Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 230




Thành ca tu luyện một hồi, các loại cảm ngộ liền ùn ùn kéo đến.

Các loại quy tắc giống như là mưa phùn, âm thầm làm ẩm mọi thứ.

Trừ điều đó ra, tiên nguyên chi khí ở đây nồng nặc hơn rất nhiều so với bên

ngoài.

Mới một khắc ngắn ngủi, liền có hai Thánh Giai hậu kỳ bay lên, bay ra bên

ngoài.

Cảm ngộ của bọn họ đến rồi, thiên kiếp thành tiên sắp tới.

Tiếng sấm bên ngoài ầm ầm, Thành ca lại có chút không kiên nhẫn.

Nếu như tốc độ tu luyện như vậy ở những người bình thường thì nhanh vô cùng,

cầu còn chẳng được, đáng tiếc hắn không hề hài lòng.

Dưới tình huống tu luyện bình thường, muốn nâng cấp quy tắc chủ từ cấp Nhập

Môn lên cấp Tiểu Thành ở tiên giới thì thời gian cần ít nhất là cũng phải là hàng

vạn nắm, đấy là dưới tình huống thiên phú cũng không tệ.

Hầu như những thiên tài hạ giới đều sẽ có tốc độ tu luyện như vậy.

Hầu hết những tiên nhân bình thường, e rằng mười vạn năm, trăm vạn năm cũng

chưa chắc đã làm được.

Thiên phú Thành ca đã đạt tới đỉnh cao, có lẽ ngàn năm là có thể làm được rồi.

Cơ sở này còn cộng thêm việc tăng tốc gấp năm lần, tóm lại thì cũng phải đến

mấy trăm năm

Tổng cộng 992 điều quy tắc chủ, phải tu luyện đến ngày tháng năm nào đây?

Hắn không chờ nổi.

“Còn tưởng rằng vào trong phi thăng đài sẽ trâu bò hơn, nhưng chẳng phải vẫn

phải hì hục khổ tu hay sao?”

“Đúng là chỉ được cái vẻ ngoài!”

Hắn phẫn nộ đứng dậy, chẳng buồn cảm ngộ nữa.

Có nhanh hơn nữa thì có nhanh bằng việc rút thưởng không?

Chẳng lẽ còn trông cậy vào lão nhân gia hắn đây ngồi nhàm chán ở đây mấy

chục vạn năm hả?

“Tiểu Hàm, ngươi lại đây.”

Hắn đánh thức Kỷ Linh Hàm vừa mới tiến vào trạng thái tu luyện, sau đó chỉ

chỉ vương tọa kia.

“Ngươi sang bên kia tu luyện đi.”

Vương tọa ở trung tâm là nơi có khí tức quy tắc nồng đậm nhất, hiệu quả tu

luyện tốt nhất, nếu mình đã không dùng, vậy cũng không thể lãng phí được.

“Hả?”

Ánh mắt ôn nhu của Kỷ Linh Hàm hơi ngẩn ra, sau đó xua tay liên tục: “Không

được không được, đó là vị trí của chưởng môn ngươi, ta không thể ngồi được.”

“Ta không tu luyện ở đây nữa, ngươi là đại sư tỷ của bổn môn, ngươi thay ta

trấn giữ được rồi.”

Nói xong, Thành ca không nói nhiều nữa, chuyển nàng lên vương tọa ngồi luôn.

Động tĩnh này, cuối cùng cũng làm những người khác thức giấc.

Chỉ một chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên trên người hai

người.

Điều này khiến cho Kỷ Linh Hàm có chút không biết làm thế nào, suýt chút nữa

thì mặt đỏ ửng lên.

Quy Tàng Kiếm Tiên kinh ngạc nói: “Khương chưởng môn, việc này…”

“À, tu luyện của ta và các ngươi có hơi khác nhau, cho nên ta vị trí này nhường

cho nàng.”

“Thì ra là thế!”

Quy Tàng vuốt râu cười, khen: “Khương chưởng môn quả nhiên là người kỳ lạ,

làm việc khác xa với chúng ta.”

