Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 202




Hắn nhấp mở bảng hệ thống rồi ấn vào thăng cấp.

Cấp: 9

Tích phân: 0/100000000000

Tích phân khả dụng: 14776855463

Kỹ năng trước mắt: Ký chủ có thể tiêu hao điểm tích phân để tạo ra vật tĩnh vật

từ hư không, không có cooldown.

Chú ý: Nhất định phải là vật mà ký chủ từng nhìn thấy, phẩm giai của vật phẩm

càng cao thì điểm tích phân cần tiêu hao càng nhiều.

Kỹ năng cấp tiếp theo: Ký chủ có thể tiêu hao điểm tích phân để quay ngược

dòng thời gian, không có cooldown.

Chú ý: Sau khi quay ngược về thì trạng thái của bản thân ký chủ được giữ

nguyên không thay đổi. Mức quay ngược càng lớn thì điểm tích phân cần tiêu

hao càng nhiều.

Phải, quay ngược thời gian cũng xuất hiện rồi.

Khương Thành cũng chẳng kinh ngạc với cái này lắm. Suy cho cùng thì sau khi

hắn hồi sinh, quay ngược thời gian có tác dụng quái gì đâu?

Trạng thái của bản thân sau khi quay ngược trở lại không thay đổi cũng đồng

nghĩa với việc bây giờ cảnh giới của hắn cao bao nhiêu thì trở lại cũng cao bấy

nhiêu.

Đương nhiên là nếu như bây giờ bị thương nặng, nếu quay ngược về một ngày

trước đó thì trạng thái bị thương nặng của hôm nay vẫn ở đấy.

Chứ không phải là quay về trạng thái của ngày hôm qua.

Nói thì cái này vừa tốt mà cũng vừa không tốt, xem dùng thế nào đã.

Điều mà hắn chú ý là kỹ năng ngẫu nhiên tạo ra đồ vật.

Nhấn mở bảng, trong đầu tưởng tượng ra chính điện trước đây của Phi Tiên

môn.

Bảng hệ thống lập tức hiện ra một hộp thoại, cần phải tiêu hao một 100 điểm, có

xây hay không.

Đại điện của Phi Tiên môn cực kỳ hùng vĩ, suy cho cùng thì trước đây do thánh

địa Bất Ngữ xây dựng, diện tích hơn mười dặm, vừa khí phái vừa xa hoa.

Một tòa cung điện lớn như vậy mà chỉ cần có 100 điểm thôi á?

Rẻ quá không thế?

Lương tâm của hệ thống trỗi dậy hả?

Thật ra thì giá cả này hợp tình hợp lý.

100 điểm tích phân đã tương đương với 1 vạn linh thạch thượng phẩm rồi.

Mà cung điện chỉ là kiến trúc bình thường thôi, tương đương với 1 vạn linh

thạch thì đã không thể so bằng rồi?

So với tiền tệ của trần gian thì linh thạch hiếm có và quý giá hơn nhiều.

Đây còn là chủ điện trước đây của thánh địa Bất Ngữ, bên trong còn có một số

cơ sở vật chất liên quan đến việc tu luyện chứ không thì tầm 1 điểm là đã đủ rồi.

Hắn nhìn đám người đang nồi trên nền cỏ cạnh bờ sông đang tu luyện và quan

sát, trái tim muốn làm màu của hắn lại bắt đầu rục rịch rồi.

“Ài, nơi này là tiên giới trong truyền thuyết ư?”

“Đến cả chỗ ở còn chẳng có, rách nát quá, đúng là khiến người ta thất vọng

mà.”

Lời này của hắn khiến tất cả mọi người cảm thấy khó hiểu.

Đến tiên giới rồi còn không mau tu luyện đi, để ý chỗ ở làm cái gì?

Đám người Tâm bộ nhao nhao cười nói: “Khương chưởng môn lại nói đùa rồi,

điều kiện của nơi này đã tốt cực kỳ luôn rồi.”

