới hay là của bốn thế giới lúc trước, hắn
cũng có thể chuyển đổi bất cứ lúc nào, đồng thời thấu hiểu được, và tạo ra rất
nhiều pháp môn dung hợp.
Mỗi khoảnh khắc mà Chí thi triển hé lộ ra đều đủ khiến các tiên nhân khác có
mặt ở đó toát mồ hôi hột.
Trước đó, thỉnh thoảng bọn họ có những ảo tưởng vi diệu về việc bản thân là kẻ
thù với cả thế giới.
Mà bây giờ cái ảo tưởng đó đã trở thành sự thật.
Sức mạnh của Chí mạnh hơn toàn bộ Tiên Nguyên giới, hơn nữa hắn cũng có
thiên phú chiến đấu hàng đầu mà vị diện không có.
Mỗi một giây, bọn họ có thể nhìn ra được bản thân mình nhỏ bé đến thế nào,
cũng có thể nhìn thấy được rằng nếu như bản thân rơi vào cảnh ở trước mắt vậy
chắc sẽ chết nhanh chóng cỡ nào.
Chỉ là, cho tới bây giờ, đều là Khương Thành.
Lực hỗn độn của Thành ca vẫn chưa đạt đến mức có thể mô phỏng ba ngàn quy
tắc cũng như trình độ của các loại sức mạnh khác, chỉ là một cuộc rượt đuổi
đánh chặn thông thường với những tác động càn quét mà thôi.
Nếu hắn khôi phục đến trạng thái 10%, vậy thì Chí ở trước mặt hắn đến một
giây cũng không thể tồn tại nổi, hoàn toàn có thể nắm trong lòng bàn tay chơi
đùa.
Nhưng bây giờ sức mạnh của 3% này, suy cho cùng vẫn là cần một số kỹ năng.
May mà bây giờ Khương Thành mặc dù không thể sử dụng được mấy thứ hào
nhoáng, nhưng trước khi hắn nắm vững được lực hỗn độn, bản thân hắn cũng đã
từng chơi cái thứ đó rồi.
Mấy cái thủ đoạn giống như kính vạn hoa đó của Chí, hầu hết trước đó hắn đều
đã từng dùng qua rồi, cũng xem như quen đường quen lối.
Càng huống hồ, hắn còn có một ưu thế lớn nhất, chính là bản thân hắn hiện tại
chính là Lực hỗn độn.
Những đòn tấn công đó của Chí, dù cho có tinh vi tuyệt diệu đến đâu, cũng
không thể phá hủy được lực hỗn độn, điều đó có nghĩa là không thể làm hắn tổn
thương được.
Thời gian trận chiến của hai người không kéo dài lâu.
Cho đến khi cơ thể thần của Chí một người hết lần này đến lần khác bởi lực hỗn
độn phá hoại, điều này càng ảnh hưởng đến việc kiểm soát lực thanh, trạng thái
này đã giảm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thành ca, người xưa nay luôn thích tốc chiến tốc thắng, cũng không vội giết
chết hắn, mà lợi dụng lực hỗn độn để cắt đứt từng chút một mối liên hệ của hắn
với khí hải của chính hắn.
Lý do hắn làm như vậy, là vì hắn muốn giết chết Chí, đồng thời bảo tồn sức
mạnh của hắn.
Chí đương nhiên phát hiện ra cái ý đồ này.
Điều này khiến hắn một duy ngã độc tôn, cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng
hắn không thể làm gì được.
Cuối cùng hóa thành sự oán hận và chán nản.
“Khương Thành! Ngươi đã đạt tới đẳng cấp cao hơn rồi phải không?”
“Cấp độ đó là lực hỗn độn sao?”
“Ngươi đã thấy một thế giới cao hơn rồi chứ gì, thật không ngờ ngươi lại đi
trước ta một bước.”
Thành ca không trả lời hắn.
Giọng nói của Chí cũng đột ngột dừng lại.
Tàn hồn và ý thức cuối cùng của hắn cuối cùng đã bị lực hỗn độn cuốn đi, hoàn
toàn biến mất trong thế giới này.
Cơ thể thần vốn đã rách nát cũng hoàn toàn sụp đổ và tan rã.
Mặc dù bọn họ đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình chiến đấu, nhưng trong
số những tiên nhân vây quanh xem nãy giờ không có một ai hò reo hoan hô.
