Những tiên nhân khác ở bên cạnh lắc đầu.
Cảm thán Vi Hành Đạo Tôn thật sự là quá ngây thơ.
Nhiệm vụ thăm đỏ cũng có thể kéo dài công việc sao, coi Minh Nhai Thiên như
một vật trang trí?
Đây thật sự là tự tìm đường chết mà.
Khi hai trưởng lão của Minh Nhai Thiên nghe được tin tức chạy đến hiện
trường, bọn họ lập tức mặt mày dữ tợn.
“Người đâu!”
“Bắt giữ bọn họ!”
“Chờ đã!”
Vi Hành giơ tay lên ngăn bọn họ lại.
Hắn khinh thường nhìn Dương Công Đạo Tôn, thản nhiên hỏi: “Ai nói bọn ta
chưa vào doanh trại của Thiên Lân Quân?”
“Ha ha, ngươi còn dám ngụy biện?”
Dương Công không khỏi cười nhạo: “Nếu thật sự đã vào doanh trại của kẻ thù,
thì nhóm người phía sau ngươi có thể sống sót trở về sao?”
“Đương nhiên là có thể.”
“Nói xằng nói bậy!”
Dương Công Đạo Tôn nhanh chóng lao lên phía trước.
Chỉ vào mũi Vi Hành, hắn hét lớn.
“Không những không hoàn thành nhiệm vụ, còn dám dối trên lừa dưới, tội thêm
ba bậc!”
“Ta đề nghị lập tức quét sạch toàn bộ môn đồ của Phi Tinh đường và Cuồng Hải
tông, để răn đe, cảnh cáo…”
Hắn còn chưa nói hết lời, lập tức đã bị Quán Đào Đạo Tôn tức giận cắt ngang.
“Dương Công, tên tạp chủng bỉ ổi, ngươi thì biết cái gì!”
Vốn dĩ hắn còn cho rằng, có phải kế hoạch của Khương Thành hơi tàn nhẫn hay
không.
Hiện tại chỉ cảm thấy cường độ còn chưa đủ lớn!
Còn không đợi Dương Công và những người khác tiếp tục tra hỏi, hắn đã tuyên
bố một tin tức lớn khiến tất cả mọi người có mặt chấn động.
“Cứ điểm đầu tiên của Vân Phần Lĩnh ở phía đối diện đã trống không rồi!”
“Quân đoàn số một tinh nhuệ nhất của Thiên Lân Quân, toàn bộ đều đã không
còn nữa.”
“Ngươi nói vì sao chúng ta có thể toàn thân rút lui?”
Hắn nhướng mày, chỉ vào mũi của Dương Công, nước bọt phun thẳng vào mặt
đối phương.
“Hoàn toàn không có kẻ thù nào cả, tên ngốc này, ngươi đã hiểu chưa?”
“Cái, cái gì?”
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, vốn dĩ hai trưởng lão của Minh Nhai
Thiên vẫn đầy uy nghiêm lạnh lùng lại nhảy dựng lên ngay tại chỗ.
“Ngươi nói cái gì?”
“Cứ điểm đầu tiên trống không?”
“Không có ai?”
Vi Hành và Quán Đào gật đầu cùng một lúc.
“Không sai!”
“Không phải là bọn ta không thực hiện nhiệm vụ, mà là sau khi tiến vào đã phát
hiện trại trống rồi.”
“Thế mà lại có thể có chuyện như vậy?”
Hai trưởng lão há miệng, vẻ mặt không thể tin được.
Trận chiến gần đây giữa Minh Tái vực và Thiên Lân Quân đã kéo dài vài tháng.
Xét về thực lực tổng thể, Minh Tái vực có phần lấn lướt.
Bên này có tổng cộng ba mươi ba Đạo Thánh trấn thủ, mà bên Thiên Lân Quân
cộng với các Thần Quân và các Đạo Thánh tùy quân, tính đâu ra đấy là mười
lăm người.