“Đúng vậy, tiên nguyên chi khí ở đây đúng là nằm mơ cũng không dám ước.”

“Bây giờ chúng ta nhanh chóng nắm bắt cơ hội tu luyện, tránh việc sau này rời

khỏi nơi này, sau khi gặp phải tiên nhân chân chính thì bị giết vô cớ…”

“Đúng vậy, nơi ở quan trọng gì chứ, sớm muộn gì sau này cũng có mà.”

“Bây giờ quan trọng nhất chính là năng lực tự bảo vệ bản thân đó.”

Hầu hết 500 người của Tâm bộ đều là Đạo Cung cảnh.

Cao thủ ở cấp bậc này, cho dù có ném đến nơi hoang vu không người thì vẫn có

thể sống được, huống chi là vùng đất non xanh nước biết chim hót hoa nở như

này.

Đặc biệt là so với Hư Tiên giới trước đó thì nơi này hoàn toàn là thiên đường.

Là tu sĩ của hạ giới, ai nấy đều không phải tay mơ bốc đồng.

Không hề chạy loạn khắp nơi mà có ý định tu luyện ngay tại chỗ, nếu như một

thời gian nữa mà lên được đến cấp bậc tiên chân chính thì mới chậm rãi đi khám

phá xung quanh.

Điều này khiến Thành ca rất phiền muộn.

Bọn họ chẳng có chút dáng vẻ mưu cầu gì hết, sao mà anh đây tạo ra một tòa

cung điện để làm màu được nữa?

May mà hắn vẫn còn một đám đệ tử.

Đan Thái là người đầu tiên nhảy ra.

“Không được, làm sao có thể để chưởng môn ngủ ngoài trời ở nơi hoang dã này

được.”

“Chưởng môn mà chịu khổ thì ta rất đau lòng!”

“Ta đây phải đi đốn gỗ xây nhà!”

Hắn còn tưởng chưởng môn đang thử kỹ năng nịnh hót của hắn, nịnh giỏi đến

mức thật sự bay về phía cánh rừng cách đó không xa.

Mấy đệ tử khác cũng nhao nhao làm theo, không chịu thua kém.

“Đan sư đệ, ngươi về đi, chuyện này để sư huynh làm cho!”

“Không không không Trương sư huynh, ngươi lầm rồi, ta tu bổ luyện khí, xây

nhà tốt hơn ngươi nhiều.”

“Vậy thì ta còn tu bổ trận pháp, chắc chắn sẽ để chưởng môn ở trong một căn

nhà đông ấm hè mát, cực kỳ thoải mái…”

Thấy tất cả đệ tử đều dừng việc tu luyện, tranh nhau bay về phía cánh rừng làm

vẻ muốn xây nhà, đám người Tâm bộ cũng chẳng thấy lạ gì.

Dù sao phong cách trước giờ của Phi Tiên môn vẫn như này mà.

Mà Thành ca cũng vừa hài lòng vừa bất lực.

Hài lòng vì tấm lòng của đám đệ tử, đủ để thấy bọn họ yêu quý mình như nào.

Bất lực là… đây không phải mà kịch bản mà mình muốn.

“Được rồi, các ngươi dừng lại hết đi.”

“Xây nhà chỉ là chuyện nhỏ, cần gì phải phiền phức thế?”

Nói xong hắn khua tay, đồng thời nhấn nút xây dựng.

Một tòa cung điện chiếm diện tích mấy chục dặm tự dưng xuất hiện ở trên đồng

cỏ cách đó không xa.

Một tòa cung điện nguy nga tráng lệ với tường đỏ ngói xanh cột chạm trổ lóe

lên lộng lẫy.

Tất cả mọi người đều dừng lại, không khép miệng được mà nhìn về phía tòa

cung điện kia.

“Đây, đây không phải là chủ điện trước đây của chúng ta sao?”

“Sao nó lại xuất hiện ở đây vậy?”