Chí thực sự quá mạnh, có rất nhiều chuyện vượt ra ngoài sự lí giải của Cổ
Thánh.
Đến nỗi mà bọn họ vẫn không dám chắc Chí có thực sự biến mất hoàn toàn rồi
hay không.
“Tên ma đầu đó… chết rồi à?”
“Dù thế nào đi nữa, chắc chắn Khương chưởng môn chiến thắng là điều không
cần nghi vấn đúng không?”
“Chắc là đã giết Chí rồi phải không?”
“Khó nói, ở kỷ nguyên thứ nhất người đó đã chết một lần rồi, nhưng với một
chút bản ngã của hắn, lại có thể đảo lộn cả thế giới một lần nữa đấy thôi.”
“Nhìn kìa! Ánh sáng đó là gì vậy?”
“Đó là… khí hải hay là hồn hải?”
“Lực thanh?”
“Chẳng lẽ ma đầu đó thực sự vẫn còn sống sao?”
“Khương minh chủ! Diệt cỏ tận gốc!”
Khương Thành không đáp lại mấy tiếng huyên náo kia.
Hắn dùng lực hỗn độn cẩn thận bao bọc khí hải còn sót lại của Chí, lập tức bảo
tồn lực thanh vốn sẽ nhanh chóng tiêu tan.
Lúc này Tiên Mẫu cũng bay tới bên cạnh hắn.
“Liệu hắn có xuất hiện nữa không?”
Khương Thành cũng không hoàn toàn chắc chắn được, suy cho cùng thì hào
quang ý niệm bản ngã của Chí quá thần kỳ, ai mà biết được sau này hắn có sống
lại hay không chứ.
Tuy nhiên, suy xét đến việc trước khi giết người này, hắn đã giáng một đòn
mạnh vào “ý chí bản thận” của hắn, hơn nữa nhát chém cuối cùng được thực
hiện bằng lực hỗn độn, cuối cùng hắn cũng gật gật đầu.
“Chắc là không nữa.”
“Vậy thì tốt!”
Tiên Mẫu mới yên tâm thở phào một hơi.
Sau khi nghe câu trả lời của Thành ca, những tiên nhân xung quanh hắn vỗ tay
rầm rầm.
Đã bao nhiêu năm rồi, bọn họ sắp không thể nhớ rõ được nữa rồi.
Chỉ biết rằng từ khi căn nguyên thế giới của Nguyên Tiên giới bị thôn tính, tất
cả mọi người đều chìm trong sương mù.
Chí một ngày chưa bị loại bỏ, bọn họ vẫn phải tiếp tục sống ở dưới đám mây
mù đó.
Bây giờ, cuối cùng cũng thở được thở phào.
Còn về việc thế giới mới ở đâu, bọn họ bây giờ chẳng có tâm tư mà nghĩ về nó.
Bất luận thế nào đi chăng nữa, không cần lo lắng về việc có một kẻ thù ghê gớm
bất ngờ xông đến, sau đó phá hủy mọi thứ.
Tiên Mẫu lại bình tĩnh hơn bọn họ nhiều.
Nàng nhớ tới thao tác cuối cùng của Khương Thành, đột nhiên nghĩ tới một điều
gì đó.
“Vừa rồi ngươi đã thu lại khí hải của hắn, định giữ lại sức mạnh của hắn, dùng
để hình thành một thế giới mới sao?”
“Không sai.”
Khương Thành không muốn giống như khi trước, dùng thế giới ngoại thể của
chính mình đảm nhiệm một thế giới mới cho hàng trăm triệu sinh sinh.
Nếu như vậy, hắn cảm thấy rằng không có tự do.
Còn về đạo hành chăm sóc sinh linh vị diện, với trạng thái hiện tại của hắn chỉ
có thể coi là vài thứ gia công, không còn hợp ý hắn nữa.
Suy cho cùng thì cái vị diện đó của Tiên Nguyên giới thuộc về hệ thống thanh
khí, mà hắn bây giờ được coi là hệ thống hỗn độn độc nhất vô nhị.
Chẳng mấy chốc, hắn đã thu thập lại tất cả lực thanh trong khí hải của Chí.
Sau đó, dựa vào sự hiểu biết của hắn về lực thanh, hắn đã dùng hỗn độn để thúc
đẩy nó nhanh chóng chuyển hóa thành căn nguyên thế giới.