Nhìn thấy hai vị Thần Quân này xuất hiện, Đoạn Hà liền biết có chuyện phiền
phức rồi đây.
Ban nãy hắn vừa nói vừa động tay động chân, tất cả chỉ là để đối phương hiểu
rõ một chuyện.
Đó chính là muốn ăn được bọn ta thì các ngươi cũng mẻ hết răng.
Hai tiên tướng của Thiên Lân Quân và Đạo Thánh tùy quân kia mới không thể
không chọn lựa chọn tha cho bọn họ.
Nói trắng ra là tất cả vẫn phải dựa vào thực lực chèo chống.
Không có sức mạnh khiến đối phương phải kiêng dè thì vẫn không đi được.
Cái gì mà bọn ta không liên quan gì đến Minh Tái Vực, bọn ta không phải là kẻ
thù của các ngươi, tất cả đều là giả dối hết.
Bây giờ phe đối phương lại có thêm hai Thần Quân đến…
Hiện giờ bọn họ đã có thể thịt phe hắn một cách nhẹ nhàng rồi.
“Các ngươi muốn thế nào?”
Hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhìn thẳng vào hai vị Thần Quân.
Đám người Ma Quân và Đỗ Thường cũng quay người lại, ai cũng điềm tĩnh,
không hề sợ hãi.
Không muốn đánh không có nghĩa là bọn họ không dám đánh, Phi Tiên môn
không có ai hèn nhát cả.
“Không phải bọn ta muốn thế nào mà là các ngươi chạy đến nơi này là muốn
làm cái gì?”
Kiêu Vương vuốt vuốt chòm râu đen, tựa như con hổ đang trêu đùa con mồi của
mình.
“Không có địch ý hả? Ai tin được chứ?”
Đoạn Hà nhìn ra rồi, quả nhiên đối phương muốn tiêu diệt toàn bộ phe bọn họ
nên bắt đầu làm càn làm bậy rồi đây.
Cuối cùng, hắn chỉ đành sử dụng chiêu cuối cùng.
“Bọn ta là người của Phi Tiên môn.”
Hắn vừa dứt lời, ngoại trừ đám người Vi Hành và Ma Huy thì tất cả những
người có mặt ở đó đều bùng nổ.
Bất luận là Thiên Lân Quân ở phía đối diện hay là Cuồng Hải tông và Phi Tinh
Đường ở bên này, tất cả mọi người đều nghi ngờ lỗ tai của chính mình.
Phi Tiên môn?
Bọn họ là người của Phi Tiên môn sao?
Cả Nguyên Tiên giới có không ít tông môn nổi tiếng, Phi Tiên môn cũng không
ngoại lệ.
Nhưng bất cứ ai có mặt ở đó đều biết tông môn mà Đoạn Hà nói đến là tông
môn nào, bởi vì cũng chỉ có Phi Tiên môn đó mới có thể được nhắc đến như át
chủ bài sau cùng.
Vẻ mặt của tất cả đám đệ tử Diệp Minh, Diệp Đường và Mặc Vu Vi của Phi
Tinh Đường đều chấn động.
Nhìn bóng dáng cao lớn kia của Đoạn Hà, bọn họ cảm thấy tất cả chuyện này
đều quá khó tin, cuối cùng ánh mắt chuyển lên trên người chưởng môn của bọn
họ.
Nếu như bọn họ nhớ không nhầm thì vị “sư thúc tổ” siêu mạnh đó cùng một
tông môn với Chưởng môn của bọn họ.
Cũng có nghĩa là…
Chưởng môn thật sự là đệ tử của Phi Tiên môn sao?
Lúc trước hắn không hề chém gió khoác lác, tất cả những gì hắn nói đều là sự
thật à?
Cho nên bọn họ cũng được coi là đệ tử của Phi Tiên môn sao?
Nào chỉ có mỗi mình bọn họ, Quán Đào Đạo Tôn cũng sợ đến đần cả ra rồi.
“Chuyện này, chuyện này… Vi Hành đạo hữu, hắn, hắn thật sự là?”
Đối mặt với ánh mắt đầy ngờ vực đang hoài nghi nhân sinh kia của bọn họ,
trong lòng Vi Hành Đạo Tôn vô cùng hài lòng mãn nguyện.
