Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 1749




Mười lăm Đạo Tôn của Đặng Vân thế gia, bất kể là gia chủ hay là các thái

thượng trưởng lão đang bế quan, toàn bộ đều xuất hiện.

Hơn nghìn tộc nhân Bán Long tộc mang theo sự phẫn nộ điên cuồng xông ra

khỏi cánh cửa cự long kia.

“Lại dám sát hại tộc nhân của tộc ta!”

“Đám nghiệt long này không cần giữ lại nữa, giết hết toàn bộ đi!”

“Ta đã sớm nói rồi, không nên giữ lại bọn chúng, ngươi cứ nhất quyết nói cái gì

mà dùng để rèn luyện hậu bối, giờ thì hay rồi…”

“Không thể để chúng chết quá dễ dàng, rút gân lột da luyện hồn!”

“Còn có ba người kia…”

Đối với trận gào rống đầy phẫn nộ của bọn chúng, Khương Thành trực tiếp làm

lơ.

Hết cách rồi, người của Hồn Thư thế gia lúc trước cũng là những lời này.

Huống chi hắn đã gặp qua không ít những ông lớn mặt, cỡ như Đặng Vân thế

gia ở trước mặt này quả thật có hơi quá thấp.

Hắn bày ra vẻ mặt khích lệ mà vỗ vỗ vai của Thu Vũ Tuyền.

“Được rồi, bây giờ tới lượt ngươi biểu diễn rồi.”

“Cũng cho bọn chúng tới một lần đi, để bọn chúng yên lặng một chút.”

Nói xong hắn còn cố ý bay về phía sau.

Ta cũng không tin lần này ngươi còn có thể chuẩn xác bao ta vào trong phạm vi

công kích.

Nhưng mà lần này, Thu Vũ Tuyền lại không hề ra tay.

Nàng cũng bay về chung với Khương Thành.

“Ngươi chạy về làm gì hả?”

Thu Vũ Tuyền chép chép miệng, ung dung nói: “Còn không phải do người nào

đó cứ thích soi mói sao, ta vừa mới ra tay đã bị chửi, vẫn nên làm ít nhìn nhiều

đi thôi.”

Trong lòng Thành ca nói ngươi tuổi lừa hả?

Lúc trước không kêu ngươi ra tay, ngươi lại tích cực quá mức.

Bây giờ muốn ngươi ra tay, ngươi cố ý bỏ gánh?

“Lần này ta không trách ngươi, lên đi, ngoan!”

“Há há…”

Thu Vũ Tuyền cuối cùng cũng cười ra tiếng.

Nàng nghiêng đầu,vẻ mặt ranh mãnh, ý vị sâu xa nói: “Vậy ngươi cầu xin ta đi.”

Em gái này trên phương diện chống đối với Khương Thành có thể gọi là chuyên

nghiệp.

May là Thành ca cũng đã quen rồi.

“Ngươi đừng có quên thân phận của mình, Thiên Cung phái ngươi đến trợ giúp

ta đó, ta là đội trưởng đó! Hơn nữa, ta còn là lão gia của ngươi!”

“Ồ, vậy thì sao?”

“Đây là mệnh lệnh của lão gia, làm một tì nữ, ngươi nên biết bổn phận của

chính mình?”

Thu Vũ Tuyền đã sớm đoán được hắn sẽ lấy thân phận ra để áp chế mình.

Nghe xong, nàng thong thả ung dung xoắn xoắn tóc mai bên tai.

“Ngươi cũng nói rồi, ta là tì nữ. Làm gì có tì nữ nào xông pha chiến đấu chứ, đó

không phải là bổn phận của ta.”

“Vậy bổn phận của ngươi là gì?”

Khương Thành vừa mới nói hết, trước mặt liền xuất hiện một tách trà.

Trong tách còn nửa tách trà, chẳng qua nước trà lại là trà lạnh.

“Lão gia mời uống trà!” Thu Vũ Tuyền cầm tách trà, cũng sắp đụng trúng

miệng của hắn luôn rồi.