Về phần khoảng cách giữa Đạo Tôn và Đạo Thánh, nó còn lớn hơn.
Tổng số người không phải là một cấp bậc để đo lường.
Có hàng trăm triệu tiên nhân ở Minh Tái vực, không thể đếm được.
Mà Thiên Lân Quân có tổng cộng cũng là bốn mươi vạn đại quân, còn phân
chia ở các cứ điểm khác nhau.
Nhưng chỉ có vậy thôi mà Minh Tái vực đã bị ngẩn ngơ không thể tấn công qua,
ngược lại còn thường xuyên bị đối phương làm cho gà bay chó chạy.
Không còn cách nào khác, có năm phái ở Minh Nhai Thiên, nhiều hơn cả Trúc
Tiên Cung.
Các Đạo Thánh dành thời gian cho việc lục đục với nhau, cản chân sau nhau
nhiều hơn gấp mười lần so với việc nghiên cứu cách chiến thắng kẻ thù.
Tháng trước, để giải quyết vấn đề thường xuyên bị Thiên Lân Quân ở phía đối
diện tập kích, ba mươi ba Đạo Thánh của Minh Nhai Thiên hiếm khi đạt được
thỏa thuận - dời trận tuyến trở lại năm mươi triệu dặm.
Việc giành chiến thắng là rất khó, nếu không tiếp tục mất địa bàn nữa thì có thể
miễn cưỡng duy trì hình dáng sự sống.
Trong hoàn cảnh như vậy, có thể tưởng tượng được sẽ kinh ngạc đến mức nào
khi đột nhiên nghe tin Thiên Lân Quân rút lui.
Về cơ bản là mắt to trừng mắt nhỏ.
“Chuyện này không thể nào!”
“Chắc chắn là giả!”
Dương Công Đạo Tôn lại bậc ra một lần nữa.
Hắn vung tay, hận không thể đập thẳng vào đầu Vi Hành và Quán Đào.
“Thế mà hai người các ngươi dám khai man quân tình, tội đáng muôn chết, lăng
trì là còn được hời…”
Những tiên nhân khác ở xung quanh cũng không tin lắm.
Không phải bên kia chiếm thế thượng phong sao?
Vì sao lại rút lui?
Lẽ nào là chê phong thủy của cứ điểm đầu tiên của Vân Phần Lĩnh không tốt?
“Bọn ta có bằng chứng!”
Quán Đào Đạo Tôn giơ một tiên khí lưu ảnh lên cao.
Ba phút sau, Quán Đào và Vi Hành cùng được đưa vào cự điện ở giữa doanh
trại.
Nơi này là nơi đóng quân tạm thời của Minh Nhai Thiên.
Tại đây, hai người đã gặp tất cả ba mươi ba Đạo Thánh.
Nếu như không phải biết trước sức chiến đấu vượt mức bình thường của
Khương Thành và Đoạn Hà, có lẽ bây giờ bọn họ sẽ rất căng thẳng.
Mà lúc này, ba mươi ba Đạo Thánh và hơn bảy trăm Đạo Tôn trong điện đang
nhìn hình ảnh ở trung tâm đại điện bằng ánh mắt sáng ngời.
Hình ảnh đó chính là cứ điểm đầu tiên mà Thiên Lân Quân chiếm đóng.
Từ trong hình ảnh, bọn họ có thể nhìn thấy doanh trại và pháo đài quen thuộc
của Thiên Lân Quân, thậm chí có thể nhìn thấy một số trận pháp tán loạn và xác
cấm chế.
Góc nhìn của hình ảnh vẫn luôn không ngừng chuyển động, nhưng cho dù nó di
chuyển đến đâu, thì cũng không nhìn thấy người nào của Thiên Lân Quân.
Tất cả những gì có thể nghe thấy, cũng chỉ có giọng nói của một số đệ tử của
Cuồng Hải tông và Phi Tinh đường.
“Chuyện gì vậy?”
“Sao lại không có ai vậy?”
