Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 180




Quy Tàng Kiếm Thánh vuốt râu cười: “Khương chưởng môn chớ quở trách,

chúng ta đến vì chuyện mở Hư Tiên giới.”

“Thời gian trước thánh giả Tích Phong đã đích thân đến Kiếm vực hứa hẹn với

chúng ta. Ngày mở Hư Tiên giới, tất cả sẽ tề tụ tại Thiên Linh vực cùng nhau

bước vào.”

“Chỉ là đến đây mới nghe nói hắn đã bị Khương chưởng môn giết rồi.”

“Ngẫm lại thì Luyện Cốt Phiên đã rơi vào tay Khương chưởng môn rồi đúng

không?”

Khương Thành gật đầu: “Đúng vậy, nó ở trong tay của ta.”

Tích Phong còn đi khắp nơi để mời người vào Hư Tiên giới ư?

Đù má, đúng là trước kia tên này bận rộn đáo để ha.

“Lão hủ có một yêu cầu quá đáng, không biết sau khi Khương chưởng môn mở

Hư Tiên giới thì có thể đưa chúng ta vào cùng hay không?”

Lời nói của Quy Tàng Kiếm Thành rất khách sáo.

Khương Thành không biết nếu như bản thân nói không thì liệu đối phương có

lật mặt rút kiếm ra không nữa.

Nhưng mà cho dù như thế nào đi chăng nữa thì rõ ràng thực lực của bọn họ

chiếm ưu thế áp đảo nhưng vẫn đồng ý dùng cách thương lượng đã là hiếm thấy

lắm rồi.

Dùng cách nói của Thành ca thì cái này được gọi là bề trên cho mặt mũi.

Để bọn họ vào cũng thì bản thân cũng không cần phải trả thêm bất cứ gì, lại

chẳng ảnh hưởng gì, hắn chẳng việc gì phải từ chối.

“Đương nhiên là có thể, nhưng mà phải đợi đến ngày mai.”

“Sau khi chín món pháp bảo được tập hợp lại thì mới mở được, các ngươi cũng

biết chuyện này mà.”

Hắn giơ tay nhún vai, định quay trở bí cảnh trước.

Nhưng lại nghe thấy Lăng Tinh Kiếm Thánh đột nhiên nói: “Chín món pháp

bảo? Chín món nào? Không phải một món thôi sao?”

“Hả?”

Thành ca ngửi thấy mùi hơi sai sai: “Ai nói với các ngươi chỉ cần một món,

Tích Phong hả?”

“Đúng vậy!”

“Vậy thì các ngươi bị lừa rồi, Hư Tiên giới cần phải có chín món pháp bảo

truyền thừa cùng nhau hợp lực mở, Luyện Cốt Phiên chỉ là một món trong số đó

thôi.”

Lăng Tinh Kiếm Thánh nhướn mày kinh ngạc hỏi: “Vậy lối vào thì sao? Cũng

có chín cái ư?”

“Đúng vậy.”

Lam Đề đứng lên, giới thiệu đại khái chín món bảo khí của chín bộ Tiên Di tộc

và Hư Tiên giới.

Đám người Kiếm vực nhìn nhau, vẻ mặt thay đổi vô cùng đặc sắc.

“Tên Tích Phong chết tiệt.”

“Chúng ta bị lừa rồi.”

“Nếu mà hắn còn chưa chết thì ta nhất định phải truy sát hắn.”

Khương Thành tò mò nói: “Hắn lừa các ngươi cái gì? Lẽ nào hắn nói chỉ có một

lối vào thôi ư?”

Lăng Tinh Kiếm Thánh trầm giọng nói: “Đúng vậy, hắn dùng điều kiện để vào

được Hư Tiên giới đổi lấy một trái Trường Minh Kiếm Tâm!”

Chà, tên này đúng là nhân tài.

Khương Thành cũng bị mấy thao tác thần kỳ này của Tích Phong làm cho

choáng ngợp luôn rồi.

Chẳng trách ngày nào hắn cũng chạy vạy khắp nơi ở bên ngoài, hóa ra biết làm

ăn kinh tế như vậy luôn.