Thành ca cũng không biết nàng muốn diễn trò gì.

Sau khi ngơ ngác nhận lấy, em gái này lại vòng qua phía sau lưng hắn, giúp hắn

đấm lưng.

Mặc dù sức lực có hơi lớn, đấm Thành ca đến muốn ói máu.

“Đây mới là bổn phận mà tì nữ có thể làm được nha.”

“Dâng trà đấm lưng, không phải đều là những thứ trước đây ngươi muốn hay

sao?”

Nàng cười vô cùng đắc ý, dường như không phải nàng đang hầu hạ Khương

Thành, mà là Khương Thành đang hầu hạ nàng.

Lâm Ninh đứng một bên nhìn mà khóe mắt co rút.

Nàng phát hiện, bản thân phải đánh giá lại một lần nữa mối quan hệ của nữ

nhân này với Khương chưởng môn.

Cái này tính là gì hả?

Hoan hỉ oan gia à?

Khương Thành tránh khỏi “nắm đấm trắng nõn” của Thu Vũ Tuyền nhẹ nhàng.

“Có phải ngươi cảm thấy không có ngươi thì ta sẽ không xử nỗi đám đối diện?”

Quả thật Thu Vũ Tuyền cũng cho là như vậy.

Hiện tại nàng đang đợi Khương Thành cúi đầu xin mình giúp đỡ.

Đương nhiên, một kiếm kia của nàng cũng phải trả giá không nhỏ.

Trên cơ bản là theo hình thức “sạc pin năm tiếng, gọi điện hai giây”.

Không đến thời khắc quan trọng, nàng cũng sẽ cố gắng không dùng.

Đương nhiên, nếu như Khương Thành cúi đầu cầu xin nàng, vậy cho dù có nôn

máu ngất xỉu, nàng cũng sẽ ra tay.

“Ta đợi xem lão gia phô bày thần uy đấy!”

Nàng vẫn nói cười dịu dàng như cũ, so với trước đây quả là hai người khác

nhau.

Trong lòng Khương Thành nói đây là ngươi tự tìm đó nha.

Vốn dĩ đối với việc tiếp tục hố ngươi ca đây còn hơi do dự, hiện tại cũng xem

như là ngươi giúp ta đánh tan cái do dự này rồi.

“Vậy ngươi cứ đứng ở phía sau cổ vũ cho lão gia đi.”

Mọi tộc nhân của Đặng Vân thế gia đều đã sớm bị chọc tức đến ngơ luôn rồi.

Vừa nãy bọn chúng gào rống uy hiếp, nhóm người Khương Thành ở đối diện lại

hoàn toàn làm lơ.

Mà sau đó khi bọn chúng hỏi lai lịch của Khương Thành, lại toàn bị không đếm

xỉa.

Hai người này lại ở đó phối hợp nhau “liếc mắt đưa tình”, thậm chí còn không

hỏi tên của bọn chúng, rõ ràng là hoàn toàn không xem chúng ra gì mà.

“Lý nào lại vậy!”

Gia chủ của Đặng Vân thế gia đang muốn trực tiếp ra tay, Khương Thành ở đối

diện đã cầm lên Kỵ Khuyết kiếm bay tới.

Đối diện với Long mạch, thật ra Thành ca cũng không xác định thủ đoạn nào có

hiệu quả.

Lẽ nào phải làm một màn kiếm đạo hoàn mỹ?

Nhưng nếu như vậy, đầu rồng phía trước chắc chắn sẽ bị phá hủy hầu như

không còn.

Nếu quả thật không được, vậy chỉ còn cách trước tiên để bị giết sau đó mở bug

thôi.

Chỉ là nếu như vậy, trước đó còn phải bị đối phương từng chút từng chút giết

chết, cũng quá mất thể diện rồi.

Nhất là khi so sánh với một kiếm đứt đôi của Thu Vũ Tuyền, rõ ràng là vô cùng

thảm thiết, cuối cùng muốn cứu vãn cũng không cứu nỗi nữa.

Ôm theo những suy nghĩ kỳ lạ khó hiểu này, hắn nhấc kiếm lên, vừa bắt đầu đã

mở hỏa lực đến mức cao nhất.

Lực trọc, Thiên Hồn, lực Hám Thiên, kiếm đạo thập tam trọng, còn có mười

một căn nguyên đồ đằng kèm theo Pháp Tắc không gian siêu mạnh của tám

mươi mốt hư ảnh căn nguyên, hắn dốc hết toàn bộ ra.

Sau đó…

Không có sau đó nữa.

Cả quá trình, chính là hắn vung kiếm xông tới.

Thời gian ba giây, hơn một nghìn ba trăm tộc nhân của Đặng Vân thế gia ở đối

diện đều bị hắn quét qua một lượt.

Sau khi quét xong, Đặng Vân thế gia cũng trở thành lịch sử.

Mới ban nãy còn điên cuồng kêu la ầm ĩ, mười lăm Đạo Tôn của Bán Long tộc

vốn tràn đầy tự tin cho rằng nắm chắc phần thắng trong tay, toàn bộ đều chết

không còn một mống.

Còn về những tộc nhân kế bên và phía sau bọn chúng, cũng đã tan thành mây

khói hết rồi.

Là thật sự tan thành mây khói, đến cả bã cũng không còn.

Kết quả này làm cho cả bản thân Khương Thành cũng trở tay không kịp, vậy

cho nên sau khi chiến đấu kết thúc đến thu tàn hồn cũng đều quên mất luôn.

“Đơn giản vậy à?”

“Tình huống gì vậy chứ?”

Trước khi chiến đấu, hắn còn lo lắng làm không xong sẽ bị mất mặt đó, nhất là

ở phía sau còn có vô số các Giao Long gửi gắm niềm hi vọng vào bản thân

mình đang nhìn chằm chằm.

Đường đường là Thương Thành Đại Đế, biểu hiện cũng không thể kém hơn tì

nữ của mình được đúng chứ?

Kết quả, quả thật chính là một trận nghiền áp pháo hôi.

“Các cao thủ” của Đặng Vân thế gia đối diện ở trước mặt hắn không có một

chút lực chống trả nào, chẳng khác nào mấy tên binh tôm tướng tép hết.

Tại sao lại như vậy?

Không phải bọn chúng có Long mạch rất điêu sao?

Đứng tại chỗ, Khương Thành tỉ mỉ hồi tưởng lại chi tiết trong trận đấu vừa nãy.

Giây đầu tiên khi bắt đầu khai chiến, Thiên Hồn của hắn dễ dàng làm đông

cứng hồn hải của đa số đám người ở đối diện.

Đồng thời không hề chịu sự quấy nhiễu của Long mạch.

Tiếp theo đó, lực trọc của hắn cũng dễ dàng phá vỡ Pháp Tắc không gian của

mười lăm Đạo Tôn ở chính diện.

Cứ như phá vỡ một đống cát khô vậy, dễ như bẻ cành khô.

Và cũng không hề chịu sự quấy nhiễu của Long mạch.

Nhưng sau đó, lực Hám Thiên của hắn ngược lại nghênh đón một vài phản

kháng đặc thù.

Có một cỗ lực lượng tựa như Đạo, quấn lấy lực Hám Thiên một lúc.

Không ngoài ý muốn, đó chính là sức mạnh Long mạch.

Nhưng cỗ lực lượng Đạo ấy so sánh với lực Hám Thiên thì quả thật quá bé nhỏ

yếu đuối, bị đè cho bẹp dí.

Sau khi việc áp chế Long mạch có hiệu quả, ở phía đối diện chỉ còn là một đám

Đạo Tôn, Chí Tôn, Thiên Tôn bình thường.

Khi Pháp Tắc không gian và kiếm đạo thập tam trọng của hắn quét tới, tất nhiên

là như gió thu quét lá rơi vậy.