Những người khác cũng lần lượt mỉm cười gật đầu, tiếp tục nhắm mắt tu luyện,

cũng không hỏi nhiều.

Bây giờ bọn họ cũng phải “hiểu ra”, mặc kệ Khương Thành làm ra quyết định

khác thường gì, đó cũng là ý nghĩ sâu xa.

Bản thân không hiểu, đó là kiến thức của mình không đủ.

Cho nên, cứ ủng hộ là được.

Vương toạ được bốn phía bảo vệ xung quanh, khí tượng thống ngự bốn phương

tám hướng.

Đổi thành đám người Tỉ Trường, Quy Tàng, Hư Uyên ngồi lên trên, đều sẽ gây

nên sự bất mãn mạnh mẽ từ người khác.

Nhưng hiện tại người được chọn là người của chính Khương chưởng môn.

Hắn muốn cho một nữ đệ tử ngồi trên vương tọa, trấn áp một đám tiên ma yêu

quỷ cùng với thủ lĩnh chủng tộc đa dạng khác, đó là trấn áp đó.

Mắt thấy mọi người không phản đối, Kỷ Linh Hàm lúc này mới yên tâm.

Thành ca đang định dời đi, ngay sau đó liền cảm nhận được một vài ánh mắt

oán hận.

Đứng đầu là Lam Đề và Lâm Ninh.

Lại làm sao vậy?

Hắn không thể không truyền âm qua đó: “Tu luyện thật tốt, không cần đắm

chìm vào bề ngoài anh tuấn của ta!”

Ấn Tuyết Nhi chua xót nói: “Quả nhiên chưởng môn vẫn thương Kỷ sư tỷ

nhất.”

Lam Đề cũng sa sút tâm trạng nói: “Thành ca, ngươi thay lòng đổi dạ rồi sao?

Lâm Ninh thẳng thắn nói: “Chưởng môn, tại sao là nàng, chẳng lẽ ngươi đã

chọn được rồi?”

“Chọn cái gì? Các ngươi lại đang nói về cái gì thế hả?”

“Không nói rõ được!”

Hắn nghiêm mặt, giáo huấn: “Vị trí đó chỉ có một, trong lúc đó đồng môn phải

hiểu và khiêm nhường lẫn nhau, không được có lợi là ghen tị, hiểu không?”

Mấy cô gái vẻ mặt không nói gì.

Chúng ta vì tranh đoạt lợi ích sao?

Sau khi rời khỏi phi thăng đài, Khương Thành lại triệu hoán Mạc Trần.

“Ngươi làm sao không vào tu luyện quy tắc?”

“Chưởng môn có điều không biết, dù sao thân thể của lão hủ ta cũng là đoạt xá

được, không thể tiếp tục tu luyện thêm nữa, hơn nữa quy tắc của phi thăng đài

này có giới hạn với việc thăng cấp của ta.”

Mạc Trần từng có cảnh giới, còn cao hơn Huyền Tiên.

Hoá ra là như vậy sao?

Khương Thành suy tư một lát, cuối cùng đưa ra quyết định.

“Lúc trước Chủ Hồn Ấn Ký trên người ngươi có khắc khế ước, bây giờ trả lại

cho ngươi.”

Giờ mọi người đã quen thuộc như vậy, hắn cũng không cần tiếp tục dùng khế

ước để ràng buộc.

Chủ hồn trả lại cho hắn, có thể làm cho tiên hồn của hắn trở nên hoàn chỉnh rất

nhiều, sức mạnh cũng có thể trở nên mạnh một chút.

“Hả?”

Lúc đầu Mạc Trần vui sướng, không có ai mong muốn hồn phách từ đầu đến

cuối không hoàn chỉnh cả.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại luống cuống.

“Chưởng môn có ý gì đây, chẳng lẽ không cần sự giúp đỡ của lão hủ nữa hay

sao?”

Nhớ lại lúc trước ở Đoan Mộc thế gia lãng phí thời gian nhiều năm như vậy,

thăng cấp xíu xiu cũng chẳng có, chỉ có thể kéo dài hơi tàn.