Cơ mà Trường Minh Kiếm Tâm kia đâu?

Chạy đi đâu rồi?

Lần trước giết hắn xong, bên trong nhẫn ngoài Luyện Cốt Phiên và một số tài

nguyên thông thường ra thì không hề có bảo vật gì đặc biệt nữa.

Thành ca cảm thấy lỗ to rồi, biết thế bản thân cũng làm món làm ăn từ trước rồi.

Tạm thời đám người Kiếm vực ở lại bên ngoài bí cảnh.

Sau một đêm, bên ngoài có thêm biết biết bao cao thủ từ ngoại vực tới mãi

không ngừng.

Ba vị cốt vương của Vạn Cốt vực, hai vị khí thánh của Bách Luyện vực, năm vị

quỷ vương của U Hàn vực, ba vị linh tôn của Huyền Linh vực, hai vị mộng thần

của Đại Mộng vực, mười bốn vị thư thánh của Thiên Thư vực…

Mặc dù do hệ thống tu luyện khác nhau, xưng hô khác nhau nhưng đều có sức

chiến đấu thuộc hàng Thánh Giai nên có.

Những người này cũng đều dẫn theo ít hay nhiều Nhập Thánh cảnh, hoặc là hậu

bối Đạo Cung cảnh.

Ít thì là vài người, nhiều thì đến hơn trăm người.

Cũng coi như là Thành ca được mở rộng tầm mắt rồi, hóa ra chúa tể hay sinh

linh của rất nhiều vực giới không phải con người.

Căn bản hai vị khí thánh kia chính là ngoại hình của hai binh khí Thánh giai, mà

cả năm vị quỷ vương đều ở trong hình thái sương mù.

Ba vị linh tôn của Huyền Linh vực nửa thân dưới là hình người, nhưng phần

đầu lại lần lượt là rồng, sói, bò.

Theo Mạc Trần phổ cập khoa học thì bởi vì bọn họ tu luyện sức mạnh thú hồn

từ nhỏ.

Mộng thần của Đại Mộng vực còn dứt khoát ngủ cả một đường luôn, lúc nói

chuyện còn chẳng thèm mở mắt.

Mà mười bốn vị thư thánh của Thiên Thư vực, ai nấy đều cõng rương hòm,

trong tay không phải là ngọc giản trúc giản thì cũng là sách cuộn bằng giấy…

Phong cách này cũng mới ghê ha?

May mà anh đây đến Thiên Linh vực ngay từ đầu, nếu không thì thật sự không

thể thích ứng nổi mất.

Có lẽ là bởi vì vượt vực để tới đây nên tất cả đều bị quy tắc áp chế.

Cũng có lẽ là do có người mạnh hơn của Kiếm vực có mặt ở đây, cho nên sau

khi vực giới khác đến đây đều cư xử rất an phận.

Đương nhiên rồi, sau khi biết mình bị Tích Phong lừa, ai nấy đều muốn xé xác

hắn.

Bọn họ chạy đến Thiên Linh vực tập hợp trước, cũng bởi vì Tích Phong cũng

từng đến thăm trước.

Đến ngày thứ hai, đến cả Khương Thành cũng không nhịn được nữa mà chửi

bậy.

“Đù má, 16 vực giới đến đây đủ cả rồi, việc làm ăn của tên Tích Phong này

cũng đi hơi xa rồi đây?”

“Tò mò quá đi, Thiên Yêu vực ở gần Thiên Linh vực của chúng ta như vậy mà

sao chưa có ai đến ta.”

Chưa bao giờ Tam Nhãn Hổ lại khôn khéo như hôm nay.

Nhiều Tôn Cảnh giai như thế, hơn nữa đa phần là Thánh giai hậu kì, Thánh giai

đỉnh phong, nó chẳng có tí cảm giác an toàn nào hết mà.

Mặc dù bình thường mười hai yêu vương của Thiên Yêu vực cũng chưa bao giờ

nói chuyện hòa hợp được, nhưng mà bây giờ đối mặt với những vực, nó cũng

rất muốn được nhìn thấy vài đồng tộc của mình.

