Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 1707




“Không có địch ý ư?”

Tiên tướng dẫn đầu Thiên Lân Quân nheo mắt lại, đánh giá kĩ dáng vẻ của tất cả

mọi người.

Hắn đã bí mật thả thần niệm ra tìm kiếm khắp xung quanh từ lâu rồi.

Rõ ràng là không tìm thấy bất cứ thứ gì, nhưng lại càng không dám thả lỏng.

Đoạn Hà mỉm cười gật đầu.

“Đúng vậy, bọn ta vô tình dính vào cuộc phân tranh giữa các ngươi và Minh Tái

vực.”

Hắn nhún vai dang tay sang hai bên, tỏ ý không liên quan: “Chắc ngươi cũng

nhìn ra, trong số bọn ta không có ai là người của Minh Tái vực cả.”

“Bọn ta không cần thiết phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, không chết thì

không lui.”

“Khai chiến thắng thua khó lường, mà các ngươi chắc chắn cũng sẽ thương

vong trầm trọng.”

Tuyệt vời!

Đám người Vi Hành và Ma Huy đều không nhịn được muốn tặng cho Đoạn Hà

một like.

Đầu tiên là cố ý giả vờ vẫn còn đại quân, khiến đối phương sợ hãi.

Sau đó lại giúp đối phương phân tích tình hình, ngươi khai chiến với chúng ta

chẳng có ý nghĩa gì, lại thêm một kẻ thù, sau đó các ngươi còn đánh Minh Tái

vực thế nào nữa?

Nói không chừng hành động này của hắn có thể giúp bọn họ vượt qua khó khăn

này mà không bị thiệt hại gì.

Tiên tướng của Thiên Cung và hai người khác nhìn nhau một lát.

Không hẹn mà cùng nhau gật đầu.

Minh Nhai Thiên có những Đạo Tôn nào bọn họ đều có tình báo hết.

Ngoại trừ Quán Đào và Vi Hành, những người khác đều là người lạ, quả thực

không phải là người của Minh Tái vực.

Sắc mặt hắn đã hơi nguôi giận, tiếp tục truy hỏi.

“Thế ngươi nói ta nghe xem, các ngươi trốn ở đây để làm gì?”

Lời nói của Đoạn Hà, lúc hư lúc thật.

Lần này hắn trực tiếp nói luôn sự thật: “Bọn ta chẳng qua là vì muốn đi từ đây

đến Khiếu Mang vực, còn lý do tại sao bọn ta lại đến đó thì các ngươi cũng biết

rồi đấy.”

Hai tiên tướng lại gầt đầu lần nữa, quả thật bọn họ biết.

Bây giờ Khiếu Mang vực là một “thiên đường” không có chiến tranh, rất nhiều

Tiên nhân của các vực khác cũng đều hướng về nơi đó.

Thiên Cung biết rõ chuyện này, cũng không có ý định ngăn cản bọn họ.

Ít nhất thì những Tông môn đến Khiếu Mang vực sẽ không xuất hiện trên chiến

trường phe kẻ thù của Thiên Cung.

Ba người bọn họ âm thầm bí mật truyền âm thương lượng một lát.

Cuối cùng, người dẫn đầu từ tốn nói: “Các ngươi có thể rời khỏi đây, bọn ta có

thể coi như không nhìn thấy…”

Hắn còn chưa nói dứt câu, Đám người Vi Hành và Diệp Minh đã nhịn không

được muốn vỗ tay.

Tốt quá rồi, mối nguy chưa từng có này đã biết mất rồi!

Nhưng, một giây sau đó, nụ cười tươi rói trên mặt bọn họ lại đông cứng lại.

“Nhưng nếu như ta không nhận nhầm thì vị này chắc là Vi Hành Đạo Tôn của

Phi Tinh Đường ở Minh Tái vực đúng không nhỉ?”

Tiên tướng đó chỉ thẳng vào Vi Hành.

“Các ngươi có thể đi, nhưng hắn thì không thể!”

Tiên tướng của Thiên Lân Quân chuyên nghiệp quá mức, tin tình báo về cấp bậc

của Đạo Tôn, bọn họ đã thuộc nằm lòng.