Hắn mỉm cười gật gật đầu.
“Ta đã nói từ lâu rồi, ai bảo các ngươi không chịu tin chứ?”
Có được sự xác nhận lần nữa của hắn, tất cả đệ tử của Phi Tình Đường tí nữa thì
phát điên.
Phi Tiên môn đấy!
Là tông môn thống trị vùng đất “thiên đường” Khiếu Mang vực đấy, là truyền
kỳ khiến Thiên Cung không dám xâm phạm đấy!
Bọn họ thế mà lại thật sự là một thành viên trong đó sao?
Trời ơi, đây có phải là một giấc mơ không?
Nếu không phải bây giờ cục diện đang căng thẳng thì bọn họ đã không kìm
được mà khoa tay múa chân, mặc sức mà hoan hô từ lâu rồi.
“Nói xằng nói bậy!”
Kiêu Vương và Hạo Vương cũng bị dọa một trận.
Chỉ cần nhìn phản ứng kinh sợ của Thiên Lân Quân ở phía sau bọn họ là biết
rồi, ba từ Phi Tiên môn bây giờ có sức nặng đến mức nào chứ.
Nếu như thật sự là đệ tử của Phi Tiên môn thì thật sự không dễ ta tay rồi.
“Ngươi nói ngươi là đệ tử của Phi Tiên môn thì chính là đệ tử của Phi Tiên môn
sao?”
Kiêu Vương không ngừng cười lạnh lùng.
“Sao ta chưa từng nghe nói Phi Tiên môn còn có cả đám người các ngươi vậy?”
Đoạn Hà lạnh nhạt đáp: “Những điều mà các ngươi chưa biết vẫn còn nhiều
lắm, nếu như ta đoán không sai thì Thiên Cung và Phi Tiên môn chắc là không
xâm phạm lẫn nhau đâu đúng không?”
Quả thực Huyết Đế và Tâm Đế đã hạ lệnh cố gắng hết sức không xảy ra xung
đột với Phi Tiên môn, nước sông không phạm nước giếng là được.
Nhưng Kiêu Vương và Hạo Vương có tính toán của riêng mình.
Cho dù đám người này thật sự là người của Phi Tiên môn thì sao chứ?
Mấy Thần Quân bọn họ luôn không phục, thậm chí thống hận Khương Thành,
vốn dĩ bọn họ đã không hiểu được mệnh lệnh của bên trên rồi.
Bọn họ không hề có bất kỳ thiện cảm nào với người của Khương Thành.
Hai vị Thần Quân nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng đưa ra quyết định
giống nhau.
Chính là cố ý nhân cơ hội này để giết chết đám người Đoạn Hà.
Cho dù xong việc bị Phi Tiên môn truy cứu thì cứ trực tiếp nói là không quen
biết, hiểu lầm, giết nhầm.
Khương Thành có biết thì cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, đau mà không
dám kêu thôi.
“Sao ta lại cảm thấy các ngươi không thể nào là người của Phi Tiên môn được
vậy nhỉ? Ngươi có thể đưa ra được chứng cứ gì không?”
Đoạn Hà hỏi ngược lại: “Ngươi muốn chứng cứ gì?”
Hạo Vương nhìn thanh Đạo kiếm bát giai trong tay Đoạn Hà với ánh mắt xa
xăm, trong mắt hắn hiện lên vẻ tham lam.
“Phi Tiên môn sẽ không để binh khí sáng chói với bọn ta.”
Hắn mơ mơ hồ hồ không nói rõ: “Thanh kiếm trong tay ngươi, còn cả đạo khí
trong tay bọn họ nữa, khiến bọn ra rất chi là không yên tâm.”
Đoạn Hà híp mắt lại: “Vậy theo ý ngươi thì như thế nào?”
Khóe miệng Kiêu Vương khẽ nhếch lên.
“Giao binh khí và bí bảo của các ngươi ra đây thì bọn ta mới tin là các ngươi
không có địch ý và là người của Phi Tiên môn thật.”
Đám Ma Huy và Vi Hành tí nữa thì bị chọc tức đến bật cười.
Các ngươi coi bọn ta là đồ ngu à?