“Trời ơi, làm kiểu gì vậy?

“Oa! Chưởng môn thần thông quảng đại quá rồi đấy nhá?”

Đừng nói là bọn họ, ngay cả những tộc nhân đang tu luyện khác của Tâm bộ và

cả đám người Mạc Trần, Tam Nhãn Hổ, Sương Thố Vương cũng đều kinh ngạc.

Quả thật là bọn họ không có nhu cầu về nhà ở.

Nhưng mà tự dưng biến ra một tòa cung điện lớn như vậy thì thật đúng là quá

thần kỳ.

Hoàn toàn vượt qua cả lẽ thường.

Huống chi có thể ở một nơi tốt hơn thì liệu có ai đồng ý ngồi không trên đất

không?”

Sau khi rất nhiều đệ tử bay vào trong, bọn họ phát hiện ra nơi này thật sự giống

hệt với chủ điện trước đây.

Điều đó chứng minh rằng đây không phải là huyễn thuật che mắt mà là sự thật.

“Chưởng môn, rốt cuộc ngươi làm kiểu gì vậy?

“Ca, ta phục rồi đó, ngươi biết hưởng thụ quá đi.”

“Khương chưởng môn, ngươi… đây là pháp thuật ở cấp bậc nào thế?”

“Trừ khi là ngươi có pháp bảo có thể chuyển đồ cất đồ, chuyển cả đại điển đến

đây.”

Đám người Thanh Sa khó khăn nuốt nước miếng, mắt trợn cả lên.

Mấy phản ứng này cuối cùng cũng thỏa mãn được trái tim muốn làm màu của

Thành ca rồi.

“Pháp bảo chuyển đồ chứa đồ ư?”

Hắn không ngừng khua tay, từng tòa cung điện mọc lên từ giữa những dãy núi.

Đồng thời còn có cả suối chảy thác tuôn, lâm viên, đình đài, lầu các, quảng

trường…

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vùng đất được bao bọc bởi những ngọn núi này

hoàn toàn thay đổi, địa hình của rất nhiều nơi cũng thay đổi.

Cơ sở vật chất cơ bản của một tông môn chỉ mất mấy giây đã hình thành xong.

Nếu như nói là tòa cung điện đột nhiên được chuyển từ Phi Tiên môn đến thì tất

cả mọi thứ bây giờ đều không thể giải thích nổi.

Còn tạo ra cả hồ nước và thác nước thì đương nhiên không thể là chuyển đồ qua

nữa rồi.

Tất cả đều ngây người.

“Đây lại là tiên thuật nữa hả?”

“Kỳ tích, tất cả đều là kỳ tích!”

Đến cả tròng mắt của Mạc tiên nhân cùng dại ra, hắn sờ sờ chỗ này, gõ gõ chỗ

kia, tất cả mọi thứ đều là thật.

“Biết là tiên thuật là được rồi.”

“Đã nói bổn chưởng môn là tiên nhân từ lâu rồi mà, chẳng biết các ngươi kinh

ngạc cái gì nữa.”

Thành ca dùng một điểm tích phân để biến ra một điếu thuốc, sau khi châm

thuốc hít một hơi rồi mới tiếp tục đón nhận vẻ mặt sùng bái của mọi người.

Sau xây dựng xong tiên môn từ hư không, điều kiện của mọi người được cải

thiện lên gấp mấy lần.

Chỉ đáng tiếc là kĩ năng này không thể tạo ra được vật sống, nếu không thì

Khương Thành còn định làm chim bay thú chạy nữa cơ.

Đúng lúc này, con gái ngoan kéo kéo quần áo của hắn.

“Mẹ ơi, chúng ta vẫn chưa đến nhà mới hả?”

“Tại sao vẫn không thấy linh mạch thế?”

Cả hành trình dài đằng đẵng này kéo dài suốt một năm khiến nàng sắp ngột ngạt

muốn chết rồi