Từ khi đi theo “vị diện chi tử”, hoàn toàn là một hành trình được hack ké hơi

mạnh mà.

Thời gian mới hai, ba năm đã trở về với tiên giới rồi.

Đối lập quá rõ ràng.

“Sứ mệnh” lão gia gia bên mình vẫn còn chưa hoàn thành, hắn cũng không

muốn buông tay!

Khương Thành lắc đầu, cười nói: “Mạc trưởng lão nói đùa rồi, ngươi chính là

người mà ta coi trọng nhất.”

Đây chính là sự giúp đỡ thân thiết nhất, cho dù có lấy Tiên Đế ra đổi hắn cũng

chẳng thèm.

Người quan trọng nhất ư?

Vị trí quan trọng trong lòng vị diện chi tử này đã được chốt rồi!

Mạc Trần kích động vô cùng, lúc này mới tiếp nhận rồi đưa vào chủ hồn.

Chủ hồn và tàn hồn vừa tiếp xúc, rất nhanh đã hoà hợp làm nhất thể, dù sao ban

đầu cũng là của hắn.

Trong nháy mắt, ngay cả Khương Thành cũng cảm giác người trước mặt sáng

bừng lên.

Khí chất cả người đột nhiên biến đổi rất nhiều, từ một lão đầu trước đó không

có gì thu hút, giờ lại trở nên bộc lộ tài năng uy thế kinh người.

Khí tức kia khiến hắn cảm thấy giống như là biển lớn không giới hạn, thậm chí

còn mạnh hơn cả với Huyền Tiên thành chủ.

Chẳng lẽ hắn trước kia thật sự là Tiên Tôn?

Không, Ma Tôn.

Cần phải biết là, sau Kim Tiên mới là Tiên Tôn.

Sau một phen điều chỉnh lại, Mạc Trần thu lại khí thế toàn thân, bề ngoài lại có

vẻ trở nên vô hại với người lẫn vật lần nữa.

Hệ thống lại ting một tiếng, nhắc nhở hắn thu được 50 triệu điểm tích phân.

Xem ra trong mắt hệ thống, giá trị của hắn lại thăng cấp rất nhiều.

“Đa tạ chưởng môn, cuối cùng tiên hồn của lão hủ cũng hoàn chỉnh, chỉ cần

tương lai tu bổ một phen, thì có thể khôi phục sức mạnh của thời kỳ hưng

thịnh.”

Dù sao cũng không có tiên thể từ trước, chỉ có tiên hồn.

Hơn nữa tiên hồn còn chịu hạn chế bởi thân thể vật chứa bây giờ.

“Cần gì phải chờ tương lai hồi phục chứ.”

Thành ca cũng không keo kiệt, trực tiếp cho hắn mấy chục viên tiên đan phục

hồi hồn phách, trong đó còn có một viên là tiên đan tam phẩm.

Nhận những viên tiên đan đó xong, Mạc Trần xúc động đến rơi nước mắt.

Những đan dược này giúp hắn rất nhiều.

Vị diện chi tử tốt như vậy, đi đâu mới tìm được chứ?

“Chưởng môn yên tâm, trận chiến phi thăng tiên thành, lão hủ nhất định xông

lên tuyến đầu!”

Những người khác đều nghĩ đến việc chờ đợi vòng tiếp theo của trận chiến phi

thăng hàng trăm vạn năm sau, nhưng Mạc Trần lại rất hiểu rõ, chưởng môn

không thể can tâm chờ lâu như vậy.

Sao vị diện chi tử làm thể đi con đường bình thường được cơ chứ?

Sẽ không lâu nữa đâu, hắn quyết định sẽ bắt đầu khiêu chiến.

Thái độ này của hắn khiến cho vẻ mặt Thành ca kinh ngạc.

Xông lên tuyến đầu ư?

Lão đầu ngươi có nhầm không vậy?

Ta chưa từng nghĩ tới việc muốn nhường cơ hội làm màu cho ngươi đâu nhá.