Dường như vậy thì trong lòng mới có chút gì đó.

Mạc Trần hả hê nói: “Có lẽ Tích Phong không thông báo cho bọn họ rồi, ngươi

đừng nghĩ đến việc ôm đùi nữa.”

“Cái lão già chết tiệt này, miệng quạ ít thôi, Kim Long đại ca chắc chắn đang

trên đường đến rồi.”

Nhưng mà lần này đã định trước nó phải thất vọng rồi

Quả thật là Tích Phong cũng từng nghĩ đến việc tới Thiên Yêu vực làm ăn,

nhưng mà đáng tiếc là “dân phong” ở đó quá dũng mãnh.

Sau khi vào bên trong rồi thì hoàn toàn không thể giao tiếp nổi, còn chưa kịp

nói rõ ý định khi đến đây thì đã bị Chiến Hầu Vương đánh đuổi ra ngoài rồi.

Nếu phải không do hắn chuồn nhanh thì tôn pháp thân kia cũng khó mà bảo vệ

được.

Thời gian cũng nhanh chóng trôi đến thời điểm ước định, Khương Thành và

đám người Thanh Sa của Tâm bộ cùng nhau bước ra bên ngoài bí cảnh.

Mà bên ngoài, tất cả các cao thủ siêu cấp của 16 vực giới cũng đã chờ đợi từ

lâu.

Vừa nhìn thấy người ở bên trong bước ra, quỷ vương của U Hàn vực và linh tôn

của Huyền Linh vực liền xúm lại.

“Cuối cùng thì các ngươi cũng ra ngoài rồi…”

Bọn họ còn chưa nói xong thì đã bị Quy Tàng Kiếm Thánh ở phía sau cắt

ngang.

“Khương chưởng môn, làm phiền rồi!”

Lão kiếm thánh này vẫn mang vẻ mặt mỉm cười, thái độ ôn hòa như trước.

Lời này vừa nói ra, đám quỷ vương và linh tôn vội vàng lùi về phía sau, không

dám tiếp tục nói gì nữa.

Thành ca hơi tiếc nuối.

Rõ ràng đám quỷ vương và linh tôn này muốn làm mấy chuyện không thân

thiện gì đó, lão kiếm thánh này ngăn bọn họ làm gì?

Anh đây còn đang đợi cơ hội làm màu rồi giết ngược lại, sau đó thì kiếm chút

điểm tích phân mà.

Bây giờ nhu cầu của hắn với điểm tích phân đã vô cùng cấp thiết.

Tăng lên cấp độ tiếp theo thì có thể tạo ra linh mạch trong Toàn Cơ Đồ, đến lúc

đó thì có thể chuyển A Hoàng vào trong đó ở rồi.

Mà không phải như bây giờ, làm ổ ở trên vai hắn.

Lúc thời khắc đến, quả nhiên Luyện Cốt Phiên trong tay Khương Thành và Chu

Tâm Chùy trong tay Thanh Sa cùng nhau tỏa sáng rực rỡ.

Sắc tím và sắc trắng càng lúc càng sáng, trên bề mặt hai món pháp bảo hiện ra

từng luồng ảo ảnh xiềng xích chậm rãi chuyển động.

Ảo ảnh xiềng xích lan rộng bao xa, không một ai có mặt ở đây có thể biết được.

Không trung phía xa xa dần dần hình thành nên một vòng xoáy màu bạc.

Dù đang ở ngay trước mắt, nhưng thực tế thì có lẽ ngay cả Thánh Giai bay mấy

ngày cũng không thể tới nơi xa như vậy được.

Bởi đó hoàn toàn không phải là cảnh tượng ở Thiên Linh vực mà là cảnh tượng

đến từ vực giới khác.

“Đó là Liệt Vân Chùy của Lôi bộ, bọn họ đã khởi động rồi!”

Thanh Sa vừa dứt lời, Khương Thành gật đầu rồi buông pháp bảo ở trong tay ra