Nếu như thật sự giao ra thì thứ đang đợi bọn ta sau đó chính là bị tàn sát toàn
bộ.
Huống hồ, binh khí là một trong những thứ mà tiên nhân dựa vào để sống yên
ổn, quan trọng gần như tính mạng, sao có thể giao cho người khác được chứ?
“Các ngươi không đồng ý đúng không?”
Sắc mặt của Kiêu Vương tối lại.
“Xem ra các ngươi thật sự không phải là người của Phi Tiên môn rồi!”
Hắn cũng từ từ nâng Đạo kiếm bát giai trong tay mình lên.
Đoạn Hà biết trận chiến này là không thể nào tránh khỏi được nữa rồi.
Chỉ đành âm thầm bí mật truyền âm cho Vi Hành.
“Tí nữa ngươi thừa cơ đột phá vòng vây, bọn ta sẽ giữ chân bọn chúng ở đây.”
Vi Hành cực kỳ sợ hãi.
“Sao như thế được, là đồng môn với nhau sao ta có thể một mình sống qua ngày
đoạn tháng được, ta muốn ở lại…”
“Ngu xuẩn!”
Đoạn Hà trầm giọng ngắt lời hắn.
“Ở chỗ Khương chưởng môn có huyết tích của chúng ta, chết rồi cũng có thể
hồi sinh. Nếu như những đồ tử đồ tôn kia của ngươi mà chết ở đây cả thì không
thể nào sống lại được nữa đâu!”
“Ta…”
Viền mắt của Vi Hành đỏ lên.
Khương chưởng môn có thể hồi sinh cho bọn họ là sự thật, nhưng mỗi một lần
chết đi đều chứa đựng nỗi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần cùng với nỗi kinh
hoàng vô cùng, làm gì có ai dễ dàng muốn trải qua nó chứ?
Được rồi, trường hợp ngoại lệ duy nhất chính là Thành ca.
Bởi vì số lần quá nhiều nên hắn đã quen từ lâu rồi.
“Đi!”
Đoạn Hà cắt đứt truyền âm, đột nhiên tấn công về phía đối diện.
Đám Ma Huy và Đỗ Thường thẳng tiến xông lên, tất cả đồng loạt chém giết về
phía ba Đạo Thánh cùng với những cao thủ khác của Thiên Cung.
Rõ ràng chỉ có hơn hai mươi người, nhưng lại giống như thành lũy kiên cố có
thể ngăn chặn được cả thiên quân vạn mã vậy!
“Gan lớn lắm!”
“Chết đi!”
Kiêu Vương và Hạo Vương đã chuẩn bị từ lâu, hai vị Thần Quân đồng loạt thôi
động Pháp cảnh, sử dụng lực thiên đạo.
Cùng lúc đó, tay áo choàng của Vi Hành tung lên, đưa tất cả 35 đồ tử đồ tôn
cuốn vào trong đó, đem bọn họ lao ra phá vòng vây, bay về phía xa xa.
Đằng sau lưng hắn truyền đến những tiếng nổ vang trời và tiếng gào thét.
“Mau ngăn bọn chúng lại!”
Vi Hành rơm rớm nước mắt, kiếm của hắn liên tiếp đánh lui mấy chục tiên
nhân, muốn đột phá lớp lớp vòng vây, bỗng nhiên hắn cảm thấy những tiếng
động ở phía sau đột nhiên nhỏ đi rất nhiều.
Mà gần một nghìn Thiên Lân Quân đang bao vây về phía hắn cũng đột nhiên
giống như bị thi triển thuật định thân.
Tất cả đều đờ đẫn ngay tại chỗ.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vi Hành không kìm nổi sự tò mò, ngoảnh đầu nhìn lại.
Sau đó, hắn không chạy trốn nữa, thậm chí trong lòng hắn cũng không còn chút
sợ hãi nào nữa.
Bởi vì giữa Đoạn Hà và Kiêu Vương với Hạo Vương, đã xuất hiện thêm một
người nữa.
Người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người liền kinh sợ.
“Khương Thành!”
“Khương chưởng môn!’
“Hu hu hu, cuối cùng ngươi cũng đến rồi…”