Vi Hành chỉ đành vội vàng giải thích: “Ta cũng không có địch ý gì với Thiên

Cung các ngươi cả, ta cũng chỉ định dẫn theo Phi Tinh Đường rời khỏi chiến

trường này, cùng đến Khiếu Mang vực với bọn họ mà thôi.”

“Vậy sao?”

Tiên tướng đó cười lạnh lùng, lại chỉ sang phía Quán Đào Đạo Tôn đang đứng

bên cạnh.

“Thế hắn thì giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ hắn cũng không có địch ý gì với

bọn ta?”

Vi Hành oán hận trong lòng nhìn Quán Đào.

Quán Đào muốn khóc mà không ra nước mắt, trong mắt đầy vẻ xin lỗi và khẩn

cầu.

“Vi Hành đạo hữu, ta, ta cũng không ngờ được…”

Cuồng Hải tông vừa mới đến doanh trại của Thiên Lân Quân thăm dò, đều nhảy

lên trên mặt của đối phương luôn rồi.

Còn nói không có địch ý, bọn ngu nó cũng không tin ấy chứ.

Giọng nói của tiên tướng kia vô cùng lạnh lẽo.

“Nếu như ta không nhìn nhầm thì Phi Tinh Đường và Cuồng Hải tông đến cùng

nhau thì phải.”

Đến lúc này, cuối cùng Quán Đào cũng ý thức được hắn đã phạm sai lầm lớn

đến mức nào rồi.

Không chỉ Cuồng Hải tông chết vô ích nhiều người như thế, bây giờ còn hại cả

mình và Phi Tinh Đường hết đường thoát thân.

Ánh mắt của tiên tướng kia lại lần nữa chuyển sang gương mặt của Đoạn Hà.

“Các ngươi có thể rời khỏi đây, nhưng hai tông môn này thì bắt buộc phải ở

lại.”

Hắn từ từ nâng thanh kiếm trong tay mình lên.

“Bọn họ là kẻ địch, không phải là người qua đường, tiêu diệt bọn họ chính là

thiên chức của bọn ta!”

Đám người Ma Huy và Đỗ Thường thở dài.

Ngươi bảo bọn ta đi kiểu gì hả?

Không cứu được Phi Tinh Đương thì bọn ra còn đấy đây làm cái mẹ gì chứ?

“Vi Hành là bạn của bọn ta, bọn ta đến đây là để đưa hắn đi.”

“Bọn ta có thể bảo đảm sau khi đưa hắn đi, hắn sẽ không xuất hiện ở tiền tuyến

trên chiến trường của Minh Tái vực nữa.”

“Ngươi cảm thấy bọn ta sẽ tin à?”

Một tiên tướng khác của Thiên Cung mặt không có biểu cảm gì nói.

“Có nói nhiều cũng vô ích, nếu các ngươi muốn giúp hắn thì chính là kẻ thù của

bọn ta, cứ khai chiến là được!”

“Được thôi, thế thì khai chiến đi!”

Đám người Ma Huy và Đỗ Thường cũng nổi giận rồi.

Nếu đã không nói chuyện được, thì đánh thôi.

“Để xem lúc đánh xong các ngươi còn sống sót được mấy người.”

Nhìn thấy cao thủ của cả hai bên đều thi triển Pháp Tắc không gian, đại chiến

hết sức căng thẳng, chạm vào cái là nổ ngay, Đoạn Hà lại lần nữa đưa tay ngăn

đám người ở phía sau lưng mình lại.

“Nếu các ngươi đã nhất định muốn đánh nhau, thì ta đây sẽ đồng hành với các

ngươi.”

Nhiệt độ trong mắt hắn dần dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng cay

nghiệt.

Hắn từ từ nâng thanh đạo kiếm bát giai trong tay lên, từ phía xa chỉ về hướng

Đạo Thánh dẫn đầu ở phía đối diện.

“Ba người các ngươi cùng lên đi, đợi ta chết rồi, những người khác lên cũng

không muộn.”

Hắn vừa dứt lời, khắp nơi đều náo loạn.

Đến cả Vi Hành và Ma Huy cũng có chút trở tay không kịp.

“Này này Đoạn Hà, ngươi có đánh được không đấy?”

“Thế này cũng hơi kiêu ngạo rồi đấy?”

Đám đệ tử của Phi Tinh Đường thì càng không biết nói gì hơn.

Bọn họ còn không biết Đoạn Hà là Đạo Thánh ấy chứ.

Nhìn thấy hắn muốn khiêu chiến với ba cao thủ có căn nguyên đồ đằng của

Thiên Cung thì chỉ cảm thấy hắn quá không biết tự lượng sức mình.

“Ngươi muốn khiêu chiến ba người bọn ta?”

Sắc mặt của tiên tướng dẫn đầu trở nên cực kì khó coi.

Hắn cảm thấy hắn đã bị sỉ nhục.

“Không sai.”

Có một tia giễu cợt lướt qua khóe miệng của Đoạn Hà.

“Có phải vừa nãy ta cho các ngươi thể diện nên đã khiến các ngươi có ảo tưởng

rằng các ngươi cùng đẳng cấp với ta rồi không?”

“Nếu như không dám, các ngươi có thể chọn thêm vài trợ thủ.”

Hắn của lúc này so với hắn lúc đàm phán vừa rồi như thể là hai người hoàn toàn

khác, rõ ràng là hắn đã hoàn toàn phát điên rồi.

“Được thôi, đây là tự ngươi chuốc lấy đấy nhé!”

Tiên tướng kia phải chịu sự khiêu khích một cách nghiêm trọng, mặc dù hắn

biết Đoạn Hà cố ý muốn chơi trò đánh vào sĩ khí của quân hắn, đồng thời nâng

cao sĩ khí của đối phương, nhưng hắn cũng không nhịn nổi nữa.

“Các ngươi đừng ai xen vào!”

Tiên tướng còn lại và Đạo Thánh tùy quân hai tay khoanh trước ngực, trên mặt

đầy vẻ khinh thường.

“Hắn cũng chẳng xứng để ba ngươi chúng ta phải liên thủ với nhau.”

“Cứ để cho hắn xem thực lực của tiên tướng Thiên Cung đi.”

Giây lát sau, tiên tướng dẫn đầu kia và Đoạn Hà cùng vung kiếm lao lên bầu

trời, hai Pháp cảnh kịch liệt va chạm với nhau.

Chỉ ngắn ngủi ba giây sau, có một bóng người bay ngược ra ngoài.

Chính là tiên tướng vừa rồi!

Ầm!

Mặt đất nứt ra vô số khe hở dữ tợn, trong một cái hố sâu không thấy đáy cực kỳ

to lớn, đạo giáp của tiên tướng kia vẫn hoàn hảo như cũ, nhưng không ai hay

biết rằng hắn đã bị thương!

Trên bầu trời cao, bảy đạo căn nguyên đồ đằng đang lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Đó không phải là ánh sáng màu vàng của trụ căn nguyên khổng lồ thông

thường, mà là một màu đen quỷ dị.

Đoạn Hà đang chìm giữa bảy cây trụ khổng lồ đó, giống như ma thần thời viễn

cổ xa xưa giáng lâm, trong mắt hắn chỉ còn lại sát ý hung ác tàn nhẫn!

Xung quanh có tận mười năm đạo hư ảnh căn nguyên như đang quần ma loạn

vũ khiến lòng người kinh hồn táng đảm.

Hắn không hề có ý định dừng lại!

Mà thay vào đó, vung kiếm lao về phía tiên tướng vừa mới bị trọng thương ở

bên dưới.

“Không hay rồi!”

“Mau liên thủ lại!”

Hai tiên tướng vừa nãy còn nói Đoạn Hà không xứng, bây giờ tựa như thể đã

quên mất sự khinh thường mới vài giây trước của mình.

Hai người bọn họ mặt đầy kinh ngạc xông ra.

Một đao một kiếm, cùng lúc tấn công Đoạn Hà từ hai bên!

Ầm!

Ba Pháp cảnh không gian lại lần nữa va chạm kịch liệt với nhau.