“Cẩn thận mai phục!”
“Đúng vậy, có thể là một cái bẫy!”
Ngay sau đó, trong màn ảnh, các đệ tử đó bắt đầu bắn phá doanh trại và pháo
đài một cách bừa bãi.
Những cuộc tấn công đó chẳng là gì trong mắt những Đạo Thánh trong điện
này, chúng rất hời hợt.
Nhưng mà nó lại khiến cho trái tim bọn họ thắt lại, bọn họ thực sự đổ mồ hôi.
Đó là doanh trại của Thiên Lân Quân đấy, nói đây là nơi vô cùng nguy hiểm
cũng không hề khoa trương, các ngươi thật sự là đang gõ chuông trên đầu hổ.
Nhưng mà, đòn tấn công của các đệ tử này lại không thu hút được bất kì đòn
phản công nào.
Trong màn ảnh vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của những đệ tử đó.
“Không có người, thực sự không có người.”
“Cũng không có mai phục gì cả, thật kỳ lạ.”
“Chẳng lẽ đối phương đã chuyển vị trí rồi?”
“Chúng ta ra ngoài xem thử lần nữa đi…”
Sau đó, màn ảnh lại tìm kiếm một khu vực rộng lớn xung quanh doanh trại và
pháo đài một vòng.
Vẫn không thấy tiên nhân nào của Thiên Cung.
Trong điện hoàn toàn yên lặng, cho đến khi tất cả lưu ảnh kết thúc, lúc này cuối
cùng mọi người cũng bình tĩnh lại.
“Tình huống gì vậy?”
“Cứ điểm đầu tiên thực sự trống không?”
Phản ứng đầu tiên của bọn họ là có bẫy.
Chẳng hạn như mai phục và bẫy gì gì đó.
Nhưng trong hình ảnh vừa rồi, những đệ tử đó bắn phá và tìm kiếm khắp nơi
nhưng không nổ một sợi lông nào.
Chẳng khác nào giúp bọn họ loại bỏ mối nghi ngờ này.
“Cho dù Thiên Cung có mai phục, vừa rồi bọn họ tấn công một trận như vậy, ít
nhất bọn họ cũng nên kích hoạt một vài đại trận và cấm chế rồi.”
“Không có gì cả, có vẻ như bọn họ đã thực sự chuyển đi rồi.”
“Điều này cũng quá vô lý rồi nhỉ, tại sao đột nhiên ở phía đối diện lại không có
ai?”
“Hoặc là bọn họ có bố trí chiến lược mới, hoặc là bọn họ bị người nào khác tấn
công rồi.”
“Cũng có thể là bên Thiên Cung đã xuất hiện biến cố gì đó.”
Một đám Đạo Thánh nghị luận sôi nổi, không ai có thể đoán được chân tướng
sự việc.
Dù sao thì ai có thể nghĩ rằng, không những Thiên Lân Quân ở đối diện bị đánh
bại, mà còn bị ép tới hỗ trợ diễn kịch?
Hàng chục ngàn Thiên Lân Quân ở cứ điểm đầu tiên, tính cả ba mươi ngàn đại
quân còn lại trong cứ điểm, tất cả đều được ẩn sau ống kính của tiên khí lưu ảnh
dưới yêu cầu của Khương Thành.
Đương nhiên là không một kẻ thù nào được chụp ảnh.
Mà đối với yêu cầu này của hắn, tâm trạng của Đạo Thánh tuỳ quân của Thiên
Lân Quân và một Thần Quân khác đến sau đều rất phức tạp.
Bị ép buộc diễn kịch, đương nhiên bọn họ rất khó chịu.
Nhưng mặt khác, Khương Thành đang muốn tính kế chống lại kẻ thù của bọn
họ là Minh Nhai Thiên, bọn họ sẽ rất vui khi thấy điều đó xảy ra, thậm chí bọn
họ chỉ mong sao làm nhanh chút.
Cho nên vẫn là khá phối hợp.