“Cái gì hoang đường?”
Vi Hành Đạo Tôn cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ thù này.
Hắn cố ý chế nhạo nói: “Chỉ có Kim Phách Thánh Điện các ngươi mới được có
chỗ dựa, còn Phi Tinh Đường bọn ta khôn được có Đại Thần bảo vệ hay sao?”
Đám đệ tử Diệp Minh và Diệp Đường của Phi Tinh Đường cũng lao nhao bật
cười thành tiếng.
“Đúng vậy, không phải lúc trước Kim Phách Thánh Điện các ngươi rất hung
hăng càn quấy hay sao?”
“Không phải luôn dùng chỗ dựa vững chắc của mình để hù dọa bọn ta hay sao?”
“Kéo ra lại xem nào!”
“Bọn ta rất sợ đấy ha ha ha…”
“Các ngươi!”
Nhìn thấy mục tiêu trước đó không lâu còn bị chính mình chế nhạo bây giờ lại
đang cười nhạo mình, môn đồ của Kim Phách Thánh Điện suýt chút nữa đã tức
điên lên.
Thế mà bọn họ há miệng ra, nhưng cuối cùng ngay cả đánh trả cũng không dám.
Bởi vì người đứng ở đối diện là Khương Thành.
Hắn vừa mới giết chết mười năm tên Đạo Thánh.
Chỗ dựa ở trước mặt của bọn họ hùng mạnh như vậy, quả thật không thể nào
với tới được.
“Hả? Bọn họ lại còn có chỗ dựa sao?”
Khương Thành cũng có một chút hứng thú hiếm hoi.
Vi Hành ha ha cười một tiếng quái dị.
“Đúng vậy, chỗ dựa vững chắc của bọn họ chính là Đường Miểu Đạo Thánh,
chuyện bọn ta rút được liên tiếp những thẻ đen và thẻ đỏ, chính là kết quả hành
động mờ ám của Phong Nguyên Thánh Điện.”
Những lời đó vừa mới nói ra, cho dù là Định Hoằng Đạo Thánh hay Ngôn
Huyền Đạo Thánh cũng đều trợn trừng mắt về phía Phong Nguyên Thánh Điện.
Bọn họ vốn đã rất kỳ lạ.
Làm sao chuyện này lại có thể truyền tới Phi Tiên Môn xa xôi được chứ?”
Bây giờ xem như bọn họ đã hiểu ra.
Thì ra đó là vì các ngươi đã nhằm vào Phi Tinh Đường?
Tốt lắm, tại sao ngươi nhất định phải động đến bọn họ chứ? Đổi sang môn phái
khác không được à?
Vẻ mặt của Đường Miểu Đạo Thánh cũng đã tái xanh rồi.
Hắn cũng không ngờ thì ra sự việc lại là do chính bản thân mình gây ra.
“Ta đâu có biết Phi Tinh Đường có bối cảnh lớn như vậy chứ?”
Hắn vừa tức giận vừa ấm ức, cuối cùng tát một cái lên mặt Dương Công Đạo
Tôn.
Bốp bốp!
Hai cái tát nặng nề giáng xuống, đánh cho Dương Công hoa mắt chóng mặt, hai
má nhanh chóng đỏ bừng sưng phồng lên.
“Ta…”
Không đợi cho hắn kịp nói gì, Đường Miểu Đạo Thánh đã hung hăng đạp cho
hắn một cước bay ra ngoài.
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
“Ta có thâm tình với ngươi lúc nào chứ?”
Hắn ra lệnh một tiếng, tất cả hơn ba trăm môn đồ của Kim Phách Thánh Điện
cũng đều bị đuổi ra.
“Ta có liên quan gì với Kim Phách Thánh Điện các ngươi chứ? Là người mà các
ngươi có thể trèo lên với được tới sao?”
Hắn chỉ vào Dương Công chửi ầm lên một trận, sau đó hắn nhanh chóng quay
ngoắt một cái.
“Khương Thành, ta hoàn toàn không biết chuyện này, tất cả đều là do những
hạng người xấu xa này dùng danh nghĩa của Phong Nguyên Thánh Điện bọn ta
giả mạo lừa bịp làm xằng làm bậy!”
“Bọn ta cũng cực kỳ căm ghét chuyện như thế này!”
“Hành động của bọn họ tuyệt đối không liên quan một chút nào đến Phong
Nguyên Thánh Điện bọn ta.”
“Lần này hoàn toàn là hiểu lầm thôi!”
“Ngươi muốn xử lý bọn họ ta không có ý kiến gì cả, ngược lại ta còn vỗ tay
khen ngợi ngươi!”
Cú bẻ này của hắn quá nhanh, chỉ thiếu chút nữa là nói bị người ta hãm hại rồi.
Làm cho Thành ca có hơi không tiếp nhận kịp.
Mà người trong cuộc Dương Công Đạo Tôn thì lại giống như một con chó
hoang bị chủ đá ra khỏi cửa, cái đó phải nói là khó có thể tưởng tượng nổi.
“Đường Miểu tiền bối, ngươi bị làm sao vậy?”
Vẻ mặt của hắn khó mà có thể chấp nhận.
“Năm đó sư tôn của ta vì cứu ngươi mà đã mất mạng, chẳng lẽ ngươi đã quên
rồi sao?”
“Ngươi câm miệng!”
Đường Miểu lớn tiếng cắt ngang hắn.
“Chuyện thối nát năm xưa từ thời cổ đại mà vẫn còn mang ra nói, khi đó ta mới
là Tôn Giả, có thể giống bây giờ được sao?”
“Hơn nữa, chuyện ngươi hãm hại Phi Tinh Đường là tội ác tày trời!”
“Mặc dù sư tôn của ngươi từng có ân tình với ta thì ta cũng phải đứng về phía
công lý!”
Màu máu trên mặt Dương Công dần bị rút cạn, hắn giống như bị sét đánh vậy.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được, cái chỗ dựa này đôi khi cũng không đáng tin
như vậy.
Mà đương nhiên Khương Thành cũng không hài lòng với điều này.
Hắn nhìn vào mắt của Đường Miểu Đạo Thánh một cách đầy ẩn ý.
“Vậy theo ý của ngươi, việc sắp xếp thẻ đen và thẻ đỏ cho Phi Tinh Đường
cũng là do hắn làm phải không?”
“Hắn có khả năng lớn đến mức có thể trực tiếp đưa ra quyết định giúp Minh
Nhai Thiên sao?”
“Không sai, đều là do hắn!”
Không riêng gì Đường Miểu Đạo Thánh mà ngay cả các trưởng lão khác của
Phong Nguyên Thánh Điện cũng nhao nhao chỉ vào Dương Công Đạo Tôn.
“Hắn vốn không có khả năng lớn như vậy.”
“Chẳng qua là hắn âm thầm dùng thủ đoạn để che giấu bọn ta!”
“Ta không có!”
Dương Công trở nên cuống quýt.
Đến nước này thì hắn biết mình sắp biến thành đứa con bị bỏ đi rồi.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy, cho dù bản thân hắn có không sống được thì cũng
phải bắt những người khác đi cùng.
Hắn chỉ vào một gã trưởng lão của Phong Nguyên Thánh Điện, lớn tiếng nói:
“Lúc đó người mà ta tìm rõ ràng chính là Chỉ Uy Đạo Tôn ngươi, để ngươi giúp
ta…”
“Ngươi câm miệng!”
Chỉ Uy Đạo Tôn và Đường Miểu Đạo Thánh đồng thời hét lớn cắt ngang hắn.
“Đã đến nước này rồi mà vẫn còn ở hắt nước bẩn, tội của ngươi quả thật đáng
chết vạn lần!”
“Cho dù Khương đạo hữu có thể tha thứ cho các ngươi thì ta cũng không nhìn
nổi được nữa, phải đại nghĩa diệt thân!”
Một đám trưởng lão của Phong Nguyên Thánh Điện phía sau nối tiếp phía trước
xông tới, bọn chúng giống như con hổ vào bầy sói, thúc đẩy toàn bộ sức lực mà
Pentakill.
Toàn bộ Kim Phách Thánh Điện cũng chỉ có hai Đạo Tôn, làm sao có thể địch
nổi thế lực có mười mấy Đạo Tôn đứng đầu như bọn họ chứ.
Chỉ trong nháy mắt, hàng trăm môn đồ bao gồm cả chưởng môn và trưởng lão
đã bị giết sạch.
Trước khi chết, Dương Công Đạo Tôn còn rất cố gắng chết mà không nhắm
mắt.
Cũng không biết là vì hối hận đã trêu chọc Phi Tinh Đường, hay là hối hận vì đã
ham hố để chen vào chiếc xe này chạy tới nhận công lao nữa.
“Khương đạo hữu, người khởi xướng đã bị diệt trừ!”
Đường Miểu đích thân giết chết Dương Công Đạo Tôn lộ ra vẻ mặt quang minh
chính trực, không hề nhìn thấy một chút khổ sở nào của hắn.
Ngược lại giống như là đang tranh công hơn.
“Cho dù bọn ta có vượt quá chức phận cũng thật sự không thể nhìn nổi hạng
người xấu xa đổi trắng thay đen như vậy, giúp ngươi giết bọn họ để tránh làm
bẩn tay ngươi.”
“Bây giờ hiểu này này cũng coi như được giải quyết rồi, không biết bọn ta có
thể quay về được không?”
Khương Thành đang bận rộn dùng “Tịnh Hồn Từ Độ Kinh” thu thập Tàn hồn.
Những Tàn hồn sau khi bị người khác giết cũng có thể thu thập được, hơn nữa
thật ra đây mới là cách phổ biến nhất để cải thiện Hồn tộc năm đó.
Hồn tộc rất ít khi đích thân giết người, bọn họ đều là gây xích mích để những
người khác chém giết lẫn nhau, còn mình âm thầm thu thập Hồn lực.
Cảnh giới của môn đồ Kim Phách Thánh Điện khá thấp, hai gã Đạo Tôn, mười
mấy tên Chí Tôn, còn lại cũng chỉ là Thiên Tôn và Tôn Giả trở xuống.
Tinh lọc Tàn hồn của bọn họ tương đối dễ dàng, lần này Khương Thành đã thu
được đầy đủ một trăm năm mươi.
Nhưng bao nhiêu Tàn hồn như vậy thật ra cũng không bằng một Đạo Thánh.
Những người khác có mặt ở đây đều đang nhìn vào không trung, những sợi tơ
xanh thẳm đó bay vào trong ấn đường của Khương Thành, bọn họ đều không
hiểu hắn đang làm cái gì.
Mặc dù trong số bọn họ có vài người đã từng sống ở thời cổ đại của Nguyên
Tiên Giới, nhưng vẫn còn cách quá xa thời kỳ Hồn tộc thống trị.
“Hiểu lầm?”
Sau khi bận rộn xong, Khương Thành mới nhìn đám người ở trước mặt một lần
nữa.
“Vừa rồi không phải các ngươi mới nói, cho dù là người của bọn ta thì cũng vẫn
ăn hiếp Phi Tinh Đường hay sao?”
“Làm sao bây giờ lại biến thành hiểu lầm rồi?”
Lúc đầu quả thật hắn chỉ định giết chết một số tên lặt vặt đã trực tiếp âm mưu
hãm hại Phi Tinh Đường mà thôi.
Ví dụ như Kim Phách Thánh Điện, Phong Nguyên Thánh Điện chẳng hạn.
Những người khác chỉ cần chủ động rút lui thì hắn cũng chẳng muốn truy đến
cùng.
Nhưng vừa rồi cho dù là Tịnh Cầm Tiên Phủ hay Tử Hồng tông cũng đều bay
thẳng đến chỗ đám người Đoạn Hà và Ma Huy, ra tay với bọn họ mà không cần
xác định thân phận.
Không có bất cứ ngoại lệ nào.
Để tranh cướp công lao và bịt miệng, đám người này hoàn toàn không quan tâm
người trước mặt mình là ai.
Có lẽ ở trong mắt bọn họ, chỉ cần thực lực không bằng bọn họ thì đó chính là
một cái tội.
Đã như vậy thì mình cũng không cần phải nể